Thật ra Lê Thiệu cũng không chắc chắn lắm, muốn lấy được máu của ba người Lê Kim Quốc quả thật hơi khó.
Khúc Yêu Yêu an ủi anh: “Lê tiên sinh, chúng tôi có thể giúp mà, anh đừng gánh vác hết mọi việc một mình.”
Bắc Ngọc cũng nói: “Tôi cũng có thể giúp.”
Bọn họ trở về nhà của Lê Thiệu, dự định bàn bạc biện pháp đối phó trước.
Thật ra máu của Lê Cương tương đối dễ lấy.
Lê Thiệu biết gã ta thích ra vào mấy quán bar lớn, chỗ đó tốt xấu lẫn lộn, ánh đèn mờ mịt nên sẽ không có người thấy.
Anh tìm người thăm dò hướng đi đêm nay của Lê Cương, Hồng Đàn mặc một bộ sườn xám lẻn vào quán bar.
Trên sàn nhảy, Lê Cương đang vung áo nhảy vui vẻ, vừa thấy dáng người thướt tha của Hồng Đàn, gã lập tức có hứng thú.
“Người đẹp đi một mình hả?”
Hồng Đàn trang điểm quyến rũ, cười nói: “Đúng vậy.”
“Người đẹp thì sao có thể không ai đi cùng được.
Anh mời cưng uống ly rượu nhé?”
“Vậy cảm ơn anh nhiều.”
Lê Cương ôm eo của Hồng Đàn.
Vừa ra khỏi sàn nhảy, gã đã bị ai đó đánh một cú.
Lê Cương bịt mũi lại: “Đứa nào!”
Mắt Bạch Huyền đỏ lên, nói: “Người đàn ông của em ấy.”
“Mẹ nó, mày có biết tao là ai không?”
“Ha, tao mặc kệ mày là ai, dám đụng đến người phụ nữ của tao hả?” Nói rồi Bạch Huyền lại đấm vào mũi gã.
Hồng Đàn hoảng sợ đưa khăn tay cho hắn cầm máu: “Ôi, anh chảy máu rồi.”
Bạch Huyền lôi cô ấy đi: “Về nhà với ta, sau này không được đến những nơi thế này nữa, toàn đụng phải mấy thứ bẩn thỉu.”
Lê Cương cảm thấy hôm nay mình đúng là xui xẻo, sao lại dụ dỗ phải một người phụ nữ đã có chồng!
Hồng Đàn bị Bạch Huyền nắm lấy, tâm trạng rất tốt, thậm chí còn cười lên tiếng.
Bạch Huyền lại xụ mặt, kéo cô ấy đến một góc, nói: “Nhìn xem cô đang mặc thứ gì! Còn để gã ôm eo cô!”
“Sao đấy, anh ghen à?”
“Ta ghen gì chứ.” Bạch Huyền ngoảnh mặt đi: “Ít nhiều gì cô cũng là vị hôn thê trên danh nghĩa của ta, không thể làm mất mặt nhà họ Bạch của ta được.”
Hồng Đàn ngừng cười, đẩy hắn ra: “Nếu là trên danh nghĩa thì anh còn quan tâm tôi làm gì?”
“Cô và ta đều thuộc Hồ tộc, đây là tình cảm của người cùng tộc.”
“Tôi cũng không cần tình cảm cùng tộc gì đó.
Bạch Huyền, trừ phi anh cam tâm tình nguyện muốn cưới tôi, nếu không thì đừng có quản tôi.” Mấy ngày ở thế giới con người, dường như Hồng Đàn cũng đã nghĩ thoáng hơn.
Nếu anh ấy không thích mình thì còn dây dưa làm gì, sống tự do phóng khoáng không sướng sao?
Thấy bây giờ cô ấy không hề bám lấy mình nữa, trong lòng Bạch Huyền lại cảm thấy hơi khó chịu, nhưng hắn ta vẫn bướng bỉnh nói: “Vốn là ta không muốn quản cô.
Vẫn câu nói đó, ta chỉ cưới A Dao thôi.”
Hồng Đàn đưa khăn giấy dính máu mũi của Lê Cương cho hắn: “À, vậy anh tìm A Dao của anh đi.
Đúng rồi, thuận tiện giao thứ này cho anh Lê, tôi vẫn chưa chơi đủ, đi đây.”
Dứt lời, cô ấy xoay eo quay vào trong quán bar.
Bạch Huyền nhìn bóng lưng rời đi của cô ấy, trong lòng bừng lên một cơn giận không tên, đặc biệt là sau khi nhìn thấy tên đàn ông khác đến gần Hồng Đàn.
Hắn ta liền tức giận lao đến: “Không được, về nhà cùng ta.”
“Bạch Huyền, nếu anh đã không thích tôi thì đừng đùa giỡn với tôi!” Hồng Đàn nói ra điều mà cô ấy đã kìm nén rất lâu trong lòng: “Tôi thích anh, nhưng tim của tôi cũng làm bằng thịt.
Nó không chịu được việc bị anh giẫm đạp hết lần này đến lần khác!”
Khóe mắt của cô ấy có ánh nước, Bạch Huyền có thể thấy rõ ràng.
Khúc Yêu Yêu chỉ nhìn thấy một con hồ ly đỏ chạy ra khỏi quán bar, sau đó cô còn chưa kịp phản ứng thì lại đã thấy thêm một con hồ ly trắng chạy ra ngoài, chưa hết, con hồ ly trắng đó còn ném một cục giấy vào lòng cô.
Chuyện gì đây?
Lê Thiệu bỏ máu của Lê Cương vào một chiếc túi kín rồi chờ đến sáng mai sẽ thu thập sương sớm.
Buổi tối, Bạch Huyền ủ rũ quay về, Khúc Yêu Yêu hỏi hắn: “Hồng Đàn đâu?”
Bạch Huyền lắc đầu: “Không biết, tìm không thấy cô ấy.” Hồng Đàn cố ý giấu đi mùi của mình, Bạch Huyền không tìm theo được.
“À.” Đáp lại hắn là một tiếng đóng cửa, Bạch Huyền bị nhốt ở ngoài.
Bạch Huyền cào cửa: “Ê con nhóc thúi, cô có ý gì!”
“Tìm không được Hồng Đàn thì anh đừng có về.”
Bạch Huyền không nói nên lời, hắn ta bị đuổi khỏi nhà rồi à?
***
Sáng sớm hôm sau, Lê Thiệu cầm lọ thủy tinh ra ngoài hứng sương rồi mang theo máu của Lê Cương về nhà cũ.
Giả đạo nhân đã nhận tiền nhờ làm việc của Lê Thiệu nên ông ấy ở lại nhà cũ để bảo vệ sự an toàn của bà cụ Lê.
Bọn họ trộn máu của Lê Cương cùng sương sớm.
Giả đạo nhân dùng bút lông nhúng vào chất lỏng rồi chấm vào nhân trung của bà cụ Lê.
Cổ trùng bò ra đi một vòng, nhưng sau đó lại lùi về như lần trước: “Không đúng, không phải máu của cậu ta.”
Lê Thiệu thất vọng, còn dư lại Lê Kim Quốc và Lê Nhược Mai.
Lê Nhược Mai không đi làm, chỉ dựa vào tiền tiếp tế của nhà nhà họ Lê để sinh hoạt.
Bà ta và chồng đã ly hôn ba năm, tài sản được chia cũng không ít.
Thường ngày Lê Nhược Mai thích đi dạo phố mua sắm và đi làm đẹp, cửa hàng bà ta thường đi Lê Thiệu cũng biết, vì vậy anh để cho Khúc Yêu Yêu giả làm nhân viên cửa hàng đi lấy máu của Lê Nhược Mai.
“Thưa bà, dùng lực thế này có được không ạ?”
Lê Nhược Mai đang mát xa, mặt úp xuống, hưởng thụ vô cùng thoải mái: “Được.”
Sau khi nhân viên mát xa ấn lưng cho bà ta thì đã bị quản lý cửa hàng gọi ra ngoài.
Khúc Yêu Yêu nhân cơ hội lẻn vào: “Thưa bà, xin hãy đưa tay ra để tôi mát xa đặc biệt cho bà.”
Lê Nhược Mai không nghi ngờ gì, đưa tay trái ra.
Khúc Yêu Yêu lấy ngân châm hơi chọc vào đầu ngón tay của bà ta.
Lê Nhược Mai đau đớn thét lên.
Bà ta muốn lật người dậy nhưng lại bị Khúc Yêu Yêu đè về giường mát xa: “Thưa bà, đây là gói loại bỏ độc tố của chúng tôi, xin bà hãy kiên nhẫn một chút.”
Lê Nhược Mai đau đến nỗi muốn chửi người: “Mát xa gì vậy chứ! Có biết làm hay không!”
“Thưa bà, gói loại bỏ độc tố này có thể làm đẹp dưỡng nhan, giúp bà trở về với vẻ đẹp thời thanh xuân.
Bây giờ xin bà hãy nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, không thể mở mắt ra nhé, nếu không thì sẽ không có hiệu quả.” Khúc Yêu Yêu làm gì hiểu mấy thủ đoạn hù dọa này, tất cả là nhờ Lê Thiệu dạy cô, cô chỉ nói theo lời của anh.
Lê Nhược Mai nghe xong, thật sự không nhúc nhích nữa.
Khúc Yêu Yêu cầm máu rời đi, đưa cho Lê Thiệu xem như đang dâng vật quý: “Nè, lấy được rồi.”
Lê Thiệu xoa tóc cô: “Yêu Yêu giỏi quá.”
Khúc Yêu Yêu không phát hiện sự dịu dàng trong giọng nói của anh, chỉ nói: “Đi nhanh thôi.”
Nhưng sự thật lại làm người ta cảm thấy thất vọng, máu của Lê Nhược Mai cũng vô dụng.
“Vậy chỉ còn ông ta thôi.” Bác hai của Lê Thiệu - Lê Kim Quốc.
Nói đến người này, Lê Thiệu có hơi đau đầu.
Hiện giờ Lê Kim Quốc gần như đã chuyển vào trong công ty nhà họ Lê, thường ngày ông ta cũng không có sở thích gì đặc biệt, muốn lấy được máu của ông ta càng khó hơn nữa.
Khúc Yêu Yêu là người thẳng tính: “Không thể trực tiếp lấy luôn sao?”
Lê Thiệu lắc đầu: “Không được, sẽ rút dây động rừng.” Nếu để cho bọn họ biết thì e là sẽ mọc thêm mầm tai hoạ.
Giả đạo nhân nghĩ ra một cách cho bọn họ: “Nếu người bác hai đó của cậu sử dụng phương pháp vu cổ, vậy thì thoạt nhìn ông ta cũng rất tin những thứ này, không bằng để ta đi thử xem sao?”
“Lão già, ông muốn giả làm đạo sĩ lừa ông ta à?”
“Thiên cơ bất khả lộ.”
Giả đạo nhân nói có vẻ rất thần bí, nhưng Khúc Yêu Yêu biết đó chẳng qua chỉ là mấy mánh khóe nhỏ mà thôi.
Nếu không phải Lê Kim Quốc đã từng gặp cô thì Khúc Yêu Yêu cũng định tự mình ra tay rồi.
***
Lê Kim Quốc nói ông ta rất lợi hại nhưng thật ra ông ta chỉ là một tên vô dụng.
Mấy công việc của công ty ông ta làm sao hiểu được, chỉ biết dựa vào cấp dưới giải quyết cho.
Nhưng vì giả vờ giả vịt nên mỗi ngày Lê Kim Quốc đều sẽ ở văn phòng đợi đến khuya, giả vờ đang xem tài liệu, thật ra ông ta chỉ dùng máy tính để chơi đấu địa chủ.
“Lại thua rồi!” Hạt đậu cuối cùng cũng bị thua mất, Lê Kim Quốc thấy sắp đến giờ rồi liền cầm túi tài liệu rời đi.
Dưới lầu, Giả đạo nhân khiêng lá cờ “Âm dương ngũ hành, mười quẻ chín linh” lại đây, lải nhải nói: “Chào ngài, ta thấy dạo này vẻ mặt ngài hồng hào, hẳn là có chuyện vui lớn.”
Lê Kim Quốc vốn không để ý đến ông ta, nhưng nghe thấy Giả đạo nhân nói: “Tiếc là hồng quang dễ mất, e là không kéo dài được bao lâu.”
“Sao đạo trưởng lại nói vậy?”
Khúc Yêu Yêu ở trong góc tối nhìn, lải nhải: “Tôi còn tưởng ông ta giỏi lắm, chỉ vậy mà đã tin rồi.”
Lê Thiệu nhớ tới lần đầu gặp cô, con nhóc gây hoạ này cũng nói: Chào ngài, tôi thấy ấn đường của ngài biến thành màu đen, hôm nay ngài sẽ gặp họa...!“Đúng là đạo sĩ các cô nói chuyện đều giống nhau.”
“Ai, bọn tôi không giống nhau.
Tôi giỏi hơn lão ta nhiều.”
Lê Thiệu nghe mà dở khóc dở cười.
Đầu bên kia, Giả đạo nhân đã kể lại chuyện của ông ta một lúc, gì mà tính được, thật ra toàn là nghe được từ chỗ Lê Thiệu.
Nhưng Lê Kim Quốc không biết nên chỉ cho là đại sư thần thông quảng đại: “Đạo trưởng, vậy có cách giải quyết nào không?”
“Đương nhiên là có, chẳng qua tôi cần lấy một giọt máu của ngài mới có thể giúp ngài kéo dài may mắn này.”
“Không thành vấn đề.” Lê Kim Quốc đưa tay ra cho Giả đạo nhân lấy máu.
Giả đạo nhân giả vờ làm phép bằng máu ông ta, sau đó nói: “Được rồi, may mắn của ngài còn ở sau nữa.”
“Cảm ơn đạo trưởng.” Lê Kim Quốc lấy một xấp tiền từ trong túi ra: “Đây chỉ là chút tâm ý nhỏ, không đáng là bao.”
Giả đạo nhân lại xua tay: “Giúp người làm niềm vui, là việc thiện, làm sao có thể đo được bằng tiền.”
Lê Kim Quốc nghe thấy vậy càng cảm thấy vị đạo trưởng trước mắt này có cốt cách cứng cỏi của bậc tiên thánh, là một người tốt!
Chờ Giả đạo nhân về, Khúc Yêu Yêu liền hỏi: “Lão già, không phải ông luôn thấy tiền sáng mắt à? Sao lần này lại không lừa ông ta một khoản?”
Giả đạo nhân híp mắt, rất khinh thường: “Đen đủi.” Ông ta yêu tiền, nhưng không phải tiền của ai cũng lấy.
“Hôm nay ông làm tôi phải lau mắt mà nhìn đó.”
“Hừ, con nhóc ranh đúng là không kiến thức, cái này gọi là tích lũy công đức.”
Việc này không nên chậm trễ, sau khi bọn họ lấy được máu của Lê Kim Quốc thì lập tức đi đến nhà cũ.
Bà cụ Lê tỉnh một lúc rồi lại ngủ thiếp đi, có vẻ Cổ Mê Hoặc đã sinh ra độc tố trong cơ thể bà.
Giả đạo nhân lại trộn máu và sương sớm một lần nữa, chấm lên nhân trung của bà cụ Lê.
Điều kỳ lạ là lần này cổ trùng không hề ra ngoài.
“Không thể nào!” Vì sao máu của ba người bọn họ đều không đúng?
“Không phải ba người bọn họ.” Giả đạo nhân đặt chén xuống, nói.
Không phải bọn họ, vậy là ai? Lê Thiệu nhíu mày, mặt u sầu.
“Tên nhóc này cậu ngẫm lại cho kỹ, nhà các cậu có phải từng có ân oán với ai không?” Giả đạo nhân nhắc nhở anh.
Lê Thiệu lại lắc đầu: “Không ít người có quan hệ thân thiết với nhà họ Lê, nhưng không ai kết thù cả.
Có thể ra tay với bà nội, ngoại trừ những người bác hai và cô út thì không còn ai khác.”
Không đúng, còn cô ta nữa!
Lê Thiệu bỗng nhớ đến một người, vị hôn thê của Lê Cương - Giang Tư Vũ.
Để tránh tai mắt của người khác, có lẽ Lê Kim Quốc sẽ không tự ra tay, rất có thể ông ta sẽ tìm Giang Tư Vũ để ra mặt.
Nếu thành công thì cô ta là người nhà mình nên cũng dễ khống chế, nếu ngược lại thì còn có thể đẩy ra làm kẻ chịu tội thay.
Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của anh, để xác định rõ ràng thì phải lấy được máu của Giang Tư Vũ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...