Sau khi bay đến giữa không trung, các phù văn chậm rãi xoay tròn tạo thành một hình cầu. Hình cầu kia xoay chầm chậm.
Mọi người đều kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
- Thứ này không có ở trong lòng đất, không có ở trong Thiên Nhân Cung, mà ở giữa không trung?
Sắc mặt Tả Thanh rất khó coi chậm rãi tự nói với mình.
Chúng ở giữa không trung, như vậy bọn họ làm sao tìm thấy được?
Ầm!
Vô số phù văn ầm ầm nổ tung.
Tiếp theo, tại chỗ hư không đó dường như xuất hiện một khe nứt. Trong khe nứt bắn ra hào quang mười ba màu, cực kỳ rực rỡ.
Kèn kẹt kèn kẹt!
Khe nứt càng lúc càng lớn, giống như một cái kén sắp bị phá tan.
Doãn Hận Thiên quay về phía khe nứt, thoáng thi lễ nói:
- Điệp Hậu, Thương Thiên đã từng thông báo với Doãn gia. Nếu như Thương Thiên chết đi, Doãn gia tới thả ngài ra! Doãn gia suy sụp từ cách đây trăm vạn năm. Hiện tại mới có thể đến được chỗ này. Điệp Hậu! Ngài hãy đi ra đi!
Điệp Hậu? Khắp nơi, vô số cường giả lộ vẻ mờ mịt.
Hóa Thê Lương, Hóa Thiên Quân đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng như vậy. Tả Thanh lại nhất thời biến sắc. Điệp Hậu?
Kèn kẹt kèn kẹt!
Khe nứt trong hư không càng lúc càng lớn. Thời khắc này không gian giống như cái kén sắp bị phá tan.
- Thơm quá. Mùi gì vậy?
- Đúng vậy. Đây là mùi hương kỳ lạ gì vậy?
......
...
...
Rất nhiều tu giả lộ vẻ mờ mịt.
Giờ phút này, thân hình các hồ điệp trong cương vực Thương Thiên đột nhiên dừng lại. Lúc trước chúng đang hút mật, uống nước, bay lượn, ngủ, tất cả đều ngừng lại. Bỗng nhiên chúng giống như chịu một loại cảm hoá nào đó, bay về phía Thiên Nhân Cung.
Không chỉ có cương vực Thương Thiên, tất cả Đông Ngoại Châu, chỉ cần nơi nào có hồ điệp, bất kể là hồ điệp sống hay là minh điệp đều hứng chịu cảm hoá.
Theo thời gian trôi đi, vô số hồ điệp trong toàn thiên hạ cõi âm, tất cả thiên hạ dương gian đều khẽ run rẩy, càng bay càng cao. Tất cả bay đến trong tầm mắt của mọi người.
Giờ phút này, dường như hồ điệp toàn thiên hạ đều bay tới đây. Khắp nơi trong thiên hạ thật giống có một trận mưa hồ điệp rơi xuống vậy. Vô số hồ điệp bay lượn.
Dương gian, Bắc Ngoại Châu!
Thông Thiên bước ra khỏi Bích Du Cung, nhìn thiên địa xung quanh.
Vô số hồ điệp đang bay lượn trên không trung, dường như cực kỳ vui mừng. Một vài hồ điệp thậm chí bay đến trước mặt Thông Thiên.
Thông Thiên đưa ngón tay ra để hồ điệp đậu xuống.
- Điệp tộc bay lượn, ứng triệu thiên địa? Xem ra Điệp tộc có thể có nhân vật lớn xuất thế!
Thông Thiên nhìn vô số hồ điệp thở dài nói.
Tây Ngoại Châu, Vũ Chiếu dẫn theo quần thần nhìn vô số hồ điệp bay vào hoàng thành, thần sắc thoáng ngưng trọng.
Hoàn Đông Bắc Châu, Đông Phương Bất Bại nghi hoặc nhìn hồ điệp bay lượn khắp nơi.
Bách Ác Lão Ma đi ra khỏi một gian đại điện, nhìn hồ điệp khắp nơi, đột nhiên chân mày nhíu lại:
- Điệp Hậu? Nàng cũng xuất thế?
Cõi âm, Cương vực Thương Thiên! Dưới Thiên Nhân Cung.
Vô số tu giả đang nhìn chằm chằm vào chỗ hư không rạn nứt kia. Dường như có một cái kén hư không lớn đang muốn được phá tan.
Kèn kẹt kèn kẹt!
Trong phạm vi trăm trượng, khe nứt hư không càng lúc càng nhiều, giống như mạng nhện giăng kín khắp nơi.
Ầm!
Kén hư không lớn ầm ầm nổ nát.
Vô số quang mang mười ba màu nhanh chóng chiếu sáng thiên địa.
Mọi người chợt phát hiện, nơi mọi người đứng đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Ngoại trừ tế đàn và Thiên Nhân Cung, tất cả núi sông biến mất trước kia, trở thành một thảo nguyên. Trên thảo nguyên, vô số hồ điệp bay lượn. Một mùi hương kỳ lạ vờn quanh.
Tại nơi trung tâm, lúc này có đang có hai cái cánh cực lớn màu xanh lam.
Vèo!
Đôi cánh màu xanh lam mở ra, bên trong lộ ra một nữ tử mặc áo bào màu xanh lam đầy hoa lệ. Tóc của nữ tử này được vấn cao, lộ ra cái gáy trắng xinh đẹp tuyệt trần, khuôn mặt tinh xảo, nhìn như sự kết hợp của tất cả những điều tuyệt mỹ trên thế gian.
Nữ tử cực kỳ mỹ lệ. Nàng đạp lên hư không, dang vẻ lại càng thêm thần thánh. Trong lúc nhất thời, rất nhiều tu giả đều nhìn một cách ngây dại.
Sau lưng nàng có đôi cánh hồ điệp cực lớn màu xanh lam. Hai tay của nữ tử chắp lại. Lúc này rất nhiều tu giả đều chìm đắm trong sự ôn nhu của nữ tử này.
Không chỉ là nam tu giả, cho dù là nữ tu giả cũng trầm mê như thế.
Rất nhiều người ánh mắt lộ vẻ mờ mịt. Thế gian lại có nữ nhân hoàn mỹ như thế sao?
Rất nhiều người mê say, nhưng cũng có một vài người nhanh chóng tỉnh táo.
Trong mắt Diêm Xuyên nhất thời cứng lại:
- Ảo cảnh?
Quỷ Cốc Tử gật đầu nói:
- Thánh Vương, xem ra tu vi của Điệp Hậu này không hề thấp!
Nữ tử chậm rãi mở mắt. Con ngươi màu xanh lam giống như một đầm nước sâu thẳm. Trong lúc nhất thời, tâm thần vô số tu giả đều bị đắm chìm trong đó.
Kể cả Hóa Thiên Quân, Tả Thanh, lúc này nhìn về phía nữ tử kia cũng tỏ ra mê say, còn có chút ngóng trông.
- Gia chủ hiện tại của Doãn gia, Doãn Hận Thiên, chúc mừng Điệp Hậu thoát khỏi vòng vây!
Doãn Hận Thiên trịnh trọng kêu lên.
Điệp Hậu mở mắt, thoáng nhìn xung quanh một chút, sau đó lại nhìn Doãn Hận Thiên.
- Doãn gia?
Điệp Hậu khẽ nhíu mày, nhưng âm thanh lại cực kỳ mềm mại, khiến rất nhiều tu giả lại trầm mê một hồi.
- Tả gia, Tả Thanh, ra mắt Điệp Hậu!
Tả Thanh lập tức mở miệng nói.
- Hóa gia, Hóa Thiên Quân, ra mắt Điệp Hậu!
Hóa Thiên Quân cũng vội vàng nói.
Điệp Hậu nhìn hai người này, nhưng không tiếp tục để ý, mà lại nhìn về phía bầu trời. Trong mắt nàng loé ra một tia lam quang.
- Thiên địa tàn khuyết không đầy đủ? Huyền Diệu đâu?
Điệp Hậu thản nhiên nói.
- Thương Thiên đã chết... đã chết trăm vạn năm!
Doãn Hận Thiên cười khổ nói.
Tâm tình Điệp Hậu cũng không mấy kích động, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Điệp Hậu tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Vô số hồ điệp từ khắp nơi bay lượn tới đây, vờn quanh Điệp Hậu, dường như muốn hành lễ với Điệp Hậu vậy.
Ầm!
Bỗng nhiên, một đạo bạch quang từ trên trời giáng xuống.
Bạch quang xông tới, một nửa ảo cảnh bình nguyên trước kia ầm ầm nghiền nát, lộ ra vô số núi sông trước kia.
Bạch quang chiếu sáng nửa thiên địa. Nửa thiên địa khác tất nhiên vẫn nằm trong khu vực ảo cảnh dưới sự khống chế của Điệp Hậu.
Phàm là những nơi bị bạch quang rọi sáng, vô số tu giả đang say mê, đột nhiên giật mình một cái, nhanh chóng tỉnh táo lại.
Lúc này có thể nhìn thấy trong bạch quang kia có một thân ảnh mặc y phục màu trắng đang đứng. Đó là một nam tử áo trắng. Khuôn mặt của nam tử này có phần mơ hồ, không nhìn thấy rõ. Nhưng quanh thân hắn lại tản mát ra một khí tức khiến người ta muốn làm lễ.
- Lão tổ tông!
Trên mặt Hóa Thê Lương đột nhiên vui mừng nói.
- Lão tổ tông!
Hóa Thiên Quân cũng thanh tỉnh lại, cung kính quay về phía thân ảnh mặc y phục màu trắng thoáng thi lễ.
Lúc trước Tả Thanh đang trầm mê, đột nhiên một giật mình, tỉnh táo lại, trong mắt loé ra một tia kinh hãi. Mình là Tổ tiên lại trầm mê như vậy?
Nếu như đang là thời điểm chiến đấu, như vậy mình không biết đã chết bao nhiêu lần.
- Đa tạ thánh nhân!
Tả Thanh trịnh trọng nói.
- Hình chiếu Thánh nhân!
Quỷ Cốc Tử trầm giọng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...