Trăm vạn thiên lôi đuổi theo Công Dương Tử bổ xuống, dường như muốn tìm niềm vui, lại dường như muốn dùng thiên lôi bổ xuống Công Dương Tử để dụ dỗ Miêu Miêu, giống như người mẹ dỗ dành đứa con gái oan ức vậy.
- Thiên số tha mạng. Thiên số tha mạng!
Công Dương Tử sợ hãi trốn chạy xung quanh.
Ào ào ào!
Thiên lôi như mưa xối xả tung xuống, chỉ nhìn chằm chằm vào Công Dương Tử. Trong lúc nhất thời, toàn thân Công Dương Tử bị bổ xuống da tróc thịt bong, máu tươi tung bay.
- Thiên số, rốt cuộc ta đã làm gì sai. Thiên số, ngươi nói cho ta biết, ngươi nói cho ta biết đi.
Phụt!
Công Dương Tử bị thiên lôi đuổi đánh bi thương kêu lên.
Hắn thật sự không hiểu nổi tại sao hôm nay thiên lôi lại trừng phạt hắn.
Vì sao lại như vậy? Ta rốt cuộc đã làm sai điều gì?
Thiên Cơ Tử, Tây Môn nhìn cảnh tượng như vậy cũng cảm thấy mờ mịt. Tiếp theo bọn họ nhìn Miêu Miêu trong lòng Diêm Xuyên cách đó không xa, với thái độ cổ quái.
- Ô ô ô ô ô!
Tiếng khóc của Miêu Miêu đã nhỏ hơn rất nhiều. Miệng Miêu Miêu chu ra run rẩy, nhìn Công Dương Tử bị hàng ngàn hàng tỉ thiên lôi đánh xuống, dường như cảm thấy cực kỳ hả giận. Nhưng Miêu Miêu nhìn lên khe nứt trên không trung vẫn tỏ ra cực kỳ oan ức.
- Meo, ô ô ô ô ô! Meo!
Miêu Miêu nhìn khe nứt kia khóc.
Từ đầu đến cuối mắt của Thiên số đều không mở, dường như không dám nhìn Miêu Miêu phía dưới vậy.
- Meo ô, meo ô, meo ô!
Miêu Miêu khổ sở nhìn khe nứt trên không trung.
Từ đầu đến cuối, khe nứt vẫn không hề có xu hướng tan đi.
Chỉ có điều thiên lôi đánh xuống Công Dương Tử lại càng lúc càng nhiều.
Vạn lôi điên cuồng tung xuống Công Dương Tử.
- Không. Thiên số, ta làm gì sai? Thiên số, trời ơi!
Công Dương Tử không ngớt gào lên đau xót.
Ầm!
Tế đàn thiên địa dưới chân Công Dương Tử nhất thời xuất hiện một khe nứt lớn.
- Không, không cần!
Công Dương Tử sợ hãi kêu lên.
Ầm ầm ầm!
Thiên lôi vẫn điên cuồng tung xuống.
Công Dương Tử cực kỳ chật vật.
Diêm Xuyên không ngừng dùng pháp thuật rót vào trong cơ thể Miêu Miêu. Thương thế của Miêu Miêu đã khá hơn rất nhiều. Vết thương trên miêu trảo đã khép lại.
- Ô ô ô ô, ha ha!
Nhìn thấy Công Dương Tử ở phía xa chật vật như vậy, rốt cuộc Miêu Miêu cũng hả giận nở một nụ cười.
Cõi âm, Thái Âm tinh! Cung Đại Quảng Hàn!
Toàn thân Điệp Hậu mặc lụa trắng đứng ở trên một đài ngọc, ngẩng đầu nhìn lên trời, lông mày cau lại.
Trên bầu trời, mây đen dày đặc, dường như đang truyền về phía Điệp Hậu một loại tin tức nào đó.
Trầm mặc một hồi lâu, Điệp Hậu mới oán giận nói:
- Phụ thân, người quá sủng ái tỷ tỷ. Lúc Điệp nhi bị bắt nạt, lúc Điệp nhi bị phong ấn, cũng không nhìn thấy người đến giúp ta! Hiện tại còn muốn ta bảo hộ tỷ tỷ?
Mây đen trong bầu trời lập lòe lôi điện, dường như tiếp tục truyền lại một vài tin tức.
Điệp Hậu nhếch miệng lên. Trong mắt nàng loé ra từng cơn oán giận:
- Mỗi lần ta tranh với tỷ tỷ, phụ thân đều giúp đỡ tỷ tỷ! Chẳng lẽ phụ thân thật sự xem ta là nữ thần xui xẻo, nàng là nữ thần may mắn sao? Ở chung cùng với nàng một chỗ, thật sự sẽ biến số phận thành tốt hơn, nhưng ta cũng con gái của người!
Nói xong, con mắt Điệp Hậu thoáng đỏ lên:
- Bởi vì ta là nữ thần xui xẻo, cho nên bắt đầu từ nhỏ đã không có người nào nguyện ý làm bằng hữu của ta. Mỗi người đều né tránh ta. Tại sao phụ thân lại muốn sinh ta thành nữ thần xui xẻo? Ta chán ghét xui xẻo!
- Đúng, từ nhỏ đến lớn chỉ có phụ thân và tỷ tỷ không chê ta. Nhưng mỗi lần nhìn thấy người khác tránh né ta, tranh nhau lấy lòng tỷ tỷ, trong lòng ta thật sự đều cảm thấy khổ sở. Tại sao ta không phải là nữ thần may mắn. Tại sao ta lại là nữ thần xui xẻo?
Trong mắt Điệp Hậu càng lúc càng đỏ ửng.
Trên không trung, mây đen quay cuồng một hồi.
- Ôi!
Trong mây đen truyền đến một tiếng thở dài khe khẽ.
.........
......
...
Dương gian, Hoàn Đông Bắc Châu.
Ầm ầm ầm!
Vạn lôi phóng xuống. Toàn thân Công Dương Tử nhất thời cháy đen một mảnh, chật vật không thể tả. Một đòn nghiêm trọng của vạn lôi càng khiến Công Dương Tử không ngừng nôn ra máu, chật vật chạy trốn. Nhưng thiên lôi lại không cho hắn trốn thoát. Hắn chỉ có thể loanh quanh ở cách Diêm Xuyên không xa, bị lăng nhục với mọi cách.
- Tại sao? Thiên số, tại sao? Ta đã làm gì sai?
Công Dương Tử đau xót không ngừng gào lên.
Nhưng thiên lôi lại không giải thích. Công Dương Tử chỉ có thể không ngừng chạy trốn.
Bởi vì nhờ có Diêm Xuyên truyền pháp lực vào, trên người Miêu Miêu đã dần dần bớt đau. Đau đớn trước kia biến mất. Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Công Dương Tử, Miêu Miêu nhất thời hả giận nở nụ cười.
- Ha ha ha ha, meo!
Miêu Miêu rốt cuộc bị chọc cho cười phá lên.
- Tại sao?
Công Dương Tử ở phía xa vẫn nhìn lên trời tìm chứng cứ.
Chợt hắn nhìn thấy Diêm Xuyên và Miêu Miêu phía xa.
- Mạng kiếp, là bởi vì ngươi? Diêm Xuyên sao? Là bởi vì ngươi sao? Chỉ cần ta với ngươi là địch, ta sẽ gặp phải không may? Không. Tại sao? Tại sao?
Công Dương Tử gào lên đau xót.
Công Dương Tử không hiểu rõ. Tây Môn, Thiên Cơ Tử cũng chỉ có thể suy đoán.
Nhưng, Ngô Thiên trên trời cao lại tỏ ra cổ quái nói:
- Huyền Diệu? Công Dương Tử, ngươi đúng là rất khí phách. Ngay cả Huyền Diệu ngươi cũng bị làm tổn thương sao? Ngươi đối phó với Diêm Xuyên, không ai nhằm vào ngươi. Nhưng ngươi đối phó với Huyền Diệu, còn khiến nó bị thương thành như vậy?
Thương thế Miêu Miêu dần dần hồi phục. Vết thương đã khép lại. Bộ lông cháy đen chậm rãi biến mất. Những mảng lông trắng như tơ lại mọc ra. Ít nhất với biểu hiện bên ngoài, Miêu Miêu dường như không bị thương. Chỉ có điều dáng vẻ của Miêu Miêu vẫn có chút suy yếu, bộ dáng đáng thương.
Ầm! Ầm! Ầm!
Lại thêm ba trăm vạn đạo thiên lôi phóng xuống, thiên lôi mới ngừng lại.
Nhưng lúc này Công Dương Tử đã trọng thương đến mức đang hấp hối. Tuy rằng thiên địa tế đàn dưới chân hắn không bị Thiên số lấy đi, nhưng đã xuất hiện trăm đạo vết rạn. Đến lúc này, Công Dương Tử chính thức trở thành thánh nhân yếu nhất.
Công Dương Tử khóc không ra nước mắt, nhìn lên bầu không trung dày đặc mây đen, hi vọng Thiên số có thể cho mình một câu trả lời hợp lý.
Nhưng Thiên số căn bản không để ý đến hắn.
Hắn lại bi thương phẫn nỗ nhìn Diêm Xuyên ở cách đó không xa.
Công Dương Tử hốt hoảng quay đầu lại bỏ chạy.
Vèo!
Trong chớp mắt Công Dương Tử đã biến mất không còn hình bóng.
Diêm Xuyên không đuổi theo. Hắn suy nghĩ một chút về cảnh tượng thê thảm của Công Dương Tử, tức giận lúc trước của Diêm Xuyên đã bị đánh tan không ít.
Miêu Miêu nhìn lên bầu trời đầy mây đen một chút.
- Meo!
Miêu Miêu quay về phía không trung kêu lên.
Nhưng từ đầu đến cuối, khe nứt trên bầu trời kia vẫn không hề tách ra, dường như không đành lòng xem xuống.
Ầm ầm ầm!
Khe nứt biến mất, mây đen chậm rãi tan đi.
- Meo, meo, meo!
Miêu Miêu quay về phía bầu trời gào thét, dường như không muốn mây đen tan đi.
Nhưng mây đen chung quy vẫn chậm rãi tan đi.
Lúc này những người quỳ xuống đất rốt cuộc đã có thể đứng dậy. Vô số tu giả lúc trước tuy rằng quỳ xuống đất, không có cách nào nhìn thấy được cảnh tượng kia, nhưng bọn họ vẫn nghe được tất cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...