Editor: Yue
Háo tử coi là Hứa Viễn Hàng quay lại nói với cô gái phía sau bảo cô ấy đi nhanh, trong lòng thầm cười lạnh, ha hả, ngây thơ! Một đứa cũng đừng nghĩ chạy. Lần trước hắn dẫn người đến bao vây Hứa Viễn Hàng, chẳng những không được lợi gì mà còn nằm viện hơn nửa tháng, thù mới thêm hận cũ, không đội trời chung, chờ thương thế tốt lên rồi xuất viện, hắn liền lập tức tập kết huynh đệ nhiều gấp đôi so với lần trước đến đây, chuẩn bị cho Hứa Viễn Hàng thấy một chút màu sắc, cũng thuận tiện giải tỏa ác khí trong lòng.
Ai có thể nghĩ tới lại có thêm niềm vui bất ngờ chứ?
Cho dù người bị Hứa Viễn Hàng che chắn cực kỳ chặt chẽ, nhưng cũng không ảnh hưởng Háo tử hồi tưởng lại dáng vẻ của cô, hắn sờ cằm, cười lộ ra mấy cái răng vàng khè, xem ra trời cao cũng ưu ái cho hắn, đến chặn người, mà còn có thể ôm được người đẹp đã mất trở về. Đã chủ động đưa đến trước mặt hắn thì sao có thể để cô dễ dàng chuồn mất? Hắn nháy mắt ra hiệu, chuẩn bị để cho đàn em bọc đánh từ phía sau, đồng thời kêu to: "Người đẹp, em ở cùng nó không có tương lai đâu. Chi bằng ở cùng anh này"
"Anh trai hứa sẽ thương em, coi em là tâm can bảo bối mà cưng chiều."
Đám thiếu niên bất lương sau lưng Háo tử phá lên cười.
Hứa Viễn Hàng nhíu chặt mày, đôi mắt trở nên lạnh như băng, màu sắc nguy hiểm từ từ dâng lên như một đám mây đen bao phủ khắp thành phố. Anh nghe thấy những lời bẩn thỉu từ cái miệng hôi hám của Háo tử, cảm thấy thật bẩn lỗ tai, huống chi là cô? Anh thoáng hối hận, đáng lẽ không nên để cô dính vào vũng bùn này..
Nhưng lại có một suy nghĩ khác xuất hiện, cô ấy không phải kiểu nữ sinh yếu đuối cần được con trai che chở, cô ấy có thể sát cánh chiến đấu cùng anh.
Như để đáp lại anh, Trì Vân Phàm bước ra từ phía sau, sánh vai với anh.
Đôi mắt Háo tử lóe ra tia sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn này, đôi mắt câu hồn này, khí chất thuần khiết toát ra khắp cơ thể này, tất cả đều giống hệt như trong trí nhớ. Háo tử huýt sáo vẫy tay với cô: "Em gái mau tới đây, anh trai thương em nha."
Ai ngờ người ta căn bản không thèm nhìn hắn ta.
Hết lần này tới lần khác tên Háo tử chỉ được cái miệng này, càng kêu càng hăng hơn, lời nói cũng càng ngày càng mờ ám, càng ngày càng thô tục không chịu nổi.
Trì Vân Phàm dường như đang ở trong một không gian độc lập khác, không bị ảnh hưởng bởi âm thanh bên ngoài, cô nhìn xuống đồng hồ rồi nhẹ nhàng nói: "Mười phút, tốc chiến tốc thắng."
Hứa Viễn Hàng sững người một lúc, ánh mắt sắc lạnh bởi vì lời nói của cô bỗng nhiên dâng lên một tia ý cười mà quay về ấm áp, anh cũng nghiêng người dựa gần lại nhìn đồng hồ của cô, hai hàng lông mày như kiếm nhướng lên, khóe mắt hiện lên tia tà khí, giọng anh trầm xuống, lại không kìm nén được giọng điệu kiêu ngạo: "Năm phút, không thể nhiều hơn."
