Khi Tôn Tân mất liên lạc, người của Thanh Bang biết ngay mọi chuyện vỡ lỡ, hôm sau Hàn Thụy tự mình đem quà đến nhà, nào ngờ Lâm Uyên Dương đã sớm giao bút ghi âm cho cảnh sát.
"Đã vạch mặt công khai thì cần gì phải làm bộ làm tịch." Lâm Uyên Dương lạnh lùng nói với Hàn Thụy chẳng chút khách khí: "Hàn Thụy, nhiều năm qua cậu ném đá giấu tay còn ít sao? Tôi tự thấy mình chẳng làm gì có lỗi với cậu cả, cho cậu mặt mũi nhưng cậu không cần, còn gây sự với tôi khắp nơi, phá kho bãi, đốt hàng của tôi, tôi chưa động đến cậu là đã nhượng bộ lắm rồi, lần này chính cậu chơi quá tay nên tự hại mình, còn trách được ai."
Ánh mắt Hàn Thụy thâm độc vô cùng, hắn âm trầm nói: "Lâm Uyên Dương, chúng ta cứ chờ xem."
Lâm Uyên Dương cười khẽ: "Rất sẵn lòng."
Hàn Thụy biết lần này bại lộ Lâm Uyên Dương cũng không thể giúp hắn thoát tội.
Kỳ thật muốn thoát tội rất đơn giản, chỉ cần để cảnh sát không tìm được nhân chứng Tôn Tân, sau đó tìm bừa một kẻ trong Thanh Bang chịu tội thay, thế là cả hai người họ đều bình an vô sự.
Nhưng Lâm Uyên Dương không muốn nương tay, lần này y muốn Hàn Thụy phải trả giá đắt.
Hàn Thụy sầm mặt bỏ đi, Thẩm Lan kinh ngạc: "Người này thật thú vị, mặt em còn chưa dày bằng hắn đâu, tự hắn gây sự trước, giờ bại lộ lại đến tìm anh, đầu óc có bệnh à."
Lâm Uyên Dương im lặng, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: "Trước kia hắn cũng rất đáng thương chứ không như bây giờ, nhưng về sau...!xảy ra vài chuyện nên hắn mới biến thành dạng này, lúc trước tôi vẫn luôn nhượng bộ hắn, có một số việc làm như không biết, ai ngờ hắn lại được nước lấn tới."
Sắc mặt Lâm Uyên Dương không tốt, trong lòng Thẩm Lan bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ kinh dị: "Ca, chắc không phải hắn thích anh chứ?"
"Nghĩ gì vậy hả..." Lâm Uyên Dương thật sự bội phục trí tưởng tượng của Thẩm Lan, y do dự một hồi mới thì thào với hắn: "Trước kia Hàn Thụy......!đắc tội một người nên bị người kia tìm cả đám đàn ông tới thay phiên cưỡng bức, lúc ấy chuyện này rất ầm ĩ nhưng giờ chẳng còn mấy người biết nữa.
Thật ra hắn có thể đạt được vị trí này cũng không dễ dàng, vì vậy người trong giới chúng tôi đều không so đo với hắn."
Thẩm Lan lập tức im bặt, sửng sốt nói: "Chuyện này liên quan gì tới anh, sao hắn lại gây sự với anh mãi vậy."
"Hắn không chỉ gây sự với tôi mà còn đắc tội người khác nữa." Lâm Uyên Dương thở dài: "Chỉ là tôi thấy hắn đáng thương nên nhường hắn, có lẽ hắn nghĩ tôi dễ chèn ép nên mới ra tay với tôi."
Thẩm Lan nghe Lâm Uyên Dương nói vậy thì trong lòng cũng hơi thông cảm với Hàn Thụy, trải qua chuyện như thế mà có thể sống đến giờ cũng chẳng dễ dàng gì.
Nhưng hắn bị người khác ức hiếp tuyệt đối không phải là lý do để hắn làm bậy, khi hắn bắt đầu nảy ra ý đồ xấu thì đã không đáng tha thứ rồi.
Thẩm Lan nói: "Em thấy ánh mắt hắn lúc ra về hình như lại có ý đồ gì đó, sắp tới anh cẩn thận một chút, em sợ hắn điên lên lại muốn cá chết lưới rách."
"Tôi biết rồi." Đương nhiên Lâm Uyên Dương cũng thấy vẻ bất cần của Hàn Thụy trước khi đi, trong lòng y đã có phòng bị: "Trước khi hắn bị bắt giữ, tôi sẽ đề phòng cẩn thận."
Có câu ngang ngược mấy cũng phải sợ liều mạng, một kẻ không muốn sống mới là đáng sợ nhất.
Nhưng họ không lường được chuyện bất ngờ xảy ra ngay chiều hôm đó.
Khi cảnh sát áp giải Tôn Tân thì xe bị nổ tung trên đường về.
Toàn bộ cảnh sát trong xe đều hy sinh, không còn ai sống sót, xác Tôn Tân đều nát vụn, cả chiếc xe bị cháy rụi ngay cả tro cũng không còn.
Khi Lâm Uyên Dương biết chuyện này thì đứng bật dậy khỏi ghế, sắc mặt tái xanh.
Chuyện này chắc chắn không phải Hàn Thụy làm, hắn không có bản lĩnh lớn như vậy, sau lưng Hàn Thụy hẳn là có một kẻ thế lực rất lớn mới giải quyết được chuyện này.
Vụ án lập tức đi vào ngõ cụt.
Cảnh sát không thể chứng minh rương ma túy kia là của Lâm Uyên Dương, cũng không thể chứng minh nó là của Hàn Thụy.
Hơn nữa ai gài bom trên xe cảnh sát, hắn có ý đồ gì, những điều này không ai biết, cũng không điều tra được.
Thẩm Lan hết sức kinh ngạc.
Hắn gọi điện thoại hỏi cậu mình, ông nói cấp trên ra lệnh không điều tra vụ án này nữa.
Thẩm Lan giận run, hắn phẫn nộ nói: "Vậy các đồng chí đã hy sinh thì sao! Ngay cả tro cốt của họ cũng không còn! Họ cứ thế chết đi mà chẳng ai biết cả! Hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì sao có thể trả lại công bằng cho họ được! Họ chết như vậy mà không ai chịu trách nhiệm, không ai trả giá đắt sao!"
Cậu hắn thở dài: "Lan Lan, vụ này dính dáng quá nhiều thế lực, một mình cháu không thể thay đổi cục diện đâu, cháu mới vào ngành cảnh sát chưa lâu...!Những chuyện kiểu này còn nhiều lắm, cháu phải biết lúc nào nên nhượng bộ và thỏa hiệp, nếu không người thiệt thòi chỉ có mình thôi."
Thẩm Lan cúp ngang điện thoại.
Ngày hôm sau lão Tôn được phóng thích khỏi cục cảnh sát, Lâm Uyên Dương và Thẩm Lan cùng đi đón.
Lâm Uyên Dương đứng trong gió lạnh, bóng lưng thẳng tắp như tùng bách, y nghiêm túc nói: "Xin lỗi chú.
Làm liên lụy chú rồi."
Chỉ mới vài ngày mà Tôn thúc như già đi mười mấy tuổi, người như họ vào cục cảnh sát một chuyến, khi trở ra thì đã hoàn toàn thay đổi.
Đó là một loại tra tấn mà người bình thường không thể hiểu được, trên tay họ không sạch sẽ, sau khi vào tù sẽ không ngừng nghĩ xem cảnh sát điều tra mình có mò ra được những chuyện khác hay không, sẽ bị phán tội gì, chịu hình phạt gì, có ai đến bảo lãnh mình tại ngoại không, có khi nào sẽ chết không, đây là nỗi sợ hãi mà người bình thường chẳng bao giờ hiểu được.
Tôn thúc cười với Lâm Uyên Dương: "Cậu nói gì vậy, nếu không nhờ có cậu thì cái mạng này đã mất lâu rồi, vào đó ngồi mấy ngày cũng đã sao, được ăn ngon ngủ ngon, cứ xem như cho mình nghỉ xả hơi vài ngày."
Mắt Lâm Uyên Dương hơi đỏ lên, y mấp máy môi nhưng không nói gì, cuối cùng chỉ nói một câu: "Cháu đưa chú về nhà."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...