Chuyện Lý thị nháo quỷ theo Diệp Phỉ Phỉ biến mất mà dần dần bình ổn, cảnh sát không tìm được hung thủ sát hại Tống Trường Phong, cuối cùng bị liệt vào án treo.
Thời gian lâu dần, dần dần cũng bị mọi người quên đi, thỉnh thoàng có người nhắc tới thì cũng làm bộ kín như bưng, không dám nói nhiều.
Lý Nghị Nhiên mời Tống Triết dùng cơm để cám ơn cậu giúp anh biết được, hóa ra suốt chục năm nay, Diệp Phỉ Phỉ vẫn luôn ở bên cạnh anh.
Năm đó tình cảm bọn họ đang ở lúc tốt đẹp nhất thì xảy ra sự cố, chính vì thế Diệp Phỉ Phỉ trở thành dấu ấn không thể nào xóa nhòa trong lòng Lý Nghị Nhiên.
Lúc ăn cơm, Tiêu Thiên cũng ở, đối với chuyện Lý Nghị Nhiên anh không có hứng thú quá nhiều, từ nhỏ đến lớn tình cảm của anh tương đối nhợt nhạt, chuyện không quan trọng sẽ không khơi gợi được sự đồng tình của anh.
Lúc bữa cơm đã ăn không sai biệt lắm, Tống Triết nhận được điện thoại của Nghiêm Minh Nhân rủ cậu lên núi cắm trại rồi dậy sớm ngắm mặt trời mọc.
Lỗ tai Tiêu Thiên dựng đứng, nghe thấy Tống Triết vui vẻ đồng ý thì khẽ ho một tiếng. Tống Triết nhìn qua, thấy ánh mắt mong đợi của Tiêu Thiên liền nói với bên kia đầu dây: "Có thể dẫn bạn theo không?"
Nghiêm Minh Nhân vồn định đáp ứng, thế nhưng nghĩ tới bạn của Tống Triết trước nay chỉ thấy mỗi Tiêu Thiên, không phải lại là cái tên âm hồn bất tán kia chứ? Nghiêm Minh Nhân hỏi thử thì quả nhiên Tống Triết ngoan ngoãn nói: "Đúng, là ảnh!"
Nghiêm Minh Nhân thầm mắng một câu MMP, sao ở đâu cũng có mặt tên kia hết vậy! Bất quá ngoài miệng vẫn thực thoải mái nói: "Không sao, cậu có dẫn ba Tiêu Thiên tới cũng không sao cả."
"Tốt lắm, quyết định như vậy!"
Lúc Tống Triết gọi điện thoại, hành động của hai người đều bị Lý Nghị Nhiên nhìn thấy, anh nói nhiều như vậy nhưng toàn bộ hành trình Tiêu Thiên vẫn luôn làm mặt lạnh, kết quả Tống Triết mới nhận một cuộc điện thoại thì biểu tình Tiêu Thiên trở nên vô cùng phong phú, có cần phân biệt vậy không a?
Lý Nghị Nhiên cười cười lắc đầu, kỳ thực trợ lý cũng từng nói với anh, Tiêu Thiên rất coi trọng Tống Triết, ngay cả Tống Triết muốn ra ngoài chơi cùng muốn đi cùng.
Bất quá đổi lại là anh, anh cũng quý trọng một đại sư đạo hạnh cao thâm lại trẻ tuổi như Tống Triết. Trẻ tuổi đại diện cho tương lai vô hạn, huống chi hiện giờ Tống Triết đã lợi hại như vậy, tương lai lại càng không lường được. Khó trách Tiêu lão Tiêu gia thả ra tiếng gió nghiêm túc kéo Tống Triết vào trận doanh của mình.
Ngày hôm đó, Tống Triết đang lướt X bảo, định mua lều cùng vài món đồ cần thiết để đi cắm trại thì Nghiêm Minh Nhân gọi điện tới, âm thanh rất hưng phấn: "Tống Triết, Tống Triết, ngày mai tôi qua đón, cậu chuẩn bị đồ xong chưa?"
"Quần áo thì xong rồi, chỉ cần mua thêm lều với đồ dùng cắm trại này nọ thôi. Bất quá không phải nói hai ba ngày nữa à?"
Nghiêm Minh Nhân nói: "Đi sớm, có một người bạn nói mấy ngày nay rất có thể sẽ có mưa sao băng, nếu chúng ta may mắn thì có thể thấy nên phải đi sớm hơn dự kiến. Đồ cắm trại của cậu tôi chuẩn bị xong rồi, không cần mua."
"Vậy ngại lắm, bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho cậu!"
Nghiêm Minh Nhân không vui: "Chúng ta là ai a, nói tiền bạc tổn hại tình cảm lắm, cứ quyết định như vậy, sáng mai tôi qua đón cậu."
Tống Triết do dự: "Có cả Tiêu Thiên nữa, ảnh nói sẽ tới đón tôi rồi."
Nghiêm Minh Nhân nghiến răng: "Được, thêm cả anh ta nữa." Sau khi cúp máy, Nghiêm Minh Nhân nhe răng trợn mắt, Tiêu Thiên đúng là chướng mắt, là chướng ngại trên hành trình trở thành người bạn đặc biệt nhất trong lòng Tống Triết của cậu.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Nghiêm Minh Nhân xong, Tống Triết gọi điện cho Tiêu Thiên: "Minh Nhân nói gần nhất rất có thể sẽ có mưa sao băng nên dời ngày cắm trại, ngài mai sẽ xuất phát, anh đi được không?"
Tiêu Thiên liếc nhìn công vụ chất thành đống, mím môi: "Dĩ nhiên là được." Mấy thứ này tạm thời cứ giao cho phụ tá.
"Vậy thì tốt rồi, tôi cứ sợ sẽ làm loạn kế hoạch của anh. Vậy ngày mai anh qua nhà tôi, Minh Nhân sẽ tới đón chúng ta."
"Ừm, đúng rồi, đồ dùng của em anh đã chuẩn bị xong hết rồi."
Tống Triết đỡ trán: "Hai người sao không ai chịu nói trước cho tôi biết a?"
Ánh mắt Tiêu Thiên tối sầm: "Nghiêm Minh Nhân cũng chuẩn bị cho em?"
Tống Triết thực không biết làm sao: "Đúng vậy, ban đầu đã nói tôi sẽ tự mình chuẩn bị, kết quả hai người đều chuẩn bị luôn phần tôi, lại còn không chịu nói sớm. Giờ thì lãng phí a!"
Tiêu Thiên cố ra vẻ tự nhiên nói: "Không sao đâu, giữ lại lần sau chúng ta đi."
"Uhm, vậy anh làm việc đi, tôi đi chuẩn bị quần áo."
"Ừ!"
Tiêu Thiên đặt di động qua một bên, màn hình tối đen phản chiếu biểu tình lạnh lùng của anh, cái tên tâm cơ Nghiêm Minh Nhân này!!!
Ngày hôm sau, ngay từ sáng sớm Tiêu Thiên đã lái xe chở đồ tới nhà Tống Triết, anh không mặc âu phục giày da như bình thường, ngược lại ăn mặc rất hưu nhàn, thoạt nhìn trẻ ra mấy tuổi, cũng càng đẹp trai hơn.
Tống Triết cười cười trêu ghẹo Tiêu Thiên là soái ca. Tiêu Thiên xoa đầu cậu, rất hài lòng với lời khen này.
Lúc Nghiêm Minh Nhân tới nơi, Tống Triết cùng Tiêu Thiên đang nói cười vui vẻ, cậu vừa vào cửa, nụ cười trên mặt Tiêu Thiên thu liễm không ít. Hai người đối mắt, ánh lửa văng tung tóe, đùng đùng vang dội.
Tống Triết sửng sốt: "Hai người vừa mắt nhau à?"
Hai người nghe vậy thì cùng nổi gai ốc, Nghiêm Minh Nhân la ỏm tỏi: "Đùa gì vậy, tôi thích con gái."
Tiêu Thiên đơ mặt: "Khẩu vị của anh không kỳ quái như vậy."
Nghiêm Minh Nhân tức muốn chết: "Cậu..."
"Được rồi được rồi, hai người đừng có đấu võ mồm nữa, cứ hệt như một cặp hoan hỉ oan gia ấy. Đi thôi, đừng để muộn."
Hai người bị phán là hoan hỉ oan gia liếc nhìn nhau, ngay sau đó cùng ghét bỏ dời tầm mắt, cho dù với ai cũng không thèm cùng cái người này làm hoan hỉ oan gia, gà chết!
Sau khi lên xe, dọc theo đường đi Nghiêm Minh Nhân cú líu lo hệt như một con chim, không phút giây nào ngừng nghỉ: "Tôi còn có bốn người bạn, hai trai hai gái, cũng là một đôi, hai người một lều, Tống Triết, tôi với cậu một lều đi?"
Tiêu Thiên nhíu mày, chen miệng: "Xin lỗi, tôi đặt trước rồi. Tống Triết sẽ ngủ chung với tôi."
Nghiêm Minh Nhân tức giận đạp chân ga, cậu sớm biết để tên chết tiệt Tiêu Thiên này tới không phải chuyện tốt, cậu cười nhưng trong lòng không cười nói: "Không sao, tôi mua lều lớn, bốn người ngủ cũng không thành vấn đề."
Tiêu Thiên nhàn nhã nói: "Tôi cự tuyệt, ngủ chung với người lạ tôi sẽ mất ngủ."
Nghiêm Minh Nhân tức giận phùng mang trợn mắt, khỉ gió!
Tống Triết dựa vào ghế sau nghe hai người nói qua nói lại, trong lòng thầm bật cười, còn nói không phải hoan hỉ oan gia, suốt đường đi cứ cải vã không ngừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...