Khi tiệm không quá bận rộn, Lê Thiệu tranh thủ về nhà cũ vài lần.
Bà cụ Lê thấy sắc mặt của anh không tệ nên cũng yên tâm hơn: “A Thiệu, vị tiểu đạo trưởng đó còn ở nhà của con không?”
Lê Thiệu trả lời: “Còn ạ.”
Từ sau khi Khúc Yêu Yêu đến, xung quanh anh hiếm khi lại xảy ra những chuyện kỳ quái.
Có khi anh cũng sẽ gặp phải một hai con quỷ, nhưng lần nào Khúc Yêu Yêu cũng có thể kịp thời xuất hiện đánh quỷ đi.
Lê Thiệu thật sự nghi ngờ có phải cô đã bỏ thứ gì lên người mình không.
“Hôm nào mời tiểu đạo trưởng đến nhà ăn một bữa cơm đi, bà muốn cảm ơn cô bé.” Lê Thiệu có thể sống yên ổn qua ngày không thể thiếu công sức của Khúc Yêu Yêu, vì vậy bà cụ Lê rất cảm kích cô.
Lê Thiệu suy nghĩ, đồng ý: “Được, để con về hỏi cô ấy thử xem.”
Bà cụ Lê lại hỏi: “A Thiệu, ngày thường cháu và tiểu đạo trưởng ở chung như thế nào?”
Dù thế nào đi nữa thì tiểu đạo trưởng cũng là một cô gái, bà cụ Lê muốn biết anh có thể lâu ngày sinh tình gì đó hay không.
Đương nhiên, nếu Lê Thiệu thật sự thích vị tiểu đạo sĩ đó, bà cụ Lê cũng rất bằng lòng.
Bà không phải loại người lớn bảo thủ cần phải môn đăng hộ đối, chỉ cần Lê Thiệu thích thì ai cũng được cả.
Dường như Lê Thiệu cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của bà, vội xóa bỏ suy nghĩ đó: “Cô ấy chỉ là khách trọ ở nhờ nhà cháu mà thôi.” Tuy Lê Thiệu quả thực có chút để tâm đến Khúc Yêu Yêu, nhưng anh cũng không xác định được đây có phải là thích không.
“Vậy à? Vậy cháu thấy cô nhóc Tĩnh Như nhà họ Kiều thế nào?”
“Bà ơi, cháu chỉ xem em ấy là bạn bè thôi.”
“Thằng nhóc này, cái này không thích cái kia cũng không thích, rốt cuộc cháu thích kiểu thế nào, để bà để ý giúp cháu.”
Lê Thiệu nghe mà nhức cả đầu: “Bà nội, hiện tại con chưa có ý định kết hôn.”
“Cháu bao nhiêu tuổi rồi hả? Còn không kết hôn thì sẽ thành tên già độc thân đấy biết không?”
Lê Thiệu cười: “Bà lấy từ này ở đâu vậy? Cháu mới có 27 thôi, già độc thân chỗ nào.”
Bà cụ Lê thở hổn hển tức giận, nói: “Cháu thì không vội nhưng bà nội thì có.
Bà chỉ sống được vài năm nữa, chính bà là người đã nuôi nấng cháu từ nhỏ, tâm nguyện lớn nhất của bà hiện giờ là được nhìn cháu lập gia đình, có người bầu bạn, vậy là bà mới có thể yên tâm nhắm mắt.”
Trong lòng Lê Thiệu rất khó chịu.
Khi còn nhỏ trong nhà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, là bà cụ Lê đã nuôi nấng Lê Thiệu.
Nhìn thấy tuổi bà cụ Lê càng lúc càng lớn, sức khỏe cũng ngày càng kém hơn, Lê Thiệu đành thỏa hiệp nói: “Được ạ, cháu nhất định sẽ nhanh chóng mang cháu dâu về cho bà.”
Lúc về đến nhà mặt trời đã xuống núi.
Vừa đi tới cửa, Lê Thiệu tự hỏi về mùi thức ăn truyền ra từ nhà của mình.
“Lê tiên sinh, anh về rồi.” Khúc Yêu Yêu cầm đũa chào đón anh.
“Cô lại đang ăn vụng gì đấy?”
“Đâu có ăn vụng, tôi đang giúp chị gái quỷ nếm thử đồ ăn mặn hay nhạt! Lê tiên sinh, hôm nay chị gái quỷ làm thịt kho tàu, ngon lắm.”
Cố Hề bưng một cái nồi đất bay ra: “Anh Lê đã về rồi, có thể ăn cơm ngay đây.”
Trên bàn đã có ba món ăn, trên bếp lò còn đang hầm canh sườn.
Lê Thiệu không biết đã bao lâu chưa được ăn cơm canh nóng hổi như vậy.
Từ lúc Cố Hề chuyển đến ở, anh cảm thấy bản thân đã mập lên: “Ngày mai nấu ít thôi, chúng ta chỉ có hai người, ăn không được bao nhiêu cả.”
Khúc Yêu Yêu không vui: “Tôi ăn.”
“Cô ăn đến nỗi mặt tròn vo rồi, nên kiểm soát ăn uống lại đi.”
Khúc Yêu Yêu đưa tay nhéo mặt: “Tròn hả?”
Lê Thiệu đi qua, hai tay nhéo nhéo mặt cô: “Toàn là thịt đây này.”
Anh không dùng nhiều sức, Khúc Yêu Yêu cũng không cảm thấy đau: “Bà tôi nói con gái phải ăn cho mập một chút mới tốt, đó gọi là có phúc.”
“Đúng vậy, Yêu Yêu cũng không mập đâu.
Nhưng Lê tiên sinh nói cũng đúng, buổi tối ăn nhiều khó tiêu hóa, ngày mai chúng ta ăn chay đi.”
“Hả? Ăn chay?” Cô quyết định tối nay sẽ ăn ít lại hai miếng thịt kho, để dành ngày mai hẵng ăn.
Trên bàn cơm, Lê Thiệu nói với Khúc Yêu Yêu rằng bà cụ Lê muốn mời cô đến nhà ăn cơm.
Đương nhiên Khúc Yêu Yêu đồng ý, dù sao cũng có đồ ăn ngon, sao cô lại có thể không đi được?
Cố Hề nói: “Chị không đi đâu, âm khí trên người chị mạnh, người già chắc chắn không chịu nổi, vừa lúc chị trở về thăm cha mẹ một lần.”
“Vậy cũng được, nhưng mà chị gái quỷ nè, chị đi ra ngoài phải cẩn thận một chút, nếu như gặp phải đạo sĩ khác thì có lẽ sẽ tệ lắm đấy.”
“Không sao đâu, chị cũng từng đi ra ngoài rất nhiều lần rồi.” Lòng Cố Hề hiểu rõ.
***
Giữa tháng Mười, Lê Thiệu dẫn Khúc Yêu Yêu đến nhà cũ, bà cụ Lê ân cần tiếp đãi: “Tiểu đạo trưởng nhanh ngồi xuống, uống tách trà ăn chút trái cây.”
Trà thì Khúc Yêu Yêu không thích uống, nhưng trái cây thì có thể ăn vài miếng: “Bà đừng khách sáo ạ.
Cháu tên Khúc Yêu Yêu, bà gọi cháu Yêu Yêu là được.”
“Yêu Yêu à, may mà A Thiệu nhà bà có cháu giúp đỡ, nếu không bà thật sự không biết nó sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Bà cũng không biết cháu thích ăn gì nên bảo đầu bếp tùy tiện nấu vài món.”
Bà cụ Lê dẫn Khúc Yêu Yêu đến nhà ăn.
Uầy, đây mà là “vài món” gì chứ?
Vịt quay, gà nướng, cá hấp, giò heo...!Chỉ riêng món mặn đã có bảy tám món, chính giữa bàn tròn còn có cua lông lớn được bày ngay ngắn.
Khi Khúc Yêu Yêu ở nông thôn cũng từng bắt cua sông, nhưng cua sông nhỏ, còn chưa bằng một nửa cua lớn.
Chỉ nhìn thức ăn trên bàn, Khúc Yêu Yêu cũng đã thấy thèm: “Những món này đều làm cho cháu sao?”
Bà cụ Lê từ ái nói: “Đúng vậy, hôm nay cháu cứ ăn thoải mái, đừng khách sáo nhé.”
Lê Thiệu cười nhạo: “Cô ấy thật sự sẽ không khách sáo đâu.”
“Nào, tiểu đạo trưởng...!À Yêu Yêu, nhanh ngồi đi.”
Ba người vừa ngồi xuống thì quản gia liền đi đến.
“Bà chủ, cô Kiều đến ạ.” Có mấy cô Kiều quen biết Lê gia chứ? Lê Thiệu vừa nghe đã biết là Kiều Tĩnh Như, còn đang khó hiểu tại sao cô ta lại đến vào lúc này.
Khi Lê Thiệu đến thăm bà cụ Lê đều hỏi trước Kiều Tĩnh Như có ở đó không, không ngờ hôm nay vẫn gặp phải.
Còn đang suy nghĩ thì Kiều Tĩnh Như đã đi vào.
Trước tiên cô ta nhiệt tình chào hỏi bà cụ Lê: “Bà nội Lê, cháu đến thăm bà đây ạ.
Hôm nay lúc đi dạo phố, cháu nhìn thấy một cái áo choàng rất hợp với bà, gần đây thời tiết trở lạnh, bà nhớ chú ý sức khỏe nhé.”
Vừa quay đầu thì thấy Lê Thiệu, Kiều Tĩnh Như ngạc nhiên mừng rỡ vô cùng: “A Thiệu, anh cũng đến à, trùng hợp quá.”
Lê Thiệu nhàn nhạt nói: “Đúng là trùng hợp thật.”
Mà Khúc Yêu Yêu, chỉ quan tâm khi nào có thể ăn cơm.
Kiều Tĩnh Như cũng nhìn thấy cô, cô ta rất khó hiểu: “Ấy? Cô ta không phải nhân viên trong tiệm A Thiệu sao.
Vì sao lại ở đây?”
“Bà nội mời.”
Bà cụ Lê cười nói: “Đứa nhỏ Yêu Yêu này đã giúp A Thiệu không ít chuyện, đương nhiên phải tiếp đãi cô bé thật tốt.” Bà ấy không nói nguyên nhân cụ thể, chuyện của Lê Thiệu càng ít người biết càng tốt.
Kiều Tĩnh Như hoàn toàn không có chút tính khí cô chiêu nào ở nhà họ Lê, cô ta làm nũng: “Bà nội ơi, cháu cũng chưa ăn cơm.”
“Vậy thì đúng lúc quá, ngồi xuống cùng ăn đi.”
Kiều Tĩnh Như đi đến ngồi xuống bên cạnh Lê Thiệu như mong muốn, kề lại rất gần.
Lê Thiệu vô thức dịch sang trái, Khúc Yêu Yêu nhìn anh: “Lê tiên sinh, nếu anh còn chen qua nữa thì tôi sẽ bị ngã đấy.”
“Ngậm miệng, ăn cơm đi.”
Bà cụ Lê gọi họ: “Yêu Yêu, Tĩnh Như, ăn cơm đi, đồ ăn sắp lạnh rồi.”
Khúc Yêu Yêu vừa mới gắp một miếng thịt vịt lên thì lại có người đến nhà cũ.
“Bà nội ơi, cháu đến thăm bà nè.”
Là giọng của một cô gái, Khúc Yêu Yêu quay đầu lại xem thì thấy dung mạo cô gái này lại có chút giống Lê Thiệu.
Nhìn thấy cô nàng, bà cụ Lê vui mừng vô cùng, đứng lên tiếp đón: “Dao Dao, sao hôm nay lại muốn đến nhà bà nội vậy?”
Lê Dao chạy đến, ôm lấy bà cụ Lê: “Hôm nay trường học nghỉ nên cháu đến thăm bà.
Úi, anh ba cũng ở đây à?”
Thái độ của Lê Thiệu với cô em gái này dịu dàng hơn nhiều: “Đến ăn cơm với bà nội.”
“Vậy thì đúng lúc quá, em cũng chưa ăn cơm nữa.” Cô ấy ngồi bên cạnh bà cụ Lê, nhìn hai người ở hai bên Lê Thiệu, cười nói: “Anh ba có diễm phúc thật đấy, vị nào là chị dâu của em vậy?”
Bà cụ Lê quở trách: “Đứa nhỏ này cứ nói bừa.
Đó là chị Tĩnh Như của cháu, cháu còn nhớ rõ không?”
“À, thì ra là chị Tĩnh Như sao.
Lâu rồi không gặp chị ạ.”
“Đúng thật, lâu rồi không gặp em, Dao Dao cũng đã trở thành cô gái lớn rồi.”
Chào hỏi với Kiều Tĩnh Như vài câu, Lê Dao liền chuyển tầm mắt về phía Khúc Yêu Yêu: “Vậy thì vị này là?”
Khúc Yêu Yêu hào phóng tự giới thiệu: “Tôi là Khúc Yêu Yêu, nhân viên của Lê tiên sinh.”
“Chào cô nhé, làm việc trong tiệm anh ba của tôi vất vả lắm đúng không? Anh ấy quen nói chuyện chọc ngoáy người khác, nội tâm không mạnh mẽ chút thì đúng là không chịu nổi đâu.”
Lê Thiệu tức giận nói: “Ăn cũng không lấp kín miệng em được à?”
Cô em họ này của anh được chiều chuộng từ nhỏ, tính tình ngây thơ cởi mở, người lớn trong nhà đều rất yêu thương cô nàng.
Lê Dao thè lưỡi, bắt đầu nói với bà cụ Lê về mấy chuyện ở trường học.
Cuối cùng cũng có thể ăn cơm rồi.
Khúc Yêu Yêu nhanh chóng nhét miếng thịt vịt vào miệng, vừa rồi vì phép lịch sự mà cô bỏ miếng thịt vào chén chứ không ăn, bây giờ cô mới có thể bắt đầu thưởng thức món ngon.
Da vịt nướng thơm giòn, cắn vào còn có nước sốt nhưng lại không béo ngậy.
Sau khi nuốt xuống, Khúc Yêu Yêu lại nhét thêm một miếng nữa vào miệng.
Bà cụ Lê chia cho mỗi người bọn họ một con cua lớn: “Cái này là do cha cháu gửi đến đây, răng của bà già này cũng chẳng còn mấy cái, làm sao mà cắn được chứ?”
Lê Dao cười nói: “Vậy cháu sẽ gỡ thịt cua ra cho bà ăn.”
Khúc Yêu Yêu nhìn con cua lớn trước mặt, thật ra thì cô cũng muốn ăn, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, để ăn được thì lại tốn sức nên dứt khoát đưa cho Lê Thiệu: “Lê tiên sinh, anh ăn đi.”
Kiều Tĩnh Như thấy vậy, không chịu thua nên lập tức hết kẹp thịt rồi lại gắp thức ăn cho Lê Thiệu: “A Thiệu, cái chân vịt này cho anh.”
Lê Thiệu quay đầu bỏ chân vịt vào trong chén Khúc Yêu Yêu: “Cô thích ăn này.”
Đôi mắt Khúc Yêu Yêu sáng lên, cô muốn ăn chân vịt lắm nhưng lại ngượng ngùng: “Cảm ơn Lê tiên sinh.”
Lòng Kiều Tĩnh Như ghen ghét, nhưng trên mặt vẫn giữ dáng vẻ thùy mị: “A Thiệu, ăn chút rau xanh đi, tốt cho sức khỏe.”
Lê Thiệu lại gắp rau xanh cho Khúc Yêu Yêu, “Đừng có ăn thịt không, ăn một chút rau đi.”
Người thích ăn thịt như Khúc Yêu Yêu căn bản không có hứng thú với rau xanh: “Nhưng mà tôi không thích ăn.”
Lê Thiệu ép buộc: “Không được kén ăn, không thì sau này tôi sẽ bảo Cố Hề nấu rau xanh cho cô mỗi ngày.”
Bà cụ Lê hỏi: “Cố Hề là?”
Lê Thiệu sửng sốt, thuận miệng nói: “Đầu bếp cháu tìm.”
Cố Hề đang ăn khói nhang ở nhà họ Cố hắt xì một cái: Ai đang mắng mình?
Khúc Yêu Yêu bị anh đe dọa đành ăn một miếng lớn, còn giả vờ nhai vài cái thật khoa trương, sau đó với Lê Thiệu cô ăn rồi.
Lê Dao xem đến nỗi trợn mắt há hốc mồm, nhỏ giọng hỏi: “Bà nội, tình huống này là sao vậy?”
Bà cụ Lê trả lời: “Đây có lẽ là tình tay ba mà trên mạng nói.”
Lê Dao kinh sợ, sao bà nội còn biết mấy thứ này chứ? Thịnh hành phết nhỉ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...