Lê Thiệu mở cửa xe, một luồng khí lạnh ập đến khiến anh lạnh run.
Cố Hề đang nằm xụi lơ ở ghế sau, “Hai người đã về rồi.”
Cứ tiếp tục ngây ngốc ở đây thì cả “thân quỷ” của cô ấy đều không ổn nữa mất.
Khúc Yêu Yêu ngồi lên xe, gỡ dây thừng ra cho cô ấy: “Thật ngại quá chị gái quỷ, Lê tiên sinh phải đến bệnh viện.”
Cố Hề bay lên: “Sao lại phải đi bệnh viện?”
Đúng lúc Lê Thiệu muốn hỏi Khúc Yêu Yêu: “Con quỷ đó là do cô diệt trừ đúng chứ?”
Khúc Yêu Yêu không muốn giấu anh: “Ừm, đạo hạnh của con quỷ đó không thấp, tôi đã phải tốn không ít công sức đấy.”
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với tay của cô?”
“Pháp khí của tôi đều bị bỏ lại trong cửa hàng trang phục, không còn cách nào khác, chỉ có thể cứa đứt tay dùng máu để vẽ bùa chú.
Nam quỷ đó có oán khí rất mạnh, hắn ta dựa vào việc hút tinh khí của con người để tăng đạo hạnh của mình.
Nếu không diệt trừ thì hắn ta sẽ làm hại những người khác.”
Cố Hề nghe vậy, bay từng tí một về phía cửa xe.
Cô nhóc này trông có vẻ ngây thơ vô hại nhưng thật ra lại là một đạo sĩ rất lợi hại.
Khúc Yêu Yêu lại cười với cô ấy: “Chị gái quỷ đừng sợ nhé, chỉ cần chị không biến thành lệ quỷ thì em sẽ không đối xử như vậy với chị đâu!”
“Ha ha ha, cảm ơn cô lắm cơ.”
Nghĩ đến việc định dẫn Khúc Yêu Yêu làm thẻ căn cước, Lê Thiệu lại lái xe đến cục cảnh sát.
Vừa đến cửa đã đụng phải Phương Châu tới nhận thi thể.
Gã ta thoạt nhìn rất đau lòng, còn được cảnh sát đỡ và an ủi.
Khúc Yêu Yêu sợ Cố Hề sẽ lao đến đó nên chỉ có thể dùng dây thừng trói cô ấy lại.
“Anh Phương, xin hãy nén bi thương.”
Phương Châu lau nước mắt: “Tôi đúng là có lỗi với Hề Hề mà, nếu tôi không cãi nhau với cô ấy thì Hề Hề đã không tức giận bỏ nhà đi, thậm chí còn gặp phải tai nạn xe cộ.”
Cố Hề siết chặt nắm tay: “Anh ta nói tôi gặp phải tai nạn xe cộ?”
“Đây cũng là chuyện ngoài ý muốn thôi, đường núi vốn đã khó đi, cũng có nhiều tai nạn xảy ra.”
Phương Châu hỏi: “Khi nào tôi mới có thể đưa Hề Hề đi chôn cất?”
Cảnh sát trả lời: “Đợi chúng tôi hoàn tất các thủ tục ở đây rồi thì anh có thể nhận về.”
“Được, làm phiền đồng chí cảnh sát rồi.”
Phương Châu tạm biệt cảnh sát rồi bước xuống bậc thang, Cố Hề nhìn gã ta chằm chằm.
Tiếng chuông di động vang lên, Phương Châu hạ giọng bắt máy: “Ừ, đã tìm được thi thể...!Đương nhiên, chắc chắn sẽ kết án là tai nạn ngoài ý muốn.
Yên tâm đi, cô ta chết rồi mà em còn lo lắng gì chứ, ở nhà chờ anh, anh sẽ về ngay.”
Oán hận trong lòng Cố Hề càng lúc càng đậm, Khúc Yêu Yêu phải siết chặt dây thừng đề phòng cô ấy mất khống chế.
“Cứ như vậy mà bỏ qua cho anh ta sao?”
“Thiên Đạo luân hồi, chị gái quỷ, chị có tin em không?”
Cố Hề gật đầu: “Tôi tin.” Bản lĩnh của Khúc Yêu Yêu, Cố Hề đã được lĩnh giáo, lần này cô ấy bằng lòng tin tưởng cô.
***
Dư Phi đã nói trước một tiếng với bên cảnh sát, Khúc Yêu Yêu thay áo ngắn tay màu đen rồi đi chụp ảnh.
“Chải tóc lên đi.”
Ảnh thẻ căn cước cần lộ ra chân mày và lỗ tai, Lê Thiệu chỉ mới dẫn cô đi mua quần áo mà chưa làm tóc.
Khúc Yêu Yêu rầu rĩ: “Nhất định phải vậy ạ?”
“Cần phải như vậy.”
Tay Khúc Yêu Yêu còn bị thương nên nữ cảnh sát đã giúp cô buộc một đuôi ngựa cao.
Phần tóc mái dày được cố định bằng kẹp, lộ ra vết sẹo trên trán.
“Nhìn đây này, đừng cử động.”
Khúc Yêu Yêu ngồi im, mắt nhìn về trước.
Cảnh sát ấn nút chụp, nói: “Được rồi.”
Khúc Yêu Yêu thả tóc xuống rồi thắt lại hai bím tóc như cũ, để tóc mái che đi vết sẹo, lúc này cô mới thấy an tâm.
Lê Thiệu đang dẫn theo Cố Hề ngoài cửa, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Các cảnh sát đi tới lui chỉ có thể nhìn thấy quả bóng bay trong tay anh, nghĩ thầm: Đàn ông trưởng thành rồi mà còn thích mấy thứ đồ chơi của trẻ con.
Lê Thiệu cũng cực kỳ bất đắc dĩ.
“Lê tiên sinh, tôi chụp xong rồi.”
Khúc Yêu Yêu vừa đi ra lại bị cảnh sát gọi lại: “Cô bé, em lại đây một chút.”
“Còn có chuyện gì ạ?”
“Điền tên họ, ngày sinh, địa chỉ gia đình của em.”
Khúc Yêu Yêu điền theo gợi ý, Lê Thiệu liếc nhìn qua, địa chỉ gia đình mà cô viết lại là nhà của anh: “Khoan đã, viết địa chỉ nhà cô đi.”
“Đây là nhà tôi mà.” Khúc Yêu Yêu kiên định trả lời.
“Cái cô đang viết là của nhà tôi.”
“Nhưng tôi không có nhà mà, không thể viết nhà của anh hay sao Lê tiên sinh?”
Lê Thiệu không hề nhường cô: “Không được, cô đến từ đâu thì viết chỗ đó, thành viên gia đình cũng vậy, viết người nhà của cô đi.”
Khúc Yêu Yêu cúi đầu, giọng ồm ồm: “Tôi không biết địa chỉ chỗ đó, ngoại trừ bà thì tôi không có người nhà.”
Lê Thiệu vẫn không chịu nhượng bộ, Khúc Yêu Yêu suy nghĩ một chút rồi dùng sức ấn miệng vết thương, sau đó ngẩng đầu một cách đáng thương: “Lê tiên sinh, tay tôi đau quá.”
Nhìn bộ dạng tủi thân này của cô, Lê Thiệu cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Khúc Yêu Yêu không chỉ điền địa chỉ nhà anh trên thẻ căn cước mà còn viết tên anh ở ô người liên lạc, Lê Thiệu chẳng hiểu thế nào lại biến thành người giám hộ.
Thẳng cho đến khi rời khỏi cục cảnh sát, anh cũng không biết tại sao mình lại đồng ý nữa.
***
Huyết khí của Khúc Yêu Yêu có phần bị hao hụt, trên đường về cô lại ngủ mê mệt.
Lê Thiệu gọi mấy lần mà cô vẫn không tỉnh nên anh chỉ có thể bế cô về nhà.
Vừa ra khỏi thang máy thì lại gặp hàng xóm.
“Tiểu Lê, dẫn em gái đi chơi công viên giải trí hả? Úi, cô bé ngủ say ghê.”
Trên tay anh đang cầm một quả bóng bay để che mắt người khác, quả thật giống như vừa trở về từ công viên giải trí.
Lê Thiệu bèn “mượn dốc xuống lừa”(*): “Ừ, em ấy chưa từng đến công viên giải trí nên chơi hơi hào hứng quá.”
(*) 借坡下驴 (jiè pō xià lǘ): Nghĩa đen là xuống khỏi con lừa nhờ địa thế thuận lợi, nghĩa bóng chỉ việc lợi dụng điều kiện thuận lợi để hành động
“Vậy hai đứa mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Tạm biệt anh Vương.”
Hàng xóm đi vào thang máy, lẩm bẩm một mình: “Tiểu Lê này ngày thường có vẻ rất lạnh lùng, vậy mà lại chiều chuộng em gái phết.”
Lê Thiệu mở cửa rồi bế Khúc Yêu Yêu vào phòng nhỏ.
Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, có hơi nhức đầu về Cố Hề.
Thả đi thì sợ cô ấy làm người khác bị thương, không thả đi thì nắm mãi ở đây cũng thấy vướng víu.
Cố Hề nhìn ra sự khó xử của anh, cười nói: “Anh có thể buộc dây thừng lên cửa, làm vậy thì tôi sẽ không chạy thoát được.”
Lê Thiệu làm theo, anh buộc dây vào cửa trượt của phòng bếp và nói: “Xin lỗi cô, chỉ khi Khúc Yêu Yêu tỉnh lại thì tôi mới có thể thả cô ra được.”
“Tôi hiểu mà.
Đúng rồi, tôi thấy sắc mặt của Yêu Yêu không tốt lắm, tốt nhất nên nấu vài món bổ máu cho cô ấy.”
Đôi tay này của Lê Thiệu chỉ biết pha cà phê, làm đồ ngọt, thỉnh thoảng chiên miếng bò bít tết làm bữa tối.
Còn những món khác thì anh hoàn toàn không biết gì cả.
“Không thì tôi nói, anh làm nhé?”
“Được.”
Dựa theo lời Cố Hề nói, Lê Thiệu đã mua gan heo, rau chân vịt, táo đỏ và một số nguyên liệu nấu ăn khác trên ứng dụng giao thức ăn, chỉ hai mươi phút sau đồ đã giao đến cửa.
Nhìn gan heo chảy máu đầm đìa, Lê Thiệu cảm thấy cực kỳ buồn nôn.
Cố Hề dạy anh: “Chần qua nước trước, thêm gừng, hành và rượu nấu ăn để khử mùi tanh.”
Lê Thiệu cầm một góc gan heo bằng hai ngón rồi nhanh chóng ném vào nồi, lấy giấy ăn lau tới lau lui đầu ngón tay.
Cố Hề nhìn mà muốn cười: “Ngày thường Lê tiên sinh không nấu cơm nhỉ?”
“Ừ, không thường xuyên nấu lắm.”
“Không sao cả, nấu một lần thì anh sẽ biết thôi.”
Làm theo phương pháp của Cố Hề thì anh cũng có thể làm được món này, nhưng mùi vị thật sự rất khó tả.
Cố Hề ngửi thấy mùi khét kia liền nói một cách uyển chuyển: “Lê tiên sinh, ăn đồ khét không tốt cho sức khỏe đâu.”
Đương nhiên Lê Thiệu cũng biết vậy, nên trực tiếp đổ món gan heo đen thùi vào thùng rác.
Anh mua tận hai cái, chuẩn bị làm lại một dĩa mới.
Cố Hề lắc đầu, quá lãng phí: “Lê tiên sinh, hay là để tôi làm cho.
Anh cầm dây thừng, tôi không thể chạy được.”
Lê Thiệu suy nghĩ, biện pháp này có thể sử dụng được.
Anh gỡ dây thừng ra, hoàn toàn giao lại phòng bếp cho Cố Hề.
Khúc Yêu Yêu tỉnh lại vì ngửi thấy mùi hương, cô mở cửa, nghe thấy tiếng trò chuyện từ phòng bếp truyền đến.
“Táo đỏ này phải ngâm trước mới nấu nhừ được, đậu đỏ cũng vậy, hai thứ này kết hợp với nhau có thể bổ khí dưỡng nhan, cực kỳ tốt với các cô gái.
Đương nhiên, đàn ông cũng có thể uống được.”
“Cắt rau chân vịt làm đôi trước khi xào thì sẽ dễ ăn hơn.”
“Gan heo chần nước để khử mùi tanh rồi xào trong chảo dầu.”
...
Phần lớn thời gian là Cố Hề nói, Lê Thiệu ở bên cạnh chắp tay sau lưng nhìn, thỉnh thoảng hỏi một câu: “Đổ bao nhiêu dầu? Khi nào thêm nước tương? Nước nấu cháo để đâu?”
Cố Hề:...!Tên này ồn quá!
“Đang nấu món ngon gì vậy?” Khúc Yêu Yêu đi vào phòng bếp, ngửi thấy mùi thơm trong đó.
Lê Thiệu thấy tinh thần cô không tệ lắm cũng yên tâm hơn: “Gan heo, rau chân vịt, cháo táo đỏ.”
“Oa, tất cả đều do chị gái quỷ nấu à?”
Cố Hề đẩy công lao cho Lê Thiệu: “Là do Lê tiên sinh nấu cho cô ăn, tôi chỉ giúp thêm chút gia vị thôi.”
Khúc Yêu Yêu rất vui vẻ: “Lê tiên sinh cố ý nấu cho tôi hả?”
Chữ “Không” đã đến bên miệng rồi, nhưng Lê Thiệu lại nuốt về: “Ừ, bổ máu cho cô.”
“Vậy tôi không khách sáo nữa nhé.”
Khúc Yêu Yêu đi đến bàn ăn ngồi xuống, chờ nấu ăn xong.
“Đi rửa tay đi.” Lê Thiệu mang đồ ăn đến.
Khúc Yêu Yêu chạy cộp cộp cộp đến phòng vệ sinh rửa tay sạch sẽ, rồi vội vã chạy ra.
Cháo táo đỏ vẫn còn bốc khói, trông có vẻ rất ấm áp.
Vào mùa hè Lê Thiệu không bật điều hòa, Khúc Yêu Yêu ăn xong một chén cháo mà lưng đã ướt mồ hôi.
“Lê tiên sinh, nhà anh nóng quá.”
Đối với lời này Lê Thiệu trả lời là: “Đổ mồ hôi mới tốt cho sức khỏe.”
Ăn xong, Lê Thiệu bỏ chén dĩa ném vào bồn rửa.
Cố Hề xắn tay áo định rửa chén, Lê Thiệu nói: “Ngày mai dì giúp việc sẽ đến đây.”
“Không sao đâu, dù sao tôi cũng đang rảnh rỗi.”
Cố Hề làm việc rất nhanh nhẹn, cho dù là nấu ăn hay rửa chén đều rất có trật tự, thoạt nhìn đã biết cô ấy là bà chủ gia đình thông thạo.
Những mảnh vỡ của bình hoa bị cô ấy ném vỡ tối hôm qua cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngoại trừ vết rách trên sô pha thì những thứ còn lại vẫn giống ngày thường.
Những thứ này cũng đều do Cố Hề sắp xếp lại, Lê Thiệu miễn cưỡng tha thứ chuyện cô ấy từng muốn giết anh trước đó.
Sau khi ăn xong, hai người và một quỷ ngồi trong phòng khách thương lượng kế hoạch tiếp theo.
Khúc Yêu Yêu gọn gàng dứt khoát: “Không thể nói cho cảnh sát rằng chính Phương Châu đã giết chị sao?”
“Bằng chứng đâu? Cô định nói với cảnh sát là mình tính được, hay là quỷ hồn của Cố Hề đang ở ngay cạnh chúng ta?”
Khúc Yêu Yêu không hiểu, nhưng Cố Hề lại hiểu rõ.
“Phương Châu đã sắp đặt vụ mưu sát này trở thành chuyện ngoài ý muốn là vì muốn thoát khỏi tội danh của anh ta, tôi sẽ không để anh ta toại nguyện đâu!”
Lê Thiệu cảm thấy chuyện này hơi khó giải quyết: “Ngày mai tôi hỏi Dư Phi tình tình điều tra vụ án rồi hãy tính toán tiếp.”
Cũng chỉ có thể như vậy trước.
Buổi chiều Khúc Yêu Yêu ngủ quá nhiều nên buổi tối không ngủ được, đành nằm trên ban công ngắm sao bên ngoài.
Lê Thiệu bưng một cái ly lại: “Sao còn chưa đi ngủ?”
Khúc Yêu Yêu chỉ lên bầu trời đêm: “Anh nhìn kìa, ngôi sao sáng quá.
Tiếc là nhà cửa ở đây cao quá nên không thấy rõ lắm.”
“Ngày nào mà chẳng có sao, có gì hiếm lạ đâu.”
“Khác mà, mỗi ngôi sao đều tượng trưng cho hy vọng, bà tôi thường nói, cha mẹ đã biến thành ngôi sao để phù hộ tôi.
Tôi biết bà chỉ dỗ tôi thôi, nhưng tôi vẫn tin.
Lê tiên sinh, anh yên tâm đi, đợi giải quyết xong chuyện của chị gái quỷ rồi, tôi bảo đảm từ nay về sau anh sẽ không nhìn thấy những thứ bẩn thỉu đó nữa.”
Lê Thiệu hiếm khi có kiên nhẫn: “Bà của cô nói đúng lắm, người đã qua đời sẽ biến thành sao trên bầu trời, uống hết sữa bò rồi đi ngủ đi.”
Khúc Yêu Yêu nhận lấy ly, vẫn còn hơi ấm nóng.
Cô uống xong thì ợ một cái, cầm ly vào phòng bếp rửa sạch sẽ và cất đàng hoàng mới nói: “Lê tiên sinh, ngủ ngon.”
Lê Thiệu nhẹ nhàng trả lời: “Ngủ ngon.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...