- Vâng!
Mười hai đệ tử ầm ầm đáp ứng.
Cõi âm, cương vực Vạn Quỷ, Đại Tần Thành!
Xe rồng rốt cuộc đã trở về trong Đại Tần Thành.
Một đám thần tử Đại Trăn nhanh chóng ra nghênh đón.
- Cung nghênh Thánh Vương ngự giá trở về!
Một đám thần tử cung kính nói.
Diêm Xuyên gật đầu. Bên trên xe rồng còn có bốn kẻ tù tội.
- Thánh Vương, mấy người này là?
Dịch Phong tò mò nhìn bốn người trước mắt.
Hóa Thiên Quân không dám nhiều lời. Sắc mặt ba Tổ tiên Tả gia cũng khó coi.
- Đến.. đến Đại Trăn rồi, sao gia chủ còn chưa tới? Gia chủ không kịp tới, hay gia chủ căn bản không để ý đến chúng ta?
- Bọn họ đều là Tổ tiên. Khanh đã cực khổ rồi. Khanh hãy chọn một người, chém hắn để thành tựu Tổ tiên!
Diêm Xuyên trầm giọng nói..
- Ách? Vâng!
Dịch Phong kinh ngạc gật đầu một cái.
Vẻ mặt các thần tử khác cũng đầy kinh ngạc. Chọn một giết?
- Lớn mật. Diêm Xuyên, ngươi... ngươi...
Vẻ mặt Tả Thanh đầy bi phẫn kêu lên.
Nhưng lúc này, ý chí của mọi người căn bản không thể ảnh hưởng tới Diêm Xuyên.
Trong mắt Hóa Thê Lương chợt hiện lên một sự lo lắng. Dù sao, tuy rằng Hóa Thiên Quân chán ghét, nhưng hắn vẫn là người trong tộc Hóa gia.
Nhưng Hóa Thê Lương cũng không vội vã mở miệng.
Quỷ Cốc Tử đứng bên cạnh dường như nhìn thấu lo lắng trong lòng Hóa Thê Lương. Quỷ Cốc Tử khẽ mỉm cười, nhìn về phía Diêm Xuyên nói:
- Thánh Vương, lần này có thể bắt được những Tổ tiên này, không thể không kể tới công Hóa Thê Lương mượn được thanh kiếm của thánh nhân.
Nghe thấy Quỷ Cốc Tử nói vậy, Hóa Thiên Quân đang ở trên mặt đất trong mắt lập tức sáng ngời, lộ vẻ mừng rỡ như điên.
Hóa Thê Lương lại nói:
- Thần vào Đại Trăn thời gian còn ít, công lao không đủ. Là tiên sinh quá khen!
Diêm Xuyên nhìn Hóa Thê Lương. Đúng vậy, công lao của Hóa Thê Lương tại Đại Trăn tất nhiên không nhiều bằng những lão thần như Dịch Phong. Nhưng Quỷ Cốc Tử mở miệng, Diêm Xuyên cũng biết thời biết thế.
Không phải hắn sợ thánh nhân, mà không muốn lạnh lẽo tâm của thần tử.
- Được rồi, Hóa Thê Lương. Trong những người này, chọn một tự xử lý!
Diêm Xuyên gật đầu nói.
- Vâng, tạ Thánh Vương!
Hóa Thê Lương nhất thời cảm kích nói.
- Còn lại hai người, một đưa cho Lã Bất Vi, một đưa cho Lý Tư! Dịch Phong ngươi đến thảo chữ!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng!
Dịch Phong lên tiếng trả lời.
Các đại thần xung quanh lại một lần ước ao.
Phúc lợi của Đại Trăn, ban thưởng Tổ tiên? Điều này... điều này quá khoa trương. Đặc biệt là một Thánh Vương lúc trước đã được Hóa Thê Lương chiêu hàng. Lúc này hắn trơ mắt nhìn mỗi Tổ tiên kia được ban thưởng xuống, con mắt đều đỏ. Năm đó mình cũng là Thánh Vương, sao lại thảm đến như vậy?
Đối với Lý Tư, Lã Bất Vi, các thần tất nhiên không dám so công lao. Điều này căn bản không có cách nào so sánh được. Bọn họ chỉ có thể lặng lẽ xin thề, sau này nhất định phải nỗ lực hơn nữa, để Thánh Vương càng quan tâm đến mình. Lần sau nếu Thánh Vương ban thưởng Tổ tiên, mình sẽ có một phần.
Diêm Xuyên sắp xếp tốt tất cả, trở về cung điện của mình. Các thần tử ở lại thì ngây người cảm thấy kỳ lạ nhìn một đám tù tội.
- Dịch đại nhân, ta chọn Hóa Thiên Quân!
Hóa Thê Lương nói.
Hóa Thiên Quân ở bên cạnh, trong mắt hoàn toàn là vui mừng vì may mắn. Mình đã thoát chết rồi. Mình rốt cuộc không phải chết nữa.
Dịch Phong gật đầu một cái.
Quỷ Cốc Tử ở bên cạnh khẽ mỉm cười nói:
- Từ trước đến nay Đại Trăn đều cực kỳ công chính. Thánh Vương bình thường sẽ không thiên vị ai. Tuy rằng công lao của ngươi lớn, nhưng so với Trương Nghi thì thế nào?
- Tất nhiên không nhiều bằng quân đoàn trưởng thứ bảy!
Hóa Thê Lương nói đúng sự thật.
- Biết là tốt rồi. Thánh Vương không muốn lạnh lẽo tâm của ngươi. Hi vọng ngươi cũng không cần phải lạnh lẽo tâm của Thánh Vương!
Quỷ Cốc Tử điểm đến là dừng.
Hóa Thê Lương hơi thi lễ nói:
- Đa tạ tiên sinh chỉ điểm. Tại hạ tất nhiên có thể lĩnh hội được khổ tâm của Thánh Vương!
Quỷ Cốc Tử gật đầu một cái, liền cáo biệt.
Một đám đệ tử Tả gia bị dẫn theo xuống.
Chỉ còn lại Hóa Thê Lương nhìn Hóa Thiên Quân.
- Hóa Thê Lương, lần này đa tạ ngươi rồi! Trước đây đều là ta không đúng!
Hóa Thiên Quân vui mừng thoát chết kêu lên.
Hóa Thê Lương lắc đầu nói:
- Tuy rằng ta cứu ngươi, nhưng không dự định thả ngươi. Sau này ngươi ở trong thiên lao Đại Trăn chờ đi!
- Cái gì? Ngươi không tha ta sao?
Hóa Thiên Quân trừng mắt một cái.
- Cứu ngươi, không phải vì nể mặt ngươi, mà không muốn gây phiền phức cho ta, cũng không muốn gây phiền phức cho lão tổ tông. Ngươi tốt nhất nên thành thật một chút. Sau này cứ chờ trong thiên lao của Đại Trăn đi. Có ta ở đây, sau này không ai giết ngươi nữa!
Hóa Thê Lương trầm giọng nói.
- Tại sao? Ngươi sợ Diêm Xuyên như vậy sao? Ngay cả thả ta ra ngươi cũng không dám?
Hóa Thiên Quân buồn bực kêu lên.
Hóa Thê Lương lắc đầu nói:
- Thánh Vương giao ngươi cho ta, chính là để cho ta tự xử trí. Nhưng ta đương nhiên sẽ không mang lại thêm phiền phức cho Thánh Vương. Tính cách của ngươi, ta có thể không hiểu nữa sao? Hôm nay, nếu như ta thả ngươi rời khỏi đây, tương lai ngươi tất nhiên sẽ làm mưa làm gió, khiến Đại Trăn ta không được an bình!
- Sẽ không đâu. Ta sẽ không làm vậy đâu. Tại sao ngươi lại nói ta sẽ làm mưa làm gió?
Hóa Thiên Quân vẫn biện bạch nói.
- Bởi vì ngươi căn bản không tín ngưỡng tai. Bởi vậy, tín nghĩa đối với ngươi mà nói không đáng một xu. Tuy rằng Hóa gia ta có lão tổ tông chống đỡ, tuy rằng thế nhân đều nói thánh nhân là thiên hạ vô địch, nhưng so với một vào hào môn, thánh nhân cũng không tính là mạnh nhất. Đây chính là nguyên nhân ta đến Đại Trăn làm một thần tử. Ngươi chỉ có thể nói là bất hạnh gia môn của Hóa gia. Ngươi luôn đi xung quanh gây ra thù hận, gây bất lợi đối với lão tổ tông!
Hóa Thê Lương lắc đầu nói.
- Không, ta sẽ không làm vậy!
Hóa Thiên Quân cầu nói.
Hóa Thê Lương lắc đầu nói:
- Nhốt ngươi vào thiên lao Đại Trăn, đối với ngươi mà nói không hẳn là chuyện xấu. Làm vậy cũng vì suy nghĩ cho ngươi. Bản lĩnh của ngươi không lớn, bản lĩnh gây sự lại không nhỏ. Ta hi vọng chờ tới ngày ngươi ra tù, có thể một lần nữa tạo dựng tín ngưỡng nhân sinh, không nên làm ta thất vọng, cũng không nên làm lão tổ tông thất vọng nữa!
- Ra tù. Ngươi tính nhốt ta bao lâu?
Hóa Thiên Quân vội vàng nói.
- Điều này thì phải xem bản thân ngươi!
Hóa Thê Lương lắc đầu nói.
- Không, ta không muốn ngồi tù, ta không muốn!
Hóa Thiên Quân bi phẫn nói.
Hóa Thiên Quân trước kia cao cao tại thượng, thậm chí là Tổ tiên thiên hạ, cũng chưa từng nghĩ đến mình cũng có ngày phải ngồi tù? Lúc này tất nhiên hắn cực kỳ bi phẫn. Thậm chí hắn cảm thấy có oán hận cực sâu đối với Hóa Thê Lương.
Nhưng ý chí của Hóa Thê Lương, sao có thể bởi vì Hóa Thiên Quân mà thay đổi.
- Yên tâm. Ta vì muốn ngươi có thể yên tĩnh thể ngộ. Ta sẽ đích thân dẫn ngươi đi thiên lao tại dương gian!
Bên ngoài Tôn Thiên Điện, đại địa đã bị hồi phục.
Cuộc chiến đấu giữa thánh nhân cùng Độc Cô Phá Thiên đã qua một thời gian.
Bên ngoài quảng trường Tôn Thiên Điện.
Xung quanh một nam tử áo bào đỏ đang có một đám đệ tử Tả gia vây quanh.
Trong tay nam tử áo bào đỏ cầm một vài thẻ ngọc đã bị nghiền nát.
- Đã nát. Ba mạng bài còn lại cũng đã nát. Tất cả đều bị Diêm Xuyên giết chết? Diêm Xuyên thật ác độc!
Vẻ mặt nam tử áo bào đỏ căm hận nói.
- Lão tổ tông, làm sao bây giờ?
Sắc mặt một con cháu Tả gia vô cùng khó coi nói.
Hít sâu một cái, nam tử áo bào đỏ nói:
- Thánh nhân hiện tại đang ở đâu?
- Thánh nhân chiến đấu một trận với Độc Cô Phá Thiên, cuối cùng lưỡng bại câu thương, mỗi người đều trở về! Thánh nhân...
Một con cháu Tả gia nói.
- Lưỡng bại câu thương? Thánh nhân có thể điều động đại thế lực thiên địa, có thể nói là cường giả bất bại, không ngờ lại lưỡng bại câu thương? Độc Cô Phá Thiên? Thực lực của hắn thực sự không thể khinh thường!
Sắc mặt nam tử áo bào đỏ âm trầm nói.
- Lão tổ tông, rốt cuộc thánh nhân này có thực lực ra sao?
- Thánh nhân? Tổ tiên cửu trọng thiên mới có tư cách thành tựu thánh nhân. Hóa Tôn Thiên hẳn cũng có tu vi như vậy. Nhưng tu vi này không là gì. Quan trọng là có thể điều động đại thế lực thiên địa, cũng chính là điều động vô số lực lượng của đất trời!
Thần sắc nam tử áo bào đỏ ngưng trọng nói.
- Sáu lão tổ tông đã chết cả. Gia chủ chuẩn bị làm gì?
Nam tử áo bào đỏ nhìn Tôn Thiên Điện bên cạnh.
Lúc này, tại cửa Tôn Thiên Điện, Hóa Băng đi ra:
- Tả Hồng, lão tổ tông cho ngươi đi vào!
Nam tử áo bào đỏ Tả Hồng gật đầu một cái, sau đó một mình đi về phía Tôn Thiên Điện.
Bước vào đại điện, cửa đại điện ầm ầm đóng lại. Hóa Băng ở ngoài điện bảo vệ, bất kỳ người nào cũng không được tới gần.
Trong đại điện hơi tối, chỉ có một tia bạch quang ở nơi trung tâm nhất.
Hóa Tôn Thiên ngồi khoanh chân trên một bồ đoàn lớn, nhìn Tả Hồng bước vào đại điện.
- Kính chào thánh nhân!
Tả Hồng cung kính nói.
- Tả Xuân Thu muốn ngươi tới làm gì?
Hóa Tôn Thiên trầm giọng nói.
- Gia chủ nói, Doãn Hận Thiên cần phải chết. Vẫn mong thánh nhân ra tay!
Tả Hồng cung kính nói.
- Doãn Hận Thiên cùng Tả gia ngươi có thù oán, vì sao Tả gia ngươi không ra mặ̣t? Vì sao ta phải đứng ra?
Hóa Tôn Thiên có chút khó chịu nói.
- Gia chủ nói, ngươi không có lựa chọn nào khác!
Tả Hồng trả lời đúng như sự thật. Hắn có phần không dám nhìn thánh nhân. Dù sao lời này chính là đang uy hiếp thánh nhân.
Nhưng Hóa Tôn Thiên bỗng nhiên lại yên lặng một hồi. Tả Hồng liền cảm thấy hiếu kỳ.
Trầm mặc một hồi lâu, Hóa Tôn Thiên mới khe khẽ thở dài nói:
- Doãn Hận Thiên? Chờ ta trị thương tốt, ta sẽ đi. Ngươi trở lại nói cho Tả Xuân Thu biết, đây là một lần cuối cùng!
- Ách? Được!
Tả Hồng mờ mịt gật đầu một cái. Như vậy là xong rồi sao?
- Đi ra ngoài đi!
Hóa Tôn Thiên khe khẽ thở dài nói.
- Vâng!
Tả Hồng rời khỏi đại điện.
Trong đại điện, chỉ còn lại một mình Hóa Tôn Thiên.
- A, thánh nhân?
Trong giọng nói của Hóa Tôn Thiên lộ vẻ cay đắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...