Cả đêm Phương Châu không ngủ, mới tờ mờ sáng hôm sau đã lái xe ra cửa.
“Đội trưởng Dư, anh ta đi ra rồi.”
Dư Phi bị một anh cảnh sát đánh thức, lập tức nói: “Đuổi theo.”
Tối hôm qua Lê Thiệu đã gọi điện thoại và nói kế hoạch này cho anh ta.
Suốt đêm qua, Dư Phi dẫn cảnh sát mai phục ở gần khuôn viên tiểu khu, chỉ đợi rắn ra khỏi hang.
Phương Châu mua hai túi đồ lớn ở cửa hàng nhang nến ven đường, sau đó lái xe một mạch về phía Tây thành phố.
Đi qua giao lộ phía trước chính là đường núi quang co.
Phương Châu dừng xe ở cửa vào, lén lút xách đồ vật đi xuống dọc theo sườn dốc.
Dư Phi đi theo sau gã, đi thẳng đến nơi xảy ra tai nạn xe.
“Xem thử gã ta định làm gì.” Họ dừng lại ở nơi cách Phương Châu vài mét để tránh đánh rắn động cỏ.
Phương Châu thấy xung quanh không có ai, bấy giờ mới đặt đồ vật trong tay xuống.
Gã ta bày một cái bàn thờ dưới tàng cây, cắm nến đỏ và nhang, rồi đặt các đồ cúng như táo, chuối lên.
Một cái túi khác là vàng thỏi gấp bằng giấy*, Phương Châu nắm một nắm to đặt trên mặt đất, dùng bật lửa châm lửa rồi nói với lý lẽ hùng hồn: “Cố Hề, nhanh đi đầu thai đi, đừng quấy rầy tôi nữa.
Tôi đã chuẩn bị một ít vàng thỏi cho cô, cô cầm lấy rồi ăn thứ gì ngon ở dưới đó đi.”
(*)Vàng thỏi gấp bằng giấy:
undefinedundefined
“Tôi không thèm đồ của anh!” Cố Hề chợt xuất hiện khiến Phương Châu sợ hãi ngã ngồi trên mặt đất.
“Rốt cuộc cô muốn tôi phải làm gì! Cố Hề, cầu xin cô bỏ qua cho tôi đi.”
Cố Hề cười lạnh, móng tay sắc bén xẹt qua mặt gã: “Bỏ qua cho anh? Lúc anh giết tôi có bao giờ nghĩ đến việc bỏ qua cho tôi không?”
“Không phải tôi cố ý muốn giết cô! Là do cô ép tôi!”
“Phương Châu, anh đúng là không biết xấu hổ, tôi đã ép anh giết tôi sao?”
Phương Châu dứt khoát muốn bất chấp tất cả: “Là do cô muốn ly hôn với tôi, muốn phân chia tài sản của tôi! Cố Hề, tất cả những chuyện này đều là do cô.”
Cố Hề cảm thấy mình đúng là bị mù, tại sao lúc trước cô lại thích thằng khốn này.
“Anh còn nhớ đến tài sản à? Phương Châu, anh đặt tay lên ngực tự hỏi đi, anh có thể có được ngày hôm nay nhờ ai? Nếu không phải tôi đưa tiền cho anh thì anh có thể mở công ty không? Là do anh vong ân phụ nghĩa, là do anh ngoại tình, cuối cùng anh lại đi trách tôi sao?”
“Đúng, là tôi dùng số tiền cô đưa để gây dựng sự nghiệp, nhưng tất cả những gì tôi có được bây giờ cũng nhờ tôi cực khổ dốc sức làm ra, thế nhưng chỉ một lời của cô thôi đã khiến tôi phải mất hết danh dự.
Cố Hề, là do cô đã ép tôi.”
“Cho nên anh khiến tôi ngạt chết, còn sắp đặt hiện trường tai nạn xe cộ đúng không?”
Phương Châu hét lên: “Tôi đã nói đó là chuyện ngoài ý muốn! Tôi không định khiến cô ngạt chết, nhưng tôi không khống chế được bản thân, đợi tôi tỉnh táo lại thì cô đã không còn thở nữa.
Tôi không thể để ai biết, nếu vậy tôi sẽ xong đời, cho nên tôi bỏ cô vào vali rồi để lên xe, sau khi chạy đến đường núi thì ngụy trang chuyện này thành tai nạn ngoài ý muốn, làm như vậy thì không có ai biết nữa.
Cố Hề, em muốn thứ gì anh cũng sẽ đốt cho em, bỏ qua cho anh đi mà.”
Phương Châu hết lời cầu xin, Cố Hề lại đột nhiên cười lớn: “Ha ha ha ha, cho dù tôi bỏ qua cho anh thì cảnh sát cũng sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
“Cô có ý gì?”
Dư Phi đi đến, nghiêm túc nói: “Phương Châu, hiện tại chúng tôi hoài nghi anh có liên quan đến vụ giết hại Cố Hề, đi cùng chúng tôi một chuyến đi.”
Xong rồi! Đầu óc Phương Châu trống rỗng, thì ra đây là một cái bẫy.
Những gì gã vừa nói, Dư Phi đã ghi lại toàn bộ, có ngụy biện như thế nào cũng vô dụng.
Cuối cùng Dư Phi vẫn nhận tội, Hứa Chi Mạn là đồng phạm cũng không thể thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật.
Cha mẹ Cố Hề biết được tin tức này đã đánh mắng Phương Châu một trận ở Cục Cảnh Sát: “Đồ sói mắt trắng, trả con gái cho tôi!”
Mẹ Cố khóc đến nỗi không thở được, ngay cả cha Cố luôn im lặng cũng ngấn lệ.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, người giết con gái lại thằng con rể bọn họ tin tưởng nhất.
Quả thực là bi kịch cuộc đời mà.
“Cha mẹ, con gái bất hiếu, đời này không thể bên cạnh hai người được nữa.” Cố Hề đứng bên cạnh họ cũng rơi đầy nước mắt, nhưng dù cô ấy có khóc thương tâm đến đâu cũng không thay đổi được sự thật mình đã chết.
“Yêu Yêu, chị có thể nhờ em một chuyện không?” Cố Hề hỏi.
Khúc Yêu Yêu nhẹ giọng nói: “Chỉ cần em có thể giúp được thì nhất định sẽ giúp.”
“Có thể… để chị gặp mặt ba mẹ một lần được không? Chị muốn nói lời tạm biệt với họ lần cuối.”
Khúc Yêu Yêu gật đầu: “Có thể.” Yêu cầu nhỏ ngày cô vẫn có thể thực hiện được.
Khi hai vợ chồng già nhà họ Cố được dìu ra từ Cục Cảnh Sát thì thấy một cô nhóc chạy đến: “Bác trai Cố, bác gái Cố, hai bác muốn gặp lại chị Cố Hề không?”
Mẹ Cố không thể tin nổi, nói: “Bác còn có thể nhìn thấy Hề Hề?”
Khúc Yêu Yêu cười gật đầu: “Nếu hai bác tin tưởng cháu thì đi cùng cháu đi.”
Rõ ràng đây là lần đầu tiên gặp nhưng hai ông bà nhà Cố lại có cảm giác tin tưởng cô một cách khó hiểu.
Hai người ngồi lên xe Lê Thiệu đi đến nhà anh, Cố Hề để họ ngồi trên sô pha, sau đó thắp một nén nhang rồi viết hai lá bùa cho hai cụ nhà họ Cố cầm.
Từ giây phút bắt đầu cầm lá bùa đó, bóng dáng của Cố Hề liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Mẹ Cố run rẩy bước đến: “Con là Hề Hề sao?”
“Mẹ, là con đây.”
Mẹ Cố muốn ôm cô, nhưng Cố Hề chỉ có linh hồn, vốn không thể chạm vào.
Mẹ Cố càng đau lòng hơn: “Hề Hề của mẹ, sau này mẹ sẽ không còn gặp lại con được nữa.”
Cố Hề cố nén nước mắt, an ủi bà: “Mẹ, mẹ đừng khóc mà, cha mẹ như vậy thì làm sao con có thể yên tâm rời đi được?”
Mẹ Cố lau nước mắt, lòng vẫn còn luyến tiếc: “Tên khốn nạn đó đã chịu trừng phạt.
Hề Hề, con có thể an tâm lên đường rồi.
Ở dưới đó có thiếu thứ gì thì báo mộng cho mẹ, mẹ sẽ đốt hết cho con.”
“Được ạ, cảm ơn mẹ.
Mẹ và cha phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng đau buồn vì con.
Nếu như có kiếp sau thì con vẫn sẽ làm con gái của hai người, nhưng mà sau này con không thể ở bên cạnh cha mẹ nữa rồi.
Mẹ ơi, mẹ ăn nhiều món ngon một chút, xem mấy thứ thú vị nữa, làm luôn phần của con nhé, còn cha…”
Cố Hề nhìn cha mình đang ngồi trên sô pha, dặn dò: “Cha bớt hút thuốc lại, hút thuốc không tốt cho sức khỏe đâu.
Cha phải cùng mẹ ra ngoài đi dạo đi nhé.”
“Chị gái quỷ, thời gian không còn nhiều nữa.” Khúc Yêu Yêu chỉ vào nén nhang chỉ còn dài bằng nửa ngón cái.
Cha Cố đột nhiên chạy tới, khóc kêu: “Hề Hề, cha không nỡ rời xa con.”
Từ nhỏ, cha đã rất nghiêm khắc với cô nên Cố Hề vẫn luôn rất sợ người cha uy nghiêm này.
Nhưng bây giờ nhìn thấy mái tóc hoa râm của ông, Cố Hề mới hiểu, thì ra cha cô chỉ không nói ra mà thôi, ông ấy cũng rất yêu cô giống như mẹ vậy.
“Cha ơi, tạm biệt cha.”
“Mẹ ơi, tạm biệt mẹ.”
Tro nhang rơi xuống, Cố Hề cũng biến mất.
Ông bà nhà họ Cố khóc không thành tiếng, Khúc Yêu Yêu nhìn họ mà hốc mắt cũng đã ươn ướt.
“Bác trai Cố bác gái Cố yên tâm đi ạ.
Chị Cố Hề là người rất tốt, kiếp sau cũng sẽ đầu thai đến một nơi tốt.”
Mẹ Cố nắm tay cô, vô cùng cảm kích: “Cô bé, cảm ơn cháu nhiều lắm, có thể gặp mặt Hề Hề lần cuối là hai bác đã rất thỏa mãn rồi.”
Lê Thiệu và Khúc Yêu Yêu đưa họ về nhà.
Cố Hề không dám lên lầu, sợ mình sẽ không nỡ rời đi.
“Chị gái quỷ, chị còn tâm nguyện nào không?”
Cố Hề lắc đầu: “Đã không còn nữa.”
“Vậy em sẽ chuẩn bị tiễn chị lên đường.”
“Được.”
***
Ba ngày sau, Phương Châu và Hứa Chi Mạn bị kết án.
Toàn bộ tài sản gã nắm giữ cuối cùng đều thuộc quyền sở hữu của ông bà nhà Cố.
Hứa Chi Mạn một lòng một dạ vì tiền, kết quả không những không có một xu nào mà còn rơi vào kết cục như vậy.
Phương Châu bị phán ở tù chung thân và chỉ có thể sống trong tù hết quãng đời còn lại.
Khúc Yêu Yêu lại đến chỗ của bà lão bán nhang nến để mua một ít tiền giấy.
Cố Hề tưởng là đốt cho minh nên từ chối: “Yêu Yêu, cha mẹ của chị đã đốt cho chị rất nhiều thứ rồi, em không cần phải gấp tiền giấy nữa đâu.”
“Mấy thứ này ạ? Em dùng nó vào việc khác.”
Cố Hề xấu hổ cười cười: “À, ha ha ha, vậy sao.”
Sau khi về nhà, Khúc Yêu Yêu lập tức trốn trong phòng không đi ra.
Cố Hề đang ngồi trên sô pha xem TV, bản tin xã hội đang nói về vụ án của Phương Châu.
Hai cụ nhà họ Cố đã dùng số tiền đó thành lập quỹ từ thiện mang tên Cố Hề để trợ giúp những đứa trẻ mồ côi.
“Anh Lê, có cần tôi làm cơm chiều không?”
Khúc Yêu Yêu chưa nói khi nào sẽ tiễn mình đi, Cố Hề cũng không phải không biết xấu hổ ở nhà Lê Thiệu mà không trả tiền, nên muốn dùng cách này để báo đáp bọn họ.
Đúng lúc Lê Thiệu cũng đang không biết làm gì: “Ừ, làm phiền cô rồi.”
“Không phiền, dù sao tôi cũng không có việc gì làm.”
Cô ấy viết thực đơn để Lê Thiệu mua theo.
Canh cà chua trứng, thăn bò xào ớt xanh, cải xào nấm hương và một dĩa tôm hấp dầu, ba mặn một canh vừa đủ cho hai người ăn.
Lê Thiệu đến gõ cửa phòng: “Khúc Yêu Yêu, ăn cơm thôi.”
Bên trong không có động tĩnh gì, Cố Hề nói: “Để tôi đi xem thử.”
Một lát sau, cô ấy xuyên qua cửa: “Yêu Yêu ngủ rồi.”
Lê Thiệu bất đắc dĩ: “Con nhóc này đúng là ăn ngon ngủ ngon mà.”
“Để tôi để lại một ít thức ăn, lát nữa hâm nóng lại là ăn được rồi.”
Lê Thiệu gật đầu, xới một chén cơm rồi ngồi vào bàn ăn ăn một mình.
Hương vị món ăn Cố Hề nấu cũng khá ngon, nhưng không có Khúc Yêu Yêu ở đây, anh lại cảm thấy hơi vắng vẻ.
Thói quen đúng là một thứ rất đáng sợ.
Khúc Yêu Yêu bị đói nên tỉnh lại.
Cô bước qua đống vàng thỏi giấy bày đầy trên mặt đất, nhanh chóng đi đến phòng bếp.
Ngoại trừ phòng bếp thì trong nhà không bật đèn.
Nghĩ đến khả năng Lê Thiệu đã ngủ, Khúc Yêu Yêu sợ làm ồn đến anh nên định trực tiếp ăn thức ăn nguội.
Thế nhưng cô lại thấy trên mặt bàn để đồ ăn có dán một tờ giấy ghi chú, bên trên viết: Hâm nóng rồi ăn.
Người duy nhất trong nhà có thể viết tờ giấy này chỉ có Lê Thiệu mà thôi.
Trong lòng Khúc Yêu Yêu ấm áp, bỏ thức ăn còn thừa vào lò vi ba hâm nóng, sau khi ăn xong còn chủ động cầm chén dĩa rửa sạch rồi cất vào tủ chén.
Cô vào phòng vệ sinh bên cạnh phòng ngủ phụ để tắm, sau đó lại về phòng của mình gấp tiền giấy.
Ngày mốt chính là ngày rằm, cô cần phải nắm chặt thời gian.
Khúc Yêu Yêu đã học kỹ thuật gấp tiền giấy cùng bà.
Vàng thỏi phải được gấp ngay ngắn và đầy đặn thì mới đáng giá.
Nếu có chỗ nào thiếu một góc hoặc có nếp nhăn thì quỷ sai ở dưới có thể sẽ không nhận phần tiền đường* này.
(*)Tiền đường (买路钱): chỉ số tiền bị buộc phải trả cho bọn cướp để được quyền đi lại vào ngày xưa.
Ở đây có thể hiểu “tiền đường” là số tiền đưa cho quỷ sai để linh hồn có thể đi lại an toàn
Gấp mãi đến hai ba giờ sáng, lúc này Khúc Yêu Yêu mới dừng lại.
Tính toán số lượng thì thấy vẫn thiếu mấy chục cái, ngày mai làm vẫn kịp, cô bò lên giường, tắt đèn rồi chìm vào giấc ngủ say.
Ngày hôm sau, Khúc Yêu Yêu lại nhốt mình trong phòng gấp tiền giấy cả ngày.
Khi Lê Thiệu từ tiệm về, cửa phòng của cô vẫn đóng chặt.
“Hẳn sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?” Lê Thiệu gõ cửa gọi cô: “Khúc Yêu Yêu?”
Lần này bên trong có tiếng đáp lại: “Lê tiên sinh, có chuyện gì à?”
“Có đem bánh kem cho cô này.”
Anh nghe thấy tiếng bước chân bên trong, Khúc Yêu Yêu vội vàng mở cửa: “Ở đâu?”
Cửa vừa mở ra, Lê Thiệu liền thấy được đống vàng thỏi giấy đó.
Trên mặt đất, trên bàn, trên cửa sổ lồi… khắp nơi đều có.
“Cô đang làm gì vậy?”
“Ừm… Ngày mai anh sẽ biết thôi.
Bánh kem đâu rồi?”
“Ở trên bàn đấy, ra ăn đi.”
Khúc Yêu Yêu suy nghĩ, nói: “Cứ để đó trước đi, tôi vẫn còn thiếu hai cái cuối cùng.
Lê tiên sinh, anh có thể tìm cho tôi một cái túi không? Càng to càng tốt.”
Loại túi duy nhất trong nhà Lê Thiệu có thể gọi là túi to cũng chỉ có túi đựng rác.
Anh trực tiếp lấy một cuộn cho Khúc Yêu Yêu.
Khúc Yêu Yêu bỏ những thỏi vàng giấy đã gấp xong vào túi đựng rác màu đen, đựng đầy cả ba túi lớn: “Bấy nhiêu đây hẳn là đủ rồi.”
Cô đặt túi đựng rác lên cửa sổ lồi rồi đi ra ngoài ăn bánh kem mình tâm tâm niệm niệm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...