Tiên Sinh Nằm Vùng


Thẩm Lan đóng cửa phòng ngủ lại, hắn xuống lầu nhưng không vào bếp mà rón rén mở cổng lớn đi ra ngoài.
Hắn lấy điện thoại của mình ra, dựa cổng gọi một cú điện thoại.
"Cậu, là cháu đây.

Có phải sáng nay đã tìm được một rương ma tuý ở bến tàu Nam Giao không ạ? Chuyện này có vấn đề.

Người bị bắt không phải kẻ chủ mưu đâu, hắn chỉ xui xẻo bị vu oan thôi."
"Vâng......!Cháu hiểu rồi, cháu đang điều tra đây, cậu đừng lập án ngay nhé, giờ cháu cần thông tin về người mật báo lúc ấy.

Vâng, cám ơn cậu."

Thẩm Lan cúp điện thoại chưa bao lâu thì đã nhận được tập tin có tên tuổi, ảnh chụp và các tài liệu chi tiết khác của người báo tin cho cảnh sát.
Thẩm Lan nheo mắt nhìn kỹ tướng mạo người kia, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo.
Hắn quay vào nhà rồi ra bếp nấu hai tô mì thịt băm, sau đó đặt lên khay bưng vào phòng ngủ.
Lâm Uyên Dương đang ngồi xếp bằng trên giường đeo kính gọng đen chăm chú đọc cuốn sổ trước mắt, thấy Thẩm Lan vào thì đóng laptop để sang một bên rồi nhích người nhường chỗ cho hắn.
"Em nấu mì rồi." Thẩm Lan nói: "Buổi sáng phải ăn chút gì mới được."
"Ừ." Lâm Uyên Dương vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Cậu ngồi đi."
"Ca, lát nữa em phải về nhà một chuyến."
Ăn cơm xong, Thẩm Lan cầm tay Lâm Uyên Dương nói: "Mẹ em vừa gọi điện nói trong nhà có việc gấp nên bảo em về, em sẽ trở lại trước tối nay."
Lâm Uyên Dương nhìn hắn, ánh mắt hơi lấp lóe: "Ừ."
Thẩm Lan vẫn không yên tâm nên dặn y: "Nếu anh đi đâu thì nhắn tin cho em biết nhé." Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: "Em sợ về nhà không gặp anh."
"Hôm nay tôi đến kho bãi." Lâm Uyên Dương nói: "Giờ không có lão Tôn ở đây, tôi phải đến xem thế nào."
"Vậy anh có rảnh thì nhắn tin cho em nhé." Thẩm Lan nháy mắt, lại bắt đầu nũng nịu: "Nếu không em sẽ nhớ anh chết mất."
Trên mặt Lâm Uyên Dương rốt cuộc hiện lên ý cười, y đưa tay ấn lên mũi Thẩm Lan một cái, trong giọng nói tràn đầy cưng chiều: "Sao cậu quấn người thế, chỉ về một lát thôi mà."
Thẩm Lan thở dài rồi nói hết sức nghiêm túc: "Một giây không gặp như cách ba thu."
"Được rồi, chẳng phải mẹ cậu nói có việc gấp sao? Đi nhanh lên." Lâm Uyên Dương hứa hẹn: "Có rảnh tôi sẽ nhắn tin cho cậu."
Thẩm Lan lại dông dài với Lâm Uyên Dương một hồi mới đi ra ngoài, nhưng hắn không về nhà, đó chỉ là cái cớ hắn bịa ra mà thôi, trực tiếp đón taxi đến cửa hàng.
Khi Thẩm Lan ra khỏi cửa hàng thì quỷ cũng không nhận ra hắn.

Trên đầu hắn đội mũ lưỡi trai màu đen, mặt đeo khẩu trang kín mít chỉ chừa lại mỗi đôi mắt.

Hắn mặc nguyên bộ đồ da, thậm chí trên quần còn thủng mấy lỗ, cực kỳ giống học sinh cấp ba nổi loạn.
Nhưng Thẩm Lan hết sức hài lòng với bộ dạng này, hắn soi mình vào điện thoại rồi kéo thấp vành mũ, cúi đầu đi thẳng ra ngoài.
Giữa trưa Tôn Tân đang hát nghêu ngao về nhà thì chợt trông thấy một người như vậy ngồi trước cửa, y đứng khựng tại chỗ, sau mấy giây sửng sốt lập tức biến sắc co cẳng bỏ chạy.
Thẩm Lan ngồi đây tới tận trưa mới đợi được y về, hắn lao tới quật tên kia ngã ngửa xuống đất rồi vừa đá vừa đạp túi bụi dồn y tới cửa, hai tay đút túi nhìn y từ trên cao xuống: "Anh bạn, có rảnh thì tâm sự nào."
Tôn Tân lắp bắp: "Ca, anh, anh là ai......"
"Tôi là ai trong lòng cậu còn không rõ sao?" Thẩm Lan xách Tôn Tân lên hệt như xách gà rồi hất cằm ra hiệu với y: "Mở cửa đi."
Tôn Tân đút tay vào túi sờ soạng hồi lâu mới mò được chìa khoá, y run rẩy tra chìa khóa vào ổ vặn mấy lần, sau khi mở cửa thì bị Thẩm Lan đạp vào trong.
Tôn Tân khó khăn lắm mới đứng vững lại, vừa quay người liền đối diện với một họng súng đen ngòm chĩa vào đầu, y lập tức hoảng sợ ngồi phịch xuống đất.
Thẩm Lan lôi ra một cây bút ghi âm từ túi quần rồi ngồi xuống cạnh Tôn Tân, chĩa súng vào cằm y, "Nói xem gần đây đã làm những gì." Ánh mắt hắn buốt giá, thanh âm lạnh lùng: "Cậu mà dám bỏ sót một chữ thì tôi cho đầu cậu nở hoa ngay."
"Đại ca......!Em thật không biết mà......" Tôn Tân quỳ xuống trước mặt Thẩm Lan, "Em thật sự không biết đã làm gì đắc tội với anh......"
Thẩm Lan mở bút ghi âm ném qua một bên: "Tôn Tân, ngày 23 tháng 11 có phải cậu đã gọi điện báo cho cảnh sát ở bến tàu Nam Giao có người vận chuyển ma tuý không?"
Nghe Thẩm Lan hỏi câu này, sắc mặt Tôn Tân lập tức trắng bệch, toàn thân chết lặng: "......!Dạ."
"Có phải chính cậu đã bỏ rương ma tuý kia vào không?" Thẩm Lan không nhanh không chậm chĩa súng vào thái dương của Tôn Tân, hai mắt nheo lại đầy nguy hiểm: "Tôi khuyên cậu nghĩ cho kỹ rồi hãy nói."

Tôn Tân tuyệt vọng đáp: "Phải."
"Ai sai cậu làm?"
Tôn Tân lặng thinh.
Thẩm Lan đẩy ngón cái nạp đạn lên nòng, ngón trỏ đè lên cò súng, hỏi lại lần nữa, "Ai sai cậu làm?"
Tôn Tân khai ra tên một người.
Thẩm Lan nhếch môi cười hài lòng, hắn đưa tay vỗ mặt Tôn Tân: "Nói chi tiết một chút, kể lại cả quá trình cụ thể cho tôi."
Thẩm Lan ở đó hơn nửa tiếng, sau khi Tôn Tân khai hết mọi chuyện mới ung dung cầm bút ghi âm đứng dậy, trước khi đi hắn ném khẩu súng trong tay xuống cạnh Tôn Tân khiến y hoảng hốt run bắn lên.
"Đừng sợ huynh đệ, đồ chơi thôi, mang —— súng —— là —— phạm —— pháp ——đấy!"
Thẩm Lan cười khẩy rồi đóng sầm cửa lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận