Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Tống Triết mua bữa sáng, lúc quay về ký túc xá thì ba người khác đang cười cười nói nói giống như trước kia, không có nơi nào kỳ quái. Buổi chiều, bốn người cùng đi học, gặp gỡ bạn cùng lớp, chào hỏi, nói chuyện bài tập, bàn về game này nọ kia, giống như trong quá khứ.

Thời gian cứ vậy chầm chậm trôi qua, Tống Triết mở laptop, cậu tiến vào ảo cảnh này đã một tuần, nếu không phải cậu có ghi chép thời gian trên sổ tay, nếu không phải cậu thường xuyên bấm pháp quyết, mặc niệm chú ngữ, rất có thể cậu đã thực sự cho rằng mình đã về tới thế giới cũ.

Ngày hôm đó, cậu ngồi trước bàn học chơi game, lão đại khó hiểu hỏi sao gần đây không thấy cậu đi làm thêm?

Tống Triết nói: "Quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút." Một ngày cậu làm tới vài phần việc, bận cứ như cẩu.

Lão đại à à vài tiếng, gặm gà rán, tiếp tục xem phim hoạt hình.

Lúc này cửa bị gõ, Tống Triết đang ở vị trí cạnh cửa nên cậu ngã ghế ra sau, với tay mở cửa.

"Cậu là ai?" Người kia mở to mắt nhìn Tống Triết, gương mặt khiếp sợ cùng không thể tin nổi.

Tống Triết cũng ngẩn người, chính là rất nhanh sau đó liền bình tĩnh lại, thậm chí còn nghĩa là, rốt cuộc cũng tới rồi sao?

"Tình huống gì đây?" Lão nhị Trần Khoa Hi ngơ ngác, hắn tưởng là lão tam mua đồ ăn cho hắn đã về, kết quả vừa quay đầu lại thì thấy hai Tống Triết đang mắt to trừng mắt nhỏ.

"Cái gì? Cái gì hả?" Lão đại lấy tai nghe điện thoại ra, quay đầu nhìn lại, giây tiếp theo, hắn cũng giống như lão nhị, sợ ngây người.

Lão tam mua đồ ăn trở về, thấy Tống Triết đứng ngoài cửa không nhúc nhích thì đẩy cậu vào phòng, lầm bầm nói: "Tống Triết, đứng ngoài cửa làm gì vậy? Làm thần cửa à?"

Tống Triết lảo đảo vài cái bước vào trong ký túc xá, vẻ mặt vẫn còn khiếp sợ, tựa hồ vẫn chưa hồi phục tinh thần.

Lão tam đặt đồ ăn lên bàn lão nhị, thấy dáng vẻ tiểu đồng bọn đều đang sợ ngây người thì nhịn không được nói: "Nhìn cái gì? Sao biểu tình lại kinh hoảng như vậy?"


Lão nhị nuốt một ngụm nước bọt, chỉ hai Tống Triết run run nói: "Lão tam, cậu mau nhìn xem có phải mắt tôi mù rồi không? Sao tự dưng có thêm một Tống Triết vậy?"

Lão tam mờ mịt quay đầu nhìn qua: "Đệt!" Rõ ràng bị chuyện này dọa giật thót, còn lùi lại mấy bước: "Cái quỷ gì đây?"

Một đứng một ngồi, trừ bỏ cách ăn mặc bất đồng, hai gương mặt đó quả thực giống như đúc, giống như từ một khuôn mẫu đúc ra vậy.

"Tống Triết, cậu có thêm anh em sinh đôi từ hồi nào vậy?" Lão tam nhìn Tống Triết ngồi trên ghế, biểu tình bình tĩnh.

Tống Triết cười khẽ, lúc này chỉ thấy "Tống Triết" mặc áo sơ mi mặt trắng bệch bị lão tam đẩy vào phòng lớn tiếng nói: "Lão tam, tôi căn bản không có anh em song sinh gì cả, tên này là Tống Triết giả."

"???"

Ba người trong phòng ngủ không hiểu gì cả? Trước đây có Mỹ Hầu Vương thật giả, bây giờ là Tống Triết thật giả? Này rốt cuộc là tình huống gì đây?

Lão đại cực kỳ do dự nhìn Tống Triết: "Này rốt cuộc là chuyện gì?" Hắn vẫn nghiêng về phía Tống Triết từ sáng sớm chưa từng rời khỏi phòng hơn cái "Tống Triết" bên ngoài mới quay trở lại này.

Tống Triết đứng dậy, lười biếng duỗi người: "Lão đại, cậu cũng biết tôi là trẻ mồ côi, biết đâu có anh em sinh đôi thật thì sao."

Ba người trong phòng ngủ nhìn nhau, nếu quả thực là vậy thì người anh em kia sao lại tìm được phòng ký túc xá của bọn họ? Còn có dáng vẻ như gặp quỷ thế kia?

"Tống Triết" thấy cậu nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy thì tức giận nói: "Lão đại, lão nhị, lão tam, tôi mới là Tống Triết, hắn là giả. Hắn chiếm lấy vị trí của tôi, thân phận của tôi, tất cả của tôi."

Lão nhị đẩy kính mắt, bình tĩnh nói: "Cậu nói cậu là Tống Triết, vậy có chứng cứ gì không? Nói cậu ta chiếm lấy thân phận của cậu, chứng cứ đâu? Cậu ta bắt đầu chiếm từ khi nào? Cậu biến mất khỏi phòng ngủ này khi nào?"


Lão đại cùng lão tam lén cho lão nhị 36 cái like, học bá không hổ là học bá, nói chuyện chính là trật tự rõ ràng!

"Tống Triết"cũng không sợ, trả lời từng vấn đề của lão nhị: "Một tuần trước không phải tôi tới tiệm cà phê làm thêm à? Lúc về đã rất muộn rồi, còn phải làm luận văn. Kết quả lúc trở về ký túc xá thì phát hiện trong ký túc xá lại có một Tống Triết khác. Hắn đang ở đó viết luận văn, còn nói chuyện với lão nhị. Tôi sợ muốn chết, muốn đi vào trong hỏi cho ra lẽ thì phát hiện mình không động đậy được. Mà hắn..." "Tống Triết" run run chỉ Tống Triết cực kỳ bình tĩnh ngồi bên kia nói: "Mà hắn thì lộ ra nụ cười đáng sợ nhốt tôi vào trong quyển sách. Khó khăn lắm tôi mới trốn ra ngoài được."

Lão đại: "..."

Lão nhị: "..."

Lão tam: "..."

Tống Triết ngáp một cái: "Cậu là kẻ ngu phái tới đùa tôi à?" Lý do thoái thác gì đây, học sinh tiểu học bịa chuyện cũng không tệ hại đến mức này!

Lão nhị dùng ánh mắt nhìn kẻ trí chướng nhìn "Tống Triết": "Tôi thấy chúng ta vẫn nên báo cảnh sát đi!" Có khả năng là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần nào đó.

"Tôi là Tống Triết a! Sao ba người lại có thể tin tưởng tên lường gạt này chứ? Hắn nhất định là đang đeo mặt nạ da người!" Vừa nói, "Tống Triết" vừa tức giận vọt tới, muốn kéo mặt Tống Triết.

Tống Triết nhạy bén cảm nhận được tay đối phương phát ra một nguồn lực, cậu lập tức nhanh nhẹn tránh qua một bên, phòng ngủ ký túc xá không lớn, "Tống Triết" nhào tới như vậy làm khoảng cách của hai người trở nên rất gần.

Thấy mình nhào tới không thành công, "Tống Triết" cũng không từ bỏ mà tiếp tục tới gần. Lần này Tống Triết cũng không né, lúc hắn đụng tới, cậu dùng tốc độ sấm sét không kịp bưng tai rút bùa dán vào lòng bàn tay hắn.

"A...." "Tống Triết" phát ra tiếng kêu thảm thiết, lòng bàn tay cháy đen, thậm chí còn toát ra khói trắng.

Ba người trong phòng vốn định tiến tới hỗ trợ thấy vậy thì ngây ngẩn đứng im tại chỗ, đệt! Bọn họ đang nằm mơ sao?


"Thấy không? Hắn là yêu quái, hắn là Tống Triết giả!" "Tống Triết" ôm bàn tay bị cháy đen lùi tới bên cạnh nhóm lão đại, tức giận nhìn Tống Triết: "Tôi chỉ là người bình thường, làm sao có bản lĩnh kỳ quái đó? Cho nên hắn mới là giả."

Lão đại không dám tin nhìn lá bùa biến thành tro tàn: "Tống Triết, này rốt cuộc là chuyện gì? Cậu..."

Lão tam cũng nghi hoặc, ánh mắt lóe sáng nhìn về phía "Tống Triết" dán sát cánh cửa, giống như đang nghi ngờ.

Lão nhị nhíu chặt mi suy nghĩ, nhìn "Tống Triết" ở cửa, lại nhìn Tống Triết bên kia, nhất thời không lên tiếng.

"Tống Triết" lúc này đang khóc lóc: "Hắn có năng lực đáng sợ như vậy nên mới có thể nhốt tôi vào trong sách. Không phải tôi bịa chuyện, là thật. Mấy cậu xem thủ đoạn của hắn đi, mấy cậu cũng đã tận mắt nhìn thấy rồi đó, đúng không? Đó là chuyện mà người bình thường có thể làm được sao?"

Tống Triết cười khẽ, cậu vốn đang khó hiểu vì sao Tống Triết giả mạo này lại chủ động ra tay tấn công mình, thì ra là muốn hố cậu!

"Mày cười cái gì?" "Tống Triết" nghiến răng nghiến lợi, lúc này không phải nên kinh ngạc thấp thỏm lo âu sao?

Tống Triết nhếch môi, cao quý lãnh diễm nói: "Cười mày ngu xuẩn!" Nói xong, cậu không nói nhảm trực tiếp kết pháp quyết, tung bùa chú cùng linh khí nhanh chóng vây lấy Tống Triết giả.

Lão đại, lão nhị lão tam bị động tác đột ngột của Tống Triết dọa cho lui về sau, cả kinh tới sắp tè ra quần.

Tống Triết giả bị bùa chú vây quanh, quang mang sáng ngời làm hắn không mở mắt ra nổi, cho dù là vậy vẫn không từ bỏ ý định, tiếp tục chia rẽ: "Thấy không? Thấy không? Hắn là giả, hắn là giả! Hắn muốn giết chết tôi! Lão đại, lão nhị, lão tam, mau tới cứu tôi! Mau tới cứu tôi!"

Tim lão đại, lão nhị, lão tam đập thình thịch, hết thảy trước mắt giống như trong những bộ phim mà bọn họ từng xem, bọn họ sợ tới chân mềm nhũn. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Triết bị bùa vây quanh sau đó đột nhiên bốc ra khói đen, phát ra tiếng kêu la thảm thiết đáng sợ.

Trong không khí truyền tới mùi hôi thối, ba người nhịn không được bụm kín miệng mũi.

Ngay sau đó ba người kinh ngạc phát hiện Tống Triết cư nhiên bắt đầu bong tróc da.

Chờ đã, không đúng, phải nói là da trên người hắn giống như bị đốt rụi lộ ra hoa văn nám đen, cả người giống như ác quỷ trong phim kinh dị đứng ở đó la hét chói tai, thậm chí còn bắt đầu biến dị.

Nhóm lão đại sợ tới lạnh run, lúc này chỉ thấy Tống Triết bình tĩnh bấm pháp quyết phóng ra linh khí, linh khí biến thành ngọn lửa đốt đống đen xì kia kêu rên liên hồi, cuối cùng hóa thành bột mịn.


Thứ đó trước khi chết còn dữ tợn vươn tay, muốn nhóm lão đại cứu hắn: "Mau cứu ta, mau cứu ta, hắn không phải Tống Triết, hắn không phải Tống Triết đâu...."

Trong không khí tràn ngập một mùi kỳ quái, giống như mùi platic bị đốt lại lẫn với mùi thối rữa, nói chung là không hề dễ ngửi.

Tống Triết thuận tay bấm pháp quyết thanh tẩy để không khí trong lành trở lại, về phần bột mịn kia, chỉ cần gió thổi qua liền tan thành mây khói.

Lão đại, lão nhị, lão tam ngây ngốc đứng ở đó, ngơ ngác há mồm, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Lão đại: "Tôi vừa mới nhìn thấy gì vậy?"

Lão nhị: "Ha ha ha ha, nhất định là mắt tôi lại tăng độ rồi, bằng không sao tôi lại thấy một người bị đốt thành tro bụi chứ?"

Lão tam: "Hì hì, tôi cũng vậy, tôi cũng vậy a! Nhất là mắt mù rồi, nhất định là ảo giác! Nhất định là vẫn còn chưa tỉnh ngủ, tôi phải về giường ngủ bù đây."

Lão đại: "Tôi cũng vậy, phải ngủ thêm một chút mới được!"

Lão nhị: "Chờ đã, đừng quên tôi chứ!"

Tống Triết cứ vậy lặng lẽ nhìn ba người giống như bịt tai trộm chuông co quắp leo lên giường, giũ chăn trùm lên đắp mình lại thật kính, nếu thân thể bọn họ không run rẩy lợi hại đến vậy, Tống Triết thật sự tin bọn họ nói là thật.

Cậu kéo ghế, âm thanh có chút vang dội, nhóm lão đại kinh hoảng hệt như chim sợ cành cong.

Tống Triết ngồi xuống với tư thế ta là đại lão, vỗ tay nói: "Được rồi, đừng có giả vờ, mau ngồi dậy hết đi! Bằng không..." Ý tứ uy hiếp trong đó không cần nói cũng biết, ba người nghe vậy lập tức nhảy dựng.

Lão đại đau khổ cầu xin: "Bọn tôi không thấy gì hết, cái gì cũng không thấy! Cầu xin cậu buông tha bọn tôi đi!"

Lão tam cũng theo sát đó: "Đúng đúng đúng, chúng ta cái gì cũng không thấy, Tống... Tống Triết, nể tình bọn tôi rất nhỏ yếu, xin hãy bỏ qua cho bọn tôi đi! Bọn tôi sẽ không nói gì cả đâu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui