Hiện giờ đã hơn 9 giờ tối, những cửa hàng kinh doanh trên đường phố đều đang thu dọn đồ chuẩn bị đóng cửa.
Lê Thiệu dừng xe ở ven đường, dẫn Khúc Yêu Yêu vào tiệm cà phê.
“Mùi gì vậy nè, vừa chua vừa khó ngửi.” Khúc Yêu Yêu che mũi lại hỏi Lê Thiệu: “Lê tiên sinh, thứ gì bị chua vậy?”
Lê Thiệu xem thường trợn mắt nhìn cô: “Là mùi cà phê.”
Khúc Yêu Yêu chưa uống cà phê bao giờ, nhưng chỉ xét về mùi vị thì chắc chắn đó chẳng phải là món gì ngon.
Cô hỏi nữ quỷ: “Chị đã từng đến nơi này chưa?”
“Đã đến rồi.” Nữ quỷ có chút ấn tượng với nơi này, cô ta bay đến bên cửa sổ rồi ngồi xuống, giơ tay thuần thục gọi: “Phục vụ, cho một ly Americano không đường.”
Khúc Yêu Yêu đã có đáp án trong đầu: “Xem ra chị ấy đã theo anh về nhà từ nơi này.”
Nếu cô ta đã đến tiệm cà phê thì camera theo dõi có lẽ sẽ có manh mối.
Lê Thiệu đi đến quầy thu ngân bật máy tính lên, lật tìm lịch sử theo dõi bên trong.
Khúc Yêu Yêu thò đầu lại gần, “Đây là gì vậy? Thần kỳ ghê cơ, có thể nhìn thấy người nè.”
Lê Thiệu đẩy cái đầu trước mặt ra, sau đó lấy một túi bánh quy trên quầy: “Qua bên cạnh ăn đi, đừng cản trở tôi.”
Khúc Yêu Yêu cười hì hì mở túi bánh đã đóng gói ra.
Bánh quy mang đậm mùi sữa, cô liếm khóe môi, lấy một miếng bỏ vào miệng.
Vị ngọt như đang nhảy múa trên đầu lưỡi, lan ra từ khoang miệng đến cổ họng.
Khúc Yêu Yêu thỏa mãn chép chép miệng, rất nhanh đã ăn hết bánh quy trong tay.
“Còn nữa không?”
“Không còn.”
Khúc Yêu Yêu thoắt cái đã trở nên ũ rũ: “Ầy, tiếc quá đi thôi.”
Cô ngồi xuống đối diện nữ quỷ định trò chuyện cùng cô ta, nhưng đối phương không muốn để ý đến cô mà quay mặt ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh đêm.
Lúc này, Lê Thiệu mang một đoạn video lại đây: “Đây là cô sao?”
Nữ quỷ nghe vậy bèn quay đầu nhìn nội dung trong video.
Cùng một vị trí, người phụ nữ tóc dài mặc váy đang lẳng lặng uống cà phê.
Ngoại hình giống cô ta chín phần, chỉ là trong video cô ta ăn diện đẹp đẽ, hoàn toàn khác với bộ dạng chán nản hiện tại.
“Hình như đó là tôi...!nhưng có vẻ cũng không phải.”
Nữ quỷ trả lời lập lờ nước đôi, Lê Thiệu trực tiếp chụp hình gửi cho Dư Phi.
“Mày tra giúp tao người này là ai, càng nhanh càng tốt.”
Dư Phi trêu ghẹo: “Chà, đến chỗ tao tìm con gái à?”
“Bớt nói nhảm đi, tra nhanh lên.”
Ước chừng qua mười lăm phút sau, Dư Phi gọi lại: “A Thiệu, mày gặp người này ở đâu?” Giọng điệu anh ta rất nghiêm túc, không có vẻ cà lơ phất phơ trước giờ.
“Ở trong tiệm của tao, sao đấy?”
“Tao cho mày xem cái này.”
Dư Phi gửi một phần tài liệu đến di động của Lê Thiệu, sau khi anh bấm vào đọc thì mới hiểu ý của Dư Phi.
“Có người đến cục cảnh sát báo cô ấy đã mất tích hai ngày.”
Nữ quỷ ngơ ngác nhìn anh, Lê Thiệu trực tiếp đưa thông tin khai báo mất tích cho cô ta xem: “Tôi tên Cố Hề sao?”
Cô ta đọc tên của mình, trong đầu hiện lên từng cảnh ký ức lúc còn sống: “Tôi tên Cố Hề! Tôi tên Cố Hề!”
Cô ta la hét như đang bị điên, Khúc Yêu Yêu đang chuẩn bị dùng phù chú thì nữ quỷ chợt bình tĩnh lại, thê lương nói: “Tôi tên Cố Hề, kẻ giết tôi, là chồng của tôi.”
***
Cố Hề kể cho họ nghe câu chuyện của mình.
Chồng của cô ấy là Phương Châu ngoại tình, Cố Hề đã biết chuyện này từ lâu và cũng đang thu thập chứng cứ.
Nhưng ngay một ngày trước khi cô ấy chuẩn bị đến toà án khởi tố ly hôn thì bị Phương Châu phát hiện ra.
Gã lấy cớ muốn ăn bữa tối cuối cùng với Cố Hề rồi bỏ thuốc ngủ vào rượu.
Sau đó ngay trên chiếc giường hai người đã ngủ chung hơn bảy năm, Cố Hề đã bị gã dùng gối đè ngạt thở đến chết.
Linh hồn lang thang bên ngoài, Cố Hề quên mất ký ức trước khi chết, chỉ cho rằng bản thân đang còn sống.
Cô ấy đến tiệm cà phê như thường ngày, rồi lại xem Lê Thiệu như chồng của mình, cứ như vậy đi về nhà theo anh.
“Cô ở nhà tôi hai ngày?” Lê Thiệu cau mày, khó trách dạo này sức khỏe của anh trở nên kém như vậy.
Cố Hề rất ngượng ngùng: “Đúng vậy, thực xin lỗi.”
“Nhưng thẳng đến hôm nay tôi mới có thể thấy được cô.”
Cố Hề cũng không biết nguyên nhân: “Tôi còn tưởng rằng anh đang tức giận, cố ý không để ý tới tôi.”
Vậy chỉ có một lý do có thể giải thích được, Lê Thiệu nhìn Khúc Yêu Yêu: “Là do cô giở trò quỷ.”
Khúc Yêu Yêu cười gượng: “Hờ hờ, anh không tin tôi, tôi chỉ có thể dùng cách này thôi.”
Lê Thiệu tức giận cười: “Cô cũng giỏi thật đấy.
Nói đi, làm sao cô làm được.”
Khúc Yêu Yêu chỉ vào cổ của anh rồi nói: “Tôi bôi ít thứ ở chỗ đó.”
Lê Thiệu cầm di động đưa ra đằng sau chụp lại, ở chỗ cổ trắng nõn của anh có một chữ “Yêu”.
Anh dùng tay lau đi, lau đến nỗi da đều đỏ lên nhưng chữ lại không phai đi chút nào.
“Anh lau không được đâu, đây là dấu ấn, không phải mực nước.”
“Bởi vì chữ này nên tôi mới có thể thấy quỷ?”
Khúc Yêu Yêu gật đầu: “Đúng vậy, chẳng qua anh vốn là thể chất hút quỷ, tôi cũng chỉ vì lợi ích của anh thôi.
Ít nhất anh có thể biết được những nguy hiểm tồn tại xung quanh mình.”
Lê Thiệu không cảm kích chút nào: “Lau đi ngay cho tôi.”
“Thời cơ còn chưa đến.
Anh yên tâm đi, tôi sẽ xóa cho anh mà, chẳng qua không phải là bây giờ.”
Nếu không làm anh thấy quỷ thì làm sao tôi kiếm tiền được chứ? Ý nghĩ của Khúc Yêu Yêu đương nhiên Lê Thiệu không thể nào biết được.
***
Thân phận của Cố Hề đã rõ ràng, Khúc Yêu Yêu muốn tiễn cô ấy đi.
“Chị gái quỷ, chị nói bát tự của chị cho em đi.”
Cô lấy la bàn bát quái* từ túi bố ra, đọc thầm sinh nhật của Cố Hề.
Kim chỉ trên la bàn bát quái chuyển động, dừng lại ở hướng bắc.
(*) La bàn bát quái:
undefined
“Sao vầy nè?” Khúc Yêu Yêu tập trung tinh thần đọc lại một lần nữa, la bàn bát quái vẫn chỉ về hướng bắc: “Chị gái quỷ, chị không chết ở trong nhà.”
Cố Hề giật mình: “Không thể nào, tôi nhớ rõ mình đã bị Phương Châu đè ngạt thở đến chết mà.”
“Xem ra phải đến nhà chị xem thử trước đã.”
Khúc Yêu Yêu nhìn về phía Lê Thiệu, anh cảm thấy sẽ chẳng có chuyện gì tốt lành: “Nhìn tôi làm gì?”
“Lê tiên sinh, làm phiền anh lại phải tiễn chúng tôi một đoạn nữa rồi.”
Tài xế Lê lái xe đến vườn hoa của tiểu khu theo lời Cố Hề, đây chính là nhà của cô ấy.
Cố Hề bay đến tường vây, chỉ vào tòa nhà ở sát đường: “Nhà tôi ở ngay đó.”
Lầu sáu không cao mấy, đứng ở dưới có thể loáng thoáng nhìn thấy cảnh bên trong.
Người đàn ông mặc tây trang đứng cạnh cửa sổ, tay đong đưa ly rượu.
Hình như có người gọi anh ta, sau đó một người phụ nữ mặc váy ngủ đi đến, hai người ôm nhau và hôn môi.
Nỗi oán hận trong mắt Cố Hề càng đậm hơn.
“Vậy mà đã nghênh ngang vào nhà rồi sao.
Phương Châu, anh đúng là vô tình mà.”
Người đàn ông đó chính là chồng của Cố Hề - Phương Châu.
Không cần nói cũng biết, người phụ nữ đang ôm gã là người Phương Châu đang ngoại tình.
Khí đen trên người Cố Hề ngày càng dày đặc hơn, Khúc Yêu Yêu thầm nghĩ không ổn rồi, vội ném dây thừng trói cô ấy lại.
“Chị gái quỷ, em phải nhắc nhở chị điều này, quỷ hồn làm hại con người là tội lớn, nếu như bị quỷ sai bắt thì sẽ bị áp giải về địa ngục chịu phạt.
Chị sẽ không thể đầu thai nữa đâu.”
Cố Hề gật đầu: “Tôi biết, không đáng bị vậy vì tên cặn bã đó, nhưng tôi hận lắm!”
Dựa vào đâu mà cô phải biến thành quỷ còn đôi nam nữ chó má kia vẫn sống yên lành?
“Gieo nhân nào gặt quả đó, ông trời có mắt, sẽ trừng phạt bọn họ.” Khúc Yêu Yêu lấy la bàn bát quái ra tiếp tục tính, kết quả giống như cô dự đoán, quả thực Cố Hề không phải chết tại nhà.
***
Sắc trời đã tối, Lê Thiệu mệt rã rời dựa vào cửa xe: “Có thể đi chưa?”
Khúc Yêu Yêu kéo nữ quỷ lại: “Đi thôi, đi về nhà nào.”
Lê Thiệu đứng im không nhúc nhích: “Về nhà ai?”
“Đương nhiên là nhà của anh rồi, Lê tiên sinh.
Tôi đã giúp anh việc lớn như vậy, hẳn là anh sẽ không định qua cầu rút ván đâu nhỉ?”
Dĩ nhiên Lê Thiệu không phải loại người này: “Lên xe đi.”
Khúc Yêu Yêu hưng phấn ngồi lên xe, nhưng lại nhận ra anh không lái về nhà mà dừng xe ở cửa khách sạn.
Cô gái ở quầy lễ tân chào: “Chào mừng.”
“Cho tôi đặt một phòng.”
“Được ạ, hai người vui lòng cho tôi xem thẻ căn cước.”
Khúc Yêu Yêu nằm nhoài người lên quầy, đôi mắt to vô tội chớp chớp: “Em không có thẻ căn cước ạ.”
Sắc mặt cô gái lễ tân hơi thay đổi, nhìn Lê Thiệu và Khúc Yêu Yêu: “Em gái nhỏ, hiện giờ ở ngoài có nhiều người xấu lắm, em nên cẩn thận một chút đi.”
Lê Thiệu bất đắc dĩ, đang xem anh là ông chú quái gở đi bắt cóc trẻ vị thành niên đấy à?
