Tiên Quốc Đại Đế

Lúc này bỗng vang tiếng hét của Ngô Thiên thánh nhân.

Phượng Đế hiện rõ vẻ mặt vui mừng.

Phía xa Mặc Vũ Hề kinh kêu:

- Đừng!

Nhưng một chưởng của Ngô Thiên thánh nhân đến quá nhanh, chớp mắt mang theo thiên địa đại thế chi lực đánh vào Huyết Hải.

Phượng Đế cũng lộ ra vẻ hưng phấn nói:

- Chết đi!

Ầm ầm ầm!

Ngô Thiên thánh nhân, Phượng Đế gần như cùng lúc thúc đẩy một kích mạnh nhất đánh tới.

chưởng ấn của Diêm Xuyên vỡ ra, toàn thân bị đẩy vào Huyết Hải, Huyết Hải nổ tung.

Lực lượng khủng bố khiến người xung quanh kinh sợ.

Ầm ầm ầm!

Miêu Miêu một vuốt vỗ vào người Ngô Thiên thánh nhân.

Ngô Thiên thánh nhân nặng nề hộc ngụm máu:

- Phụt.

Nhưng giây phút này, Ngô Thiên thánh nhân chỉ để ý Huyết Hải bị lực lượng mạnh mẽ trùng kích.

Lực lượng khủng bố như vậy, Diêm Xuyên đã chết rồi sao?

Miêu Miêu lộ vẻ kinh hoàng.

Phượng Đế, Mặc Vũ Hề, Bạch Khởi, Doãn Hận Thiên, Địch Nhân Kiệt, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Huyết Hải.

Một chưởng này nghiền nát hư không, chớp mắt Huyết Hải bị bốc hơi hơn phân nửa, ban đầu Huyết Hải có màu đỏ thắm giờ phút này biến thành đỏ sậm.

Trên mặt đất chỉ còn lại một bãi máu đặc.

Địch Nhân Kiệt nhướng mày nói:


- Bị đập bẹp rồi?

Phượng Đế mong chờ:

- Chết rồi sao?

Mặc Vũ Hề khóc kêu lên:

- Diêm Xuyên!

Ngô Thiên thánh nhân nhìn chằm chằm vào Huyết Hải. Toàn chiến trường như biến tĩnh lặng.

Diêm Xuyên chết rồi? Chết rồi sao?

Đây là một kích của Ngô Thiên thánh nhân, Phượng Đế, toàn lực tùng kích vào Huyết Hải!

Mọi người trông nóng.

Bãi huyết hồ bỗng run lên.

Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm!

Huyết hồ hát ra từng tiếng trầm đục, từ huyết hồ phát ra khí thế mạnh mẽ.

Phượng Đế biến sắc mặt nói:

- Không chết sao?

Trong khoảnh khắc này, huyết hồ đột nhiên bùng nổ lan ra bốn phía.

Ầm ầm ầm!

Giống như hư không nổ tung, Huyết Hải cuồn cuộn ban đầu biến mất lại xuất hiện. Hơn nữa giờ phút này Huyết Hải càng tăng lớn gấp đôi.

Chính giữa Huyết Hải, một mảnh huyết vực bỗng dâng cao.

Huyết Hải dâng cao nâng lên một nam nhân mặc huyết bào, tóc dài tung bay, nhe răng cười hưng phấn.

Nam nhân mặc huyết bào, tóc dài tung bay tựa như tuyệt thế ma thần, cuồng ngạo đứng trên đỉnh huyết lãng dâng lên ngày càng cao.

Phượng Đế lộ vẻ kinh sợ nói:

- Diêm Xuyên, hắn thật sự không chết?

Miêu Miêu hưng phấn kêu lên:

- Meo!

Phía xa Mặc Vũ Hề nín khóc, vui vẻ cười.

Đám người Doãn Hận Thiên hưng phấn kêu lên:

- Thánh vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Chỉ có Ngô Thiên thánh nhân là người như bị đóng đinh giữa không trung.

Ngô Thiên thánh nhân bị Miêu Miêu đánh hộc máu, gã giơ tay định lau máu nơi khóe miệng nhưng giờ thì đông cứng.

Ngô Thiên thánh nhân giật mình kêu lên:

- Tổ Tiên tứ trọng thiên?

Ngô Thiên thánh nhân chỉ vào Diêm Xuyên, không thể tin hét to:

- Mới nãy chỉ là Tổ Tiên tam trọng thiên, cáo này, chẳng những hắn không bị thương mà còn đột phá? Tổ Tiên tứ trọng thiên?

Phượng Đế kinh ngạc hỏi:

- Cái gì?

Ngô Thiên thánh nhân giật mình kêu lên:

- Hắn càng mạnh, Diêm Xuyên biến càng mạnh hơn!

Ngô Thiên thánh nhân vốn cho rằng có thể dễ dàng tru sát Diêm Xuyên, nhưng gã cộng thêm Phượng Đế chẳng những không thành công còn khiến hắn đột phá?

Diệu dung của Huyết Hải, hình thái thứ bốn của siêu cấp thần thông, thu nạp lực lượng bị công kích.


Mới rồi Ngô Thiên thánh nhân, Phượng Đế đánh ra một kích ẩn chứa toàn bộ sức mạnh, lực lượng không chỉ có khổng lồ, Diêm Xuyên mượn nó một lần đại đột phá.

Nhưng kêu Diêm Xuyên tiếp tục mượn lực đột phá thì có lẽ không thể, dù sao vừa rồi đã là cực hạn của hắn.

Mặt Diêm Xuyên vặn vẹo, cười to lại xông hướng Phượng Đế.



Diêm Xuyên là Tổ Tiên tứ trọng thiên xông hướng Phượng Đế.

Miêu Miêu tức giận quát:

- Meo! Bà nội nó! Ngô Thiên thánh nhân xấu xa, dám lừa ta, ta cào này!

Ầm ầm ầm!

Ầm ầm ầm!

Hai miêu cương trảo mang theo thiên địa đại thế chi lực xé gió cào hướng Ngô Thiên thánh nhân.

Ngô Thiên thánh nhân vốn đã bị thương, mới rồi vì tiêu diệt Diêm Xuyên mà cứng rắn đỡ một vuốt của Miêu Miêu. Uy lực một vuốt khiến Ngô Thiên thánh nhân bị thương càng thêm thương nặng.

Miêu Miêu tức giận nhào tới, uy lực càng lớn. Ngô Thiên thánh nhân muốn khóc.

- Con mèo chết tiệt này, cút đi!

Ầm ầm ầm!

Ngô Thiên thánh nhân và Miêu Miêu lại chiến đấu với nhau.

Cuộc chiến lại trở về vị trí cũ, thực lực của Diêm Xuyên tăng vọt. Giờ phút này, lực lượng của Diêm Xuyên đã không yếu hơn Phượng Đế bao nhiêu.

Nhưng Phượng Đế có được đại đạo, lực lượng đại đạo khiến gã vẫn chiếm ưu thế. Tuy nhiên, ưu thế này đã không phải là tuyệt đối áp chế Diêm Xuyên.

Ầm ầm ầm!

Bốn cường giả Diêm Xuyên, Phượng Đế, Miêu Miêu, Ngô Thiên thánh nhân chiến đấu, hư không lắc lư kịch liệt, cuồng phong rít gào. Đại chiến hai bên khó phân thắng bại.

Đám người Mặc Vũ Hề, Doãn Hận Thiên, Mông Nghị, Bạch Khởi lộ vẻ lo lâu.

Mười cường giả của Phượng Hoàng tộc cũng lộ biểu tình sốt ruột.

Giờ phút này, bốn phương dần có một vài cường giả ẩn núp.

Cường giả bốn phương bàng quan, trong mắt chứa đầy sợ hãi.

Cuộc chiến giữa Thánh nhân? Còn có Phượng Đế đấu với Diêm Xuyên?

Vô số tu giả lộ ra kinh sợ nhìn chiến trường.

Giờ phút này, trên bầu trời chiến trường xuất hiện một bóng người.

Tây Môn thánh nhân.


Tây Môn thánh nhân đứng trên tầng trời rất cao, trừ phi nhìn chăm chú, nếu không thì tu giả bên dưới không thể phát hiện ra gã.

Tây Môn thánh nhân đã đến được một lúc.

Tây Môn thánh nhân theo lời mời của Công Dương Tiên, gã đến tru sát Diêm Xuyên.

Tây Môn thánh nhân đứng trên khung trời nhìn Ngô Thiên thánh nhân đối chiến với Miêu Miêu.

Tây Môn thánh nhân trầm giọng nói:

- Thật là con mèo quái dị. Ngô Thiên là người mạnh nhất trong bốn thánh nhân chúng ta, còn mèo này cũng có thể thiên địa đại thế chi lực?

Tây Môn thánh nhân phân tích:

- Tại sao? Nó là sủng vật của Diêm Xuyên? Hình như tên của nó là Miêu Miêu?

Tây Môn thánh nhân giật mình kêu lên:

- Lại còn biết không gian thần thông? Không gian thần thông? Đã lâu rồi không thấy ai sử dụng, thật lâu thật lâu, lần trước, a, không đúng!

Một đôi thánh nhân chi nhãn bỗng lộ ra.

Trong mắt Tây Môn thánh nhân lóe tia kinh sợ.

- Tùy ý điều động thiên địa đại thế chi lực? Trừ thánh nhân ra còn có một người sử dụng được nó, chính là, chính là thương thiên, thương thiên đã chết?

Tây Môn thánh nhân siết chặt nắm tay, mắt lóe tia hoảng sợ.

- Thương thiên Huyền Diệu, chẳng phải thương thiên đã chết rồi sao? Thương thiên Huyền Diệu? Hình như nàng sở trường nhất cũng là không gian thần thông. Huyền Diệu? Miêu Miêu? Diệu Diệu?

- Ui!

Tây Môn thánh nhân hút ngụm khí lạnh.

Tây Môn thánh nhân bỗng cảm thấy không thể khống chế nhịp tim đập nhanh hơn, có sự kinh sợ nảy ra trong lòng.

Mắt Tây Môn thánh nhân càng kinh sợ hơn:

- Miêu Miêu? Đó là thương thiên Huyền Diệu chuyển thế sao? Không có khả năng đi, năm đó Huyền Diệu đã hoàn toàn chết rồi mà? Khi bỏ Huyền Diệu vào Táng Thiên Đồng Quan thì ta cũng có mặt, nhưng cuối cùng thì xác Huyền Diệu biến mất. Biến mất? Táng Thiên Đồng Quan?

Trong phút chốc Tây Môn thánh nhân im lặng.

Nghi hoặc một lúc lâu sau, dường như Tây Môn thánh nhân tự bơm hơi cho mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận