Lâm Uyên Dương cho những người bị bắt vào đồn cảnh sát một số tiền lớn, đồng thời tập hợp các huynh đệ ăn uống một bữa linh đình.
Lâm Uyên Dương nói: "Có các cậu mới có tôi ngày hôm nay, sau này lỡ gặp chuyện gì cũng đừng gánh tội thay tôi, tôi không muốn liên lụy các cậu."
Y đi tới bên cạnh một người, không nói gì mà trực tiếp lấy dao ra cắt đứt hai ngón tay người kia, máu tươi đầm đìa.
"Cậu làm gì thì cậu tự biết, không cần tôi phải lặp lại." Lâm Uyên Dương cúi đầu nhìn hắn, ngữ khí không có chút tình cảm nào: "Cậu từng sát cánh với tôi nên hôm nay tôi tha cho cậu một cái mạng, sau này cậu không còn là người của Lâm Uyên Dương, tôi cũng không có loại huynh đệ như cậu.
Hôm nay ăn cơm xong thì đi đi, đừng để tôi gặp lại cậu nữa."
Người kia bật khóc, hắn nghẹn ngào nói: "Lâm ca, là em có lỗi với anh, em......"
"Không cần giải thích." Lâm Uyên Dương lạnh lùng nói: "Ai phản bội tôi một lần thì tôi sẽ không cho kẻ đó cơ hội thứ hai, sau này cậu tự giải quyết cho tốt đi."
Thẩm Lan ngồi nhìn cảnh tượng kia mà trong lòng run lên.
Nếu có một ngày hắn tìm được chứng cứ Lâm Uyên Dương phạm tội và giao cho cảnh sát, liệu Lâm Uyên Dương có lạnh lùng nhìn hắn như thế không, hay sẽ dùng ngữ khí xa lạ nói với hắn chúng ta chẳng còn bất cứ quan hệ gì, cậu đừng đi theo tôi nữa.
Nghĩ tới đây Thẩm Lan chợt thấy sợ hãi.
Là nỗi sợ phát ra từ nội tâm, trái tim đau đớn kịch liệt.
Giờ hắn cũng không biết nếu Lâm Uyên Dương thật sự phạm tội thì hắn sẽ bao che cho Lâm Uyên Dương hay là...!đưa y ra toà.
Cuối cùng có được đáp án, Thẩm Lan mơ hồ nhận ra có lẽ mình không nên làm cảnh sát nữa.
Thật may là đời này Thẩm Lan đến già đến chết cũng chưa từng làm gì có lỗi với Lâm Uyên Dương, Lâm Uyên Dương cũng chưa từng để hắn khó xử.
Đêm nay Lâm Uyên Dương uống hơi nhiều, có Thẩm Lan ở cạnh nên y chẳng có chút kiêng dè nào.
Các huynh đệ ở đây đều biết hiện giờ Thẩm Lan là người yêu Lâm Uyên Dương, cũng là khách quý của y, hơn nữa tính tình Thẩm Lan hoàn toàn không có khuyết điểm gì, cởi mở hào phóng lại hài hước nên mọi người rất thích hắn, khi Lâm Uyên Dương ngã dựa vào người Thẩm Lan, các huynh đệ cười trêu: "Thẩm ca, mau đưa Lâm ca về đi, đêm xuân đáng giá ngàn vàng mà."
Thẩm Lan ngượng ngùng đỏ mặt: "Tôi mới hai mươi lăm thôi, đừng gọi tôi là ca...!Tôi không nhận nổi đâu."
Hắn thấy Lâm Uyên Dương hơi nhíu mày, biết y say rượu khó chịu nên lập tức đỡ người ra ngoài.
Hai chân Lâm Uyên Dương như nhũn ra, đến cổng Thẩm Lan bế ngang y lên rồi đi vào bãi đậu xe.
Hắn khom người đặt Lâm Uyên Dương ngồi trên ghế phụ rồi đắp áo khoác của mình cho y, vừa định đóng cửa xe thì chợt nghe Lâm Uyên Dương gọi hắn.
"......!Thẩm Lan."
"Em đây," Thẩm Lan sờ mặt Lâm Uyên Dương, thanh âm cực kỳ ôn nhu: "Sao thế?"
Lâm Uyên Dương không có phản ứng gì khác, chỉ luôn miệng gọi.
"Thẩm Lan, Thẩm Lan."
Giờ phút này Thẩm Lan chỉ thấy trong lòng ấm áp, hắn cúi đầu hôn một cái lên má Lâm Uyên Dương rồi thấp giọng dỗ dành: "Ca, em đưa anh về nhà, chỉ lát nữa là về tới rồi."
Lâm Uyên Dương ngây ra hồi lâu mới hiểu được Thẩm Lan nói gì, y khẽ gật đầu rồi ngoẹo đầu sang một bên nhắm mắt lại.
Thẩm Lan lái xe chở Lâm Uyên Dương về nhà, nhưng chưa tới cửa thì ánh đèn xe hắn đã soi rõ một chiếc xe khác.
Nhà Lâm Uyên Dương ở ngoại thành, ban đêm hầu như chẳng có ai qua lại, hơn nữa chiếc xe này còn đậu trước cửa nhà họ, rõ ràng là đang đợi họ về.
Trong lòng Thẩm Lan căng thẳng, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, giờ còn có kẻ chờ Lâm Uyên Dương trước nhà, chỉ sợ là không có gì tốt đẹp.
Thẩm Lan đạp thắng dừng xe lại, bật đèn pha trước xe rồi bấm còi.
Thẩm Lan thấy chiếc xe kia mở cửa rồi một người bước xuống, hắn nhìn thoáng qua Lâm Uyên Dương đang ngủ say, sau đó mở cửa xuống xe.
Thẩm Lan không hề thấp, cũng phải hơn 1m85 nhưng nam nhân kia còn cao hơn hắn một khúc, Thẩm Lan mượn ánh đèn nhìn rõ mặt người kia.
Lông mày khí vũ hiên ngang, đôi mắt đen sâu thẳm, sống mũi cao sừng sững và bờ môi sắc sảo như tạc tượng, gương mặt góc cạnh rõ ràng lộ vẻ lạnh lùng.
Cùng với khí chất mạnh mẽ nghiêm nghị.
"Xin lỗi, mạo muội đường đột." Giọng nam nhân kia rất khó tả, tựa như mang theo vị rượu cay nồng, hắn gằn từng chữ: "Tôi muốn gặp Lâm tiên sinh."
Nam nhân toát ra sự bá đạo khiến người ta khó lòng kháng cự, cảm giác bị áp bức khiến Thẩm Lan nhíu chặt mày, khí thế của hắn chẳng hề giảm sút, lạnh nhạt nói: "Hôm nay anh ấy không khỏe, mời anh về đi."
"Vậy ngày mai tôi lại đến." Nam nhân kia lịch sự nói xong cũng không dây dưa thêm mà quay lưng đi thẳng.
Rõ ràng hắn không phải người tầm thường, nhìn khí chất và sự lịch thiệp của hắn là có thể nhận ra ngay, Thẩm Lan lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn một hồi, sau đó chui vào xe.
Ngày hôm sau Lâm Uyên Dương tỉnh lại, Thẩm Lan nói chuyện này với y, Lâm Uyên Dương chỉ nhíu mày trầm tư thật lâu mà không nói gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...