Khúc Yêu Yêu cười với cô ấy: “Lê tiên sinh là người tốt, vốn dĩ em muốn về nhà cùng anh ấy, nhưng Lê tiên sinh không muốn nên đã đưa em đến chỗ này.”
Cô gái lễ tân chửi thầm: Độ tuổi này của anh ta hẳn là đã kết hôn rồi, có vợ trong nhà thì đương nhiên sẽ không mang em về rồi.
Hừ, thứ cặn bã.
Cô ấy khinh thường nói với Lê Thiệu: “Thật ngại quá thưa anh, chúng tôi phải đăng ký thông tin cá nhân của cả hai người mới có thể vào được ạ.” Cô gái lễ tân lại khuyên Khúc Yêu Yêu: “Em gái nhỏ ơi, em sống ở đâu? Có cần chị giúp em gọi điện thoại cho người nhà đến đón không?”
“Không cần đâu ạ, em sẽ đi theo Lê tiên sinh.”
Cô gái lễ tân thất vọng lắc đầu, mấy cô gái thời nay ấy, đúng là dễ lừa quá mà.
Lê Thiệu bịt miệng Khúc Yêu Yêu lại, mang cô rời khỏi khách sạn.
Cô mà còn nói thêm gì nữa thì e là lễ tân sẽ báo cảnh sát mất.
Không còn cách nào khác, Lê Thiệu chỉ có thể đưa Khúc Yêu Yêu về nhà.
Nhà anh có ba căn phòng, Lê Thiệu dành ra phòng ngủ phụ cho cô: “Ngày mai cô phải rời đi ngay.
Tôi ngủ không sâu lắm, buổi tối không được phép đi ra ngoài, không được gây ồn ào, nếu không tôi sẽ lập tức đuổi cô ra.”
Khúc Yêu Yêu ngoan ngoãn gật đầu, nhìn chữ “Yêu” rõ ràng trên cổ Lê Thiệu, cô nói khe khẽ: “Cuối cùng cũng tìm được anh rồi.”
Hiếm khi Lê Thiệu được ngủ ngon, câu “ngủ không sâu” cũng không phải để lừa gạt cô.
Bởi có khi cả đêm anh sẽ bừng tỉnh ba bốn lần, mỗi lần tỉnh lại đều ướt đẫm mồ hôi.
Ngủ thoải mái thì sức sống cũng tràn đầy.
Lê Thiệu rửa mặt xong, đi ra thì thấy Khúc Yêu Yêu đang ngồi trước bàn ăn gì đó.
Cô gắp miếng trứng chiên cho vào miệng, lòng trứng vàng óng chảy xuống dĩa, Lê Thiệu nhìn thôi cũng cảm thấy hơi đói.
Miệng Khúc Yêu Yêu phồng lên như một con hamster, cô thấy Lê Thiệu đang đứng liền gọi anh lại: “Lê tiên sinh, ăn sáng nè.”
Cố Hề bưng ra một chén cháo từ trong bếp, hương đậu đỏ len vào trong xoang mũi của Lê Thiệu .
Khúc Yêu Yêu gấp gáp bưng chén cháo uống một hớp lớn, đậu đỏ mềm mại, có chút ngọt ngào: “Ngon quá! Tay nghề của chị gái quỷ tốt thật đấy.”
Cố Hề lại vào bếp bưng một chén khác đặt trước một chỗ trống, nữ quỷ kia không ăn được, nên rõ ràng là cho Lê Thiệu.
“Cảm ơn.”
Lê Thiệu không hề lo lắng đồ quỷ làm có thể có ảnh hưởng gì tới cơ thể không, anh cầm muỗng ăn từng ngụm nhỏ.
“Chị gái quỷ ơi, em muốn nữa.”
Lê Thiệu liếc cô một cái: “Cô xem đây là nhà mình à?”
Khúc Yêu Yêu bẹp miệng: “Không được ăn nữa hả?”
“Được, cứ ăn đi.”
Anh còn có thể nói gì đây, ăn cũng ăn rồi.
Cũng không phải Lê Thiệu sợ cô bị đói, chủ yếu là anh lo lắng cô nhóc này sẽ hạ chú cho mình, dù sao anh cũng tiếc mạng lắm.
Khúc Yêu Yêu lại ăn thêm một chén nữa, đến khi bụng căng phình mới thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...