Doãn Hận Thiên đứng dậy, lấy ra một cái quan tài ra. Hắn đặt thi thể đã không còn tim của Doãn Chí Thành chậm rãi để vào trong quan tài.
Nhìn Tả Thanh phía xa, Doãn Hận Thiên quay về phía thi thể Doãn Chí Thành bên trong quan tài nói:
- Gia tổ, người yên tâm. Những thứ Doãn gia ta mất đi, nhất định có thể lấy lại. Tử tôn bất hiếu, tạm thời chỉ có thể mang ngài bên người. Chờ tới một ngày, ta nhất định sẽ mai táng gia tổ một lần nữa về mộ tổ của Doãn gia ta ngày xưa!
- Hừ!
Cách đó không xa Tả Thanh hừ lạnh một tiếng.
Tả Thanh trở lại khu vực nhỏ của mình. Mấy cường giả Tả gia sắc mặt khó coi thảo luận với nhau:
- Doãn Hận Thiên không chết, Tả gia ta mãi mãi không có ngày an bình!
- Không sai. Chuyện trăm vạn năm trước, người bình thường đều sẽ không để ý tới. Ai quản ai đúng ai sai? Nhiều nhất chỉ là một nhóm người đã nhận được ân huệ hôm nay mà thôi. Chỉ cần Doãn Hận Thiên chết, tất cả đều có thể trở lại yên tĩnh!
- Đúng, Doãn Hận Thiên không chết, tất nhiên hắn còn có thể làm mưa làm gió, thậm chí sẽ dẫn tới một vài cổ lão tông môn xem lại chuyện năm đó. Nhưng nếu như Doãn Hận Thiên chết, sẽ không bao giờ còn người nào tiếp tục để ý tới việc ngày xưa nữa!
- Doãn Hận Thiên, cần phải chết!
...
...
...
Một đám cường giả Doãn gia không ngừng nhỏ giọng thảo luận, ánh mắt mỗi người đều lộ vẻ kiên định.
Thánh nhân nhìn Doãn Hận Thiên, cuối cùng khe khẽ thở dài.
- Diêm đế!
Thánh nhân nhìn về phía Diêm Xuyên.
- Sao?
Diêm Xuyên nhìn về phía thánh nhân.
Thánh nhân mở miệng, Những tiếng bàn luận xung quanh lập tức im bặt.
- Diêm đế, Doãn Chí Thành thật sự vô tội. Nhưng mấy tháng trước, chuyện ngươi làm thật sự hơi quá rồi!
Thánh nhân trầm giọng nói.
Chân mày Diêm Xuyên nhíu lại, trầm cười nói
- Quá? Không biết thánh nhân nói tới chuyện gì?
Sắc mặt Quỷ Cốc Tử, Doãn Hận Thiên bỗng nhiên chìm xuống. Cách đó không xa Tả Thanh lại lộ ra dáng vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.
Thánh nhân chỉ tay vào táng thiên đồng quan Diêm Xuyên đã lấy lúc trước:
- Bất kể như thế nào, ngày đó táng thiên đồng quan đã để vào Thiên Nhân Cung. Quan tài này đã tượng trưng cho quan tài thi thể của Thương Thiên. Ngươi không nên lấy!
Xung quanh, chân mày vô số tu giả nhíu lại. Không nên lấy? Lúc trước Doãn Hận Thiên đã chứng minh, đây không phải là quan tài thi thể của Thương Thiên. Nhưng nếu thánh nhân đã nói như vậy, mọi người cũng không phản bác được. Dù sao thánh nhân nói cũng không sai. Tuy rằng không phải, nhưng nếu để vào Thiên Nhân Cung, vậy xem như tượng trưng cho quan tài thi thể của Thương Thiên.
- Không sai, giao ra quan tài thi thể của Thương Thiên!
Tả Thanh ở bên cạnh cười lạnh nói.
Hai mắt Diêm Xuyên lại thoáng nheo lại, nhìn chằm chằm vào thánh nhân.
Vừa nãy từ khi mới bắt đầu, Diêm Xuyên đã thấy thánh nhân không đúng. Dường như hắn có ý định thiên vị Tả gia. Nếu không phải vừa nãy chứng cứ của Doãn Hận Thiên quá chắc chắn, tâm của đám tu giả xung quanh đều nghiêng về phía Doãn Hận Thiên, sợ là thánh nhân còn không khẳng định sự trong sạch của Doãn Chí Thành.
Bây giờ, hắn lại nhằm vào mình sao?
- Ha ha ha ha ha, được lắm. Mang ý nghĩa tượng trưng, hẳn là tùy tiện đặt một bộ thi thể vào Thiên Nhân Cung, đã có thể đại biểu cho thi thể của Thương Thiên chứ?
Sắc mặt Diêm Xuyên đột nhiên trầm xuống, đối đáp lại.
Thánh nhân? Vậy thì thế nào. Diêm Xuyên không phải là người tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Thần sắc Hóa Thê Lương, Doãn Hận Thiên đều căng thẳng, lộ vẻ lo lắng.
