- Người được chọn chính là kẻ gọi là Đạo Thần, có thể điều động lực lượng một thiên đạo hoàn hảo. Đạo Thần đại biểu thiên đạo, mà thiên đạo chính là trời. Hèn chi ngày xưa đồn đãi Đạo Thần là trời.
- Đạo Thần? Chờ khi trẫm tu bổ xong thiên đạo này thì chẳng phải trẫm cũng xem như là Đạo Thần?
- Tại đại thế giới chỉ có khi phi thăng thành tiên mới có thiên kiếp. Thế giới này mỗi khi tu vi tăng một tầng là có thiên kiếp, mấy thiên kiếp này không phải vô cùng mạnh mẽ, xem ra là bởi vì thương thiên chết. Thương thiên chấp chưởng số trời, số trời chưởng khống thiên kiếp, thương thiên chết, số trời tất nhiên là bị tổn hại, bị thiên đạo còn lại khống chế. Thiên đạo không có trí tuệ, chỉ có thể bản năng thiết trí thiên kiếp, mới đưa đến thiên hạ này hỗn loạn thiên kiếp.
- Một thiên địa hỗn loạn sắp tan vỡ có trật tự như vậy cũng đã không dễ dàng, hết thảy đều đang hồi phục nguyên khí. Hiện tại Vương Tiễn của trẫm là Cổ Tiên thập trọng thiên, Cổ Tiên viên mãn. Xem ra đây cũng là thiên địa này hạn chế quy tắc, pháp tắc. Nhưng cũng không sao, cảnh giới của trẫm vẫn còn, lại trở về tu vi Tổ Tiên thì chắc chắn trẫm có thể tìm ra cách!
Diêm Xuyên siết chặt nắm tay:
- Siêu thoát? Trường sinh bất tử? Kiếp này trẫm nhất định sẽ lại đứng trên đỉnh!
Diêm Xuyên mở mắt ra.
Vù vù!
Hai luồng sáng mười bốn sắc bắn ra từ mắt Diêm Xuyên, đó là cảnh giới chi quang, cũng là thành tựu cuối cùng trong kiếp trước của Diêm Xuyên.
Trước mặt Diêm Xuyên là quần thần cung kính bái, đám Vương Tiễn, Lý Tư lệ rơi đầy mặt, vô cùng kích động.
- Thánh thượng!
- Thiên Đế!
Hai nhóm người một bên kêu thánh thượng, bên kia gọi Thiên Đế.
Diêm Xuyên nhìn mọi người, bỗng mỉm cười nói:
- Trẫm, trở lại!
Diêm Xuyên cười to bảo:
- Các vị ái khanh, trẫm trở lại, ngày vui tại sao khóc lóc? Ha ha ha ha ha ha ha!
Đám Vương Tiễn, Lý Tư, Lã Bất Vi lau nước mắt, cười to.