Nghe xong câu chuyện của Tôn Lan Khê, trong lòng Tống Triết chỉ có một suy nghĩ, vì sao luôn có thiếu nữ bị nam nhân lớn tuổi đã kết hôn lừa dối như vậy chứ? Rốt cuộc là tình yêu quá tuyệt vời làm bọn họ mờ mắt hay vì người nam lớn tuổi kia đẹp trai đến mức không thể không chọn nên mới dễ dàng lừa gạt như vậy?
Chuyện này nghe nhiều như vậy, Tống Triết có chút lo lắng, giào dục con cái thật sự rất quan trọng, ít nhất phải dạy con gái mình không thể ngốc nghếch đến mức bọn nam nhân nói cái gì liền tin tương, nếu có con trai thì không thể có đạo đức tệ hại, tam quan bất chính, nhân phẩm kém cỏi như vậy!
So với mẹ Hàn Lệ Châu phẫn nộ rời bỏ tra nam, một mình ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn con gái, cuối cùng vì quá cực khổ mà chết đi, cách làm của Lý Duyệt Minh làm Tống Triết có chút không thoải mái, mặc dù biết đối phương làm vậy vì hận Tôn Chí Lâm đã lừa dối mình, thế nhưng sống như vậy có ý nghĩa gì đâu chứ?
Dĩ nhiên, Tống Triết cảm thấy không có ý nghĩa nhưng không có nghĩa là Lý Duyệt Minh cũng cảm thấy như vậy, có lẽ bà cảm thấy nó rất có ý nghĩa. Tôn Chí Lâm làm bà mang danh tiểu tam ba mươi mấy năm, bà giận, bà hận, bà oán, bà nuốt không trôi cơn giận này, bà muốn mình trở thành Tôn phu nhân chân chân chính chính. Thế nhưng vấn đề là vợ cả Tôn Chí Lâm có lỗi gì mà phải bị kéo xuống ngựa như vậy chứ?
Chung quy, người sai chính là tên tra nam cặn bã kia a! Rốt cuộc vì sao không đặt trọng điểm lên người tên tra nam kia?!
Tống Triết hiểu được lòng thù hận trong lòng Lý Duyệt Minh, thế nhưng không đồng ý cách làm của bà ta.
Mỗi người có tính cách bất đồng nên cách xử lý cùng kết quả nhận được cũng bất đồng.
Chỉ là dù sao chuyện này cũng là chuyện riêng của người ta, Tống Triết không tiện quản, cậu mỉm cười ôn nhu: "Xin lỗi, đây là chuyện trong nhà cô, tôi không tiện nhúng tay."
Thanh quan còn khó đoạn chuyện nhà, nói chi là cậu.
"Đại sư!" Tôn Lan Khê không ngừng rơi lệ: "Đại sư, cầu ngài, mẹ tôi khẳng định đã xảy ra chuyện, xin đại sư giúp tôi một tay!"
Tống Triết yên lặng nhìn mi tâm Tôn Lan Khê, ở đó xuất hiện một hình ảnh, là cảnh tượng Tôn Lan Khê nói chuyện với một người nam trung niên, bầu không khí giữa hai người có chút cứng ngắc, theo khẩu hình miệng của Tôn Lan Khê thì tựa hồ gọi người nọ là ba. Có lẽ là Tôn Chí Lâm.
Tống Triết tỉ mỉ quan sát Tôn Chí Lâm, quả thực nhân mô cẩu dạng, đã tầm tuổi trung niên nhưng không có bụng bia, cũng không bị hói đầu, vóc người bảo dưỡng rất tốt, khó trách có thể dụ dỗ nhiều cô gái đơn thuần như vậy.
Tống Triết suy nghĩ một chút rồi nói ra một biện pháp: "Nếu cô cho rằng mẹ mình xảy ra chuyện thì có thể báo cảnh sát. Tôi cho cô số một cảnh sát, đó là một người bạn của tôi, rất nhiệt tình, cô nói là tôi bảo cô tìm tới thì nhất định sẽ hảo hảo giúp đỡ cô." Cái này một là không liên quan tới quỷ quái, hai là không phải yêu ma, Tống Triết thật sự không muốn xen vào, cũng không có lập trường để quản.
Chuyện mâu thuẩn gia đình thế này, tìm cảnh sát là thích hợp nhất.
Tôn Lan Khê không chịu, cô quỳ xuống cầu Tống Triết, Tống Triết có thể hiểu được tâm tình của cô gái này nhưng không thích dáng vẻ cưỡng bách của cô: "Tôn tiểu thư, xét về tình về lý tôi thực sự không có nghĩa vụ phải giúp cô. Hơn nữa đây là chuyện nhà của cô, tôi là người ngoài không tiện nhúng tay. Không có vị đại sư nào lại đi xen vào chuyện nhà người xa lạ cả. Tôi đã cho cô số điện thoại của cảnh sát, anh ta là một cảnh sát rất xuất sắc, cô cứ tìm anh ta là được."
Dương Lâm Tây ở cục cảnh sát có thể coi là người đặc biệt xuất sắc, cậu thực sự không thích hợp xử lý chuyện này. Hơn nữa cậu thật sự không có hứng thú, chuyện Hàn Lệ Châu là vì Nghiêm Minh Nhân nói người nọ không đúng, chỉ sợ có vấn đề nên cậu mới đi một chuyến.
Đi rồi mới biết hóa ra là một câu chuyện cẩu huyết.
Nếu ban đầu đã biết chuyện là như vậy, Tống Triết chưa chắc đã đi. Dính vào mấy chuyện này thực sự rất phiền.
Hơn nữa Tôn gia cũng không phải nhà bình thường.
Tôn Lan Khê còn muốn nói gì đó, thế nhưng Nghiêm Minh Nhân đã nhịn không được ngắt lời: "Đủ rồi, Tống Triết đã cho cô số điện thoại rồi cô còn muốn sao nữa? Cậu ấy là đại sư bắt quỷ, cô bảo cậu ấy đi làm cảnh sát tìm người làm sao được chứ?" Không phải Nghiêm Minh Nhân không đồng tình, mà là mấy chuyện tiểu tam đấu với vợ cả thế này cậu thực sự đã thấy quá nhiều rồi, nếu ai ai cũng chạy tới tìm Tống Triết hỗ trợ thì sao được chứ?
Tôn Lan Khê chảy nước mắt cắn môi, cầm số điện thoại Tống Triết cho, xác định Tống Triết sẽ không giúp mình liền quay đầu rời đi.
Sau khi Tôn Lan Khê đi rồi, Nghiêm Minh Nhân liền nói: "Thật xin lỗi a Tống Triết, không ngờ lại gặp chuyện như vậy, làm cậu không thoải mái!"
Tống Triết khoát tay, tiếp tục uống nước: "Không có gì, cậu cũng đừng tự trách. Cô gái đó chẳng qua chỉ quá lo lắng cho mẹ mình thôi, bất quá chuyện này tôi thực sự không hợp xử lý, tìm cảnh sát là tốt nhất." Có lẽ cảnh sát khác chưa chắc sẽ thụ lý vụ án này, thế nhưng Tống Triết biết Dương Lâm Tây tuyệt đối sẽ nhận, vì thế cậu mới đưa số của anh cho cô gái. Hơn nữa có cậu lên tiếng, cho dù Tôn gia muốn đè ép chuyện này xuống thì bên cục cảnh sát cũng không đồng ý. Dù sao cậu cũng giúp cục cảnh sát đế đô một phen như vậy, cục trưởng không có khả năng không nể mặt.
Mặt mũi của Tống Triết quả thực rất đáng giá!
Mà Dương Lâm Tây quả thực cũng không phụ lòng kỳ vọng của Tống Triết, sau khi nhận được điện thoại của Tôn Lan Khê, biết mẹ của Tôn Lan Khê là Lý Duyệt Minh đã mất liên hệ suốt một tuần nay, hơn nữa cũng không tìm thấy người ở chỗ ở trước, anh lập tức thụ lý vụ án này. Không chỉ vì Dương Lâm Tây cảm thấy mẹ của Tôn Lan Khê có khả năng đã bị ngộ hại, còn một nguyên do nữa là do Tống Triết giới thiệu, chuyện Tống Triết nhờ vả, anh đương nhiên phải xử lý thật tốt.
Lúc Dương Lâm Tây tới Tôn gia điều tra, Tôn Chí Lâm biết Tôn Lan Khê báo cảnh sát thì tức giận đến muốn phát điên, đứa con gái trước nay vẫn luôn khôn khéo nghe lời sao lại báo cảnh sát nói mẹ mình mất tích chứ?! Này không phải làm người ta chê cười hắn sao?
Tôn Dao Y đắc ý nói: "Ba, đứa con gái nhỏ thân yêu của ba quả thực tri kỷ, cư nhiên mang cảnh sát về nhà! Nghe nói mấy hôm trước còn chạy tới buổi tiệc của Nghiêm gia tam thiếu, quấn lấy vị Tống đại sư kia, cũng không biết muốn làm gì. Làm mọi người trong giới đều cười nhạo, nói nó là cái đồ hèn hạ không biết xấu hổ, chỉ biết nghĩ cách ôm đùi người ta."
"Là chuyện khi nào? Sao con không nói sớm với ba?" Tôn Chí Lâm giận tới không thể kềm nén, Tôn gia bây giờ ngày càng lớn mạnh hơn, thế nhưng vẫn không thể so với Nghiêm gia cùng Tiêu gia, hắn thực sự không dám tưởng tượng nếu Tôn Lan Khê chọc giận bọn họ, làm hai nhà để ý tới hắn thì đúng là lớn chuyện a!
Tôn Dao Y bỉu môi: "Suốt ngày ba không có ở nhà, con biết đi đâu mà nói chứ." Đoạn thời gian trước Tôn Chí Lâm trở về nhà không bao lâu lại bắt đầu thường xuyên chạy ra ngoài, mẹ nói, ba lại ra ngoài tìm nữ nhân.
Lúc nói lời này, biểu tình Trương Nghệ cực kỳ ổn định, hoàn toàn không còn tức giận như trước kia. Vì cái gì chứ? Câu trả lời rất đơn giản, có tìm nhiều nữ nhân hơn nữa thì Tôn Chí Lâm cũng đừng nghĩ tới chuyện sinh thêm con. Bởi vì từ khi biết Lý Duyệt Minh mang thai, mẹ cô đã sớm bỏ thuốc cho ba ba, lúc dược liệu hoàn toàn phát tác cũng là lúc đời này Tôn Chí Lâm đừng nghĩ tới chuyện có thêm đứa con khác nữa.
Dương Lâm Tây nghe hai người nói chuyện mà khẽ nhíu mi tâm, thế mới nói cảnh sát thực sự không thích quản mấy chuyện thế này, trong nhà có tiền thì cuộc sống riêng thường rất hỗn loạn, không cẩn thận thì tình nhân này chết đi, tình nhân kia biến mất, rất loạn. Hơn nữa đối phương rất có thể sẽ gọi tới thẳng cục, bảo đừng tiếp tục điều tra nữa.
"Tôn tiên sinh, xin hỏi lần cuối cùng ông gặp Lý Duyệt Minh nữ sĩ là khi nào?"
Tôn Chí Lâm châm thuốc, hút một hơi rồi cười nói: "Mấy ngày nay đều gặp, Dương cảnh quan đừng nghe con gái tôi nói càn, gì mà mất tích chứ? Mẹ con bé đang dưỡng thai, tôi đưa cô ấy tới nơi khác để hảo hảo dưỡng thai, bác sĩ nói di động có phóng xạ nên bảo tôi đừng cho cô ấy nghịch di động."
Tôn Lan Khê không tin: "Ba, ba gạt người, cho dù di động có phóng xạ nhưng chẳng lẽ ngay cả gọi điện cho con cũng không được? Ba nói mẹ đi dưỡng thai, kia vì sao lúc con nói con muốn tới thăm thì ba cũng không đồng ý chứ? Lại còn trách mắng con nữa."
Tôn Chí Lâm cố nén giận dữ: "Mẹ con đi dưỡng thai đã có bà vú chăm sóc rồi, con đi theo làm gì?"
Tôn Lan Khê không cam lòng nói: "Con là con gái của mẹ, sao không thể đi chứ? Con cũng không gây thêm phiền toái gì cả. Ngược lại ba cứ giấu diếm không cho con đi như vậy, rõ ràng làm người ta cảm thấy có mờ ám."
Tôn Chí Lâm giận đến mức muốn cho Tôn Lan Khê một cái tát, nghe đi, nghe nó nói đi, này giống như lời con gái nói với cha mình sao?
Tôn Dao Y ở bên cạnh cười không thôi, thậm chí còn vỗ tay tán thưởng.
Tôn Chí Lâm tức tới choáng váng, hai đứa con gái này sinh ra để chọc giận ông mà.
"Tôn tiên sinh, nếu Lý Duyệt Minh nữ sĩ vẫn an toàn thì mời ông dẫn chúng tôi tới gặp mặt một chút đi, bằng không chúng tôi sẽ xử lý là vụ án mất tích."
Tôn Chí Lâm co rút khóe miệng, ngón tay cầm điếu thuốc khẽ run: "Nơi cô ấy dưỡng thai có chút xa, như vậy đi, để tôi gọi điện báo một tiếng."
Tôn Lan Khê vội nói: "Có gì phải gọi điện báo chứ? Ba cứ trực tiếp lái xe chở mọi người tới đó không phải được rồi à?"
Tôn Chí Lâm vứt thuốc đi, lạnh mặt nói: "Thái độ đó của con là sao? Có ai nói chuyện với ba mình như vậy không hả?"
Tâm Tôn Lan Khê run lên, có chút sợ, thế nhưng nghĩ tới mẹ mình thì lập tức có được dũng khí, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tôn Chí Lâm: "Là ba đã lừa con trước, vì sao con không thể nói như vậy với ba chứ?"
Tôn Chí Lâm nổi giận: "Tôi lừa cô? Tôi lừa cô cái gì chứ? Tôi cho cô ăn cho cô mặc, rốt cuộc lại nuôi ra một con bạch nhãn lang!"
Dương Lâm Tây lên tiếng ngắt ngang màn đánh trống lãng của đối phương: "Tôn tiên sinh, bây giờ không phải thời điểm gây gổ, mời ngài dẫn chúng tôi tới gặp Lý Duyệt Minh nữ sĩ, được không?"
Tôn Chí Lâm hít sâu một hơi ngồi xuống ghế sô pha, lại châm thuốc: "Dương cảnh quan, anh về trước đi, tôi sẽ gọi điện cho cảnh cục báo một tiếng. Không có chuyện gì lớn cả, con gái tôi lo nghĩ bậy bạ thôi."
Tôn Lan Khê nóng nảy, nước mắt lả chả nhìn Dương Lâm Tây.
Phương thức của đám người có tiền này Dương Lâm Tây rất hiểu, chính là lần này Tôn Chí Lâm đã đụng trúng thiết bản: "Xin lỗi Tôn tiên sinh, cho dù ông gọi cục trưởng cũng vô ích. Lúc đi tôi đã báo với cục trưởng rồi." Vì sớm đoán được sẽ phát sinh chuyện như vậy nên Dương Lâm Tây đã cố ý tìm cục trưởng nói cho ông biết đây là chuyện Tống Triết giao phó, muốn anh hỗ trợ. Có tên của Tống Triết, cục trưởng tự nhiên sẽ không quản, liền bảo anh cứ tự do giải quyết.
.o.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...