Xung quanh, vô số tu giả lại bất ngờ nhìn về phía Diêm Xuyên. Người này phát điên rồi sao? Sao hắn lại nói với thánh nhân những lời như vậy?
Quỷ Cốc Tử đứng ở bên cạnh Diêm Xuyên, trong mắt loé ra một tia kiên định.
Thánh nhân, thánh nhân thì đã sao? Thời điểm đời thứ nhất, hắn đi theo Thánh Vương ở đại thế giới, Quỷ Cốc Tử đã từng làm thánh nhân! Ý chí của Thánh Vương, từ trước đến nay sẽ không bởi vì người khác mà thay đổi.
- Thương Thiên không cho phép kẻ khác khinh nhờn. Diêm đế, vẫn xin tự trọng!
Thánh nhân trầm giọng nói.
Tả Thanh đứng bên cạnh lộ ra nụ cười hưng phấn. Tả Thanh hiểu rõ, đây là thánh nhân bù đắp cho sự phủ định đối với mình vừa nãy.
- Trọng người người tự trọng lại. Thánh nhân, chuyện của ta, người không cần lo. Hôm nay đến chúc thọ người, xin đừng để mọi người đều không vui!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Thánh nhân còn định nói gì, bỗng nhiên một giọng nói xen vào.
- Ha ha ha ha ha ha, trọng người người trọng lại. Nói được lắm. Hóa Tôn Thiên, có nghe thấy hay không. Trọng người người trọng lại. Ý đồ kia của ngươi, không phải mọi người cũng không nhìn ra. Tả gia? Nghe đồn năm xưa, ngươi căn bản thinh thường đối với Tả gia. Nhưng không thể tưởng tượng được, bây giờ bởi vì một mối thù riêng của Tả gia, ngươi lại ra sức như vậy? Ngươi là thánh nhân thiên hạ, từ khi nào trở thành thánh nhân của Tả gia vậy? Ha ha ha ha!
Tiếng cười lớn truyền đến.
Nếu như nói là lúc trước Diêm Xuyên chống đối thánh nhân, vậy bây giờ âm thanh này chính là đánh vào mặt thánh nhân.
Ai lại giỏi như vậy?
Gần như mọi người đều quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy trong một sơn cốc bên ngoài quảng trường Tôn Thiên Điện, lúc này có một đám người mặc áo bào đen đang đứng. Mỗi người đều mang trường kiếm trên lưng.
Một nhóm người hất mũ áo bào đen lên, nhất thời lộ ra khuôn mặt của mọi người. Giữa hai lông mày của bọn họ đều lộ ra một Thiên Kiếm khí.
Một người cầm đầu, hai hàng lông mày màu xanh, nhìn như hai thanh trường kiếm. Kiếm ý phóng ra.
Người phát ra âm thanh vừa rồi chính là nam tử dẫn đầu. Nam tử này toàn thân mặc thanh bào, trong mắt loé ra một chiến ý trùng thiên. Hắn tiến lên một bước. Trên mặt đất xung quanh chân hắn, bỗng nhiên xuất hiện từng thanh kiếm đá đâm lên.
Ầm ầm ầm!
Một bước này, tảng đá hình kiếm, từ dưới chân nam tử liền dâng lên đưa hắn tới quảng trường Tôn Thiên Điện.
- Ai?
- Ai vậy? Kiếm ý thật cường đại!
- Kiếm của run lên không thể khống chế được!
......
...
...
Nhất thời, vô số tu giả giữ chặt trường kiếm của mình, vẻ mặt kinh ngạc.
- Độc Cô Phá Thiên?
Thánh nhân trầm giọng nói.
- Dương gian, Độc Cô thế gia Nam Ngoại Châu? Gia chủ?
- Thiên hạ đệ nhất kiếm?
- Độc Cô Phá Thiên?
......
...
...
Tất cả mọi người xung quanh đều kinh ngạc.
Độc Cô Phá Thiên, khuôn mặt lạnh lùng, khóe miệng lộ ra một nụ cười nói:
- Không sai, Hóa Tôn Thiên. Thực sự nhiều năm không gặp. So với năm đó, ngươi vẫn khiến ta thất vọng!
- Thất vọng? A, thất vọng vậy vì sao ngươi lại tới đạo trường của ta?
Thánh nhân trầm giọng nói.
- Ta đến chính là muốn mượn vị trí thánh nhân của ngươi. Hoặc là nói, nghiệp vị thiên địa Tập khí vị!
Độc Cô Phá Thiên tùy tiện nói.
Xung quanh, vô số tu giả nhất thời yên lặng. Vị trí thánh nhân?
- Làm càn!
Thánh nhân rốt cuộc nổi giận.
- Thánh nhân không phải dễ làm như vậy, đặc biệt còn là thánh nhân của Tả gia. Ha ha ha ha. Hóa Tôn Thiên, ngươi còn nhớ rõ ước hẹn ngày đó không? Từ trước đến nay không ai có thể thất tín với Độc Cô Phá Thiên ta. Người thất tín đều đã trở thành vong hồn dưới kiếm của ta. Thánh nhân? Hừ!
Độc Cô Phá Thiên lộ ra một tiếng cười lạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...