Thấy cả hai đang xì xào bàn tán, Háo tử đoán chắc họ đang bàn bạc tìm cách trốn thoát, không khỏi nhếch mép. Rút ra bài học từ đợt khinh địch lần trước, lần này hắn chuẩn bị đầy đủ mà đến, không chỉ mang theo nhiều người, một số tên trong đó còn thiện chiến. Cho dù Hứa Viễn Hàng lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là song quyền khó địch bốn tay, chớ nói chi còn mất tập trung để bảo vệ một cô gái tay trói gà không chặt.
Hừ, đợi chút nữa tao coi mày sẽ kiêu ngạo được như thế nào, kiêu ngạo cách mấy cũng phải nằm rạp trên mặt đất cầu xin tha thứ, về phần đứa con gái kia, thứ ngon miệng như vậy nên chừa lại buổi tối thưởng thức..
Háo tử đang chìm đắm trong mộng tưởng của chính mình, hoàn toàn không để ý Hứa Viễn Hàng ở cách đó mấy mét đã lao về phía bên này như một con báo đen, nghe thấy tiếng kinh hô của đàn em từ phía sau, hắn còn chưa kịp phản ứng, một cỗ gió nóng đã đập vào mặt.
Hắn cảm thấy sợi dây chuyền vàng đang đeo trên cổ bị Hứa Viễn Hàng kéo lấy, vô thức định giật lại, không ngờ đó là thủ đoạn "Dương đông kích tây " của Hứa Viễn Hàng. Giây tiếp theo hắn cảm thấy bụng đau nhói, là Hứa Viễn Hàng dùng đầu gối húc lên, hắn không còn sức chống cự, choáng váng, chỉ có thể thuận theo cỗ lực kia từ từ ngã xuống.
(*Yue: Đánh lạc hướng đối phương)
Hứa Viễn Hàng cố ý muốn cho Háo tử một trận đau đớn cực độ, trực tiếp nhấc chân để lên bả vai Háo tử, đối phương liền "bịch" một cái quỳ gối trước mặt anh.
Đơn phương quật ngã được đầu lĩnh của đối phương, Hứa Viễn Hàng xoa xoa cổ tay của mình như người không việc gì, chậm rãi đi về phía Trì Vân Phàm dưới ánh mắt như lang như hổ của đám người chung quanh.
Háo tử thì thống khổ cuộn người thành hình con tôm nằm lăn ra đất, tên đàn em liền vội vàng tiến tới đỡ hắn dậy, hắn lẩm bẩm lẩm bẩm thậm chí không thể nói thành lời: "Đán.. đánh.."
Lão đại bị người khác làm nhục như vậy làm sao mà mấy đứa đàn em chịu được, bọn hắn xúm vào vây lấy Hứa Viễn Hàng cùng Trì Vân Phàm.
Hai người dựa lưng vào nhau, cả hai giao cho nhau "điểm yếu" dễ bị tổn thương nhất, đây là lần đầu tiên họ chiến đấu cùng nhau, lại phối hợp đến vô cùng ăn ý, thậm chí tư thế tấn công cũng giống hệt nhau.
Đám người đều kiêng kỵ Hứa Viễn Hàng, cũng có chút nhìn không thể hiểu Trì Vân Phàm bày ra tư thế này là có ý gì, chẳng lẽ cô cũng muốn đánh nhau sao? Hơn nữa không có lão đại ra lệnh, nhất thời không có ai chủ động, chỉ đơn phương tạo đà căng thẳng.
Háo tử vẫn chưa bò dậy nổi, nhưng cũng tỉnh táo lại, thấy cả đám đứng ngẩn người ra, hắn quát: "Mấy thằng mù tụi mày còn thất thần làm cái gì, còn không mau đánh nó cho tao!"
Lại bổ sung: "Giữ đứa con gái kia lại cho tao, ai cũng không được phép động tới con nhỏ đó.."
Háo tử còn chưa kịp nói xong thì đã thấy Trì Vân Phàm tung một cú xoay người đẹp mắt, tên đàn em tóc vàng ở gần cô nhất kia trực tiếp bị cô đạp ra ngoài, treo trên dải cây xanh bên đường.
CLGT?
Háo tử liều mạng dụi mắt, tưởng mình bị ảo giác, có thể một cước kia là do Hứa Viễn Hàng đá ra hay không? Nhưng nhìn vẻ mặt sững sờ cùng khiếp sợ của đám đàn em, thì hắn biết mọi chuyện cũng không có đơn giản như vậy.
Một màn kế tiếp quả thực có thể dùng "Tu La tràng"* để hình dung.
[*Yue: Tu La Tràng ( 修罗场) là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn. Hoặc nghĩa khác: Là sự giằng co giữa mối tình nhiều người (tình tay ba) ]
Háo tử sống mười tám năm, chưa từng thấy cô gái nào có thể đánh tốt như vậy. Đờ mờ, đờ mờ nó! Cô ta không chỉ biết đá người, mà còn nhấc bổng người ta lên rồi ném qua vai!
Đây không phải là bông gòn, là người sống sờ sờ hơn một trăm cân(~59, 68kg) đó!
Không ngờ dưới vẻ ngoài thuần khiết vô hại kia lại ẩn chứa thân thủ đáng sợ như vậy, hắn chưa kịp nhìn rõ động tác của cô thì người liền bị cô quật ngã.
Chưa kể bên cạnh cô còn có một tên có sức chiến đấu kinh người như Hứa Viễn Hàng.
Hai người phân công làm việc, tới một tên ném một tên, đến hai tên xé một đôi, trong nháy mắt đám thiếu niên bất lương không ai không ngã, nằm la liệt đầy đất, nhe răng trợn mắt, không ngừng kêu rên.
Bọn họ đứng quay lưng vào nhau, trong ánh sáng màu cam đang nhạt dần, vẻ mặt một người thì xấu xa du côn, một người thì lạnh lùng.
Trên mặt giống như còn viết bốn chữ -- Không thể trêu chọc.
Hứa Viễn Hàng hơi quay sang một bên, nắm lấy tay Trì Vân Phàm, liếc nhìn đồng hồ trên tay, môi mỏng khẽ nhếch lên: "Mới có năm phút một giây, không lố giờ lắm."
Trì Vân Phàm rút tay về, lòng bàn tay cô vô tình trượt qua đầu ngón tay anh, ấm áp khô ráo, lại mang theo vài phần thô ráp giống xúc cảm lần trước, cô nắm tay hồi tưởng lại.
Cách đó không xa, Háo tử ôm bụng, nghĩ thầm con m* nó chứ thật đậu má mà, m* nó thế giới này cũng quá huyền ảo. Con gái con lứa học các tán tỉnh đàn ông không tốt sao, đi học con trai đánh đấm làm cái gì? Mấu chốt là cô ta có khuôn mặt ngoan ngoãn cực có tính lừa tình, vậy mà đánh người lại dã man con ngan như vậy..
Ôi, đàn bà.
Trước mắt hắn lại đen kịt, hóa ra là Hứa Viễn Hàng ngồi xổm xuống bên cạnh hắn.
Háo tử nghĩ rằng dù mình có đứng lên cũng lại bị quăng ngã, dứt khoát tiếp tục nằm, mặt mũi tràn đầy dữ tợn kéo căng, trán ra đầy mồ hôi nhìn bóng loáng, như một con lợn chết không sợ bỏng nước sôi.
Hứa Viễn Hàng ở trên cao nhìn hắn, đường nét trên người anh rõ ràng mịn màng như được phát họa bằng bút chì, hững hờ hỏi: "Phục chứ?"
Đương nhiên không phục!
Háo tử nghiến răng, ông đây mang nhiều người đến như vậy là để chặn đánh mày, kết quả con m* nó vậy mà mày lại đào hố, lừa dối rồi dắt mũi tao! Còn dùng mỹ nhân kế, làm tao mất cảnh giác rồi giết tao trở tay không kịp, thử hỏi mày có nham hiểm không, có vô liêm sỉ hay không hả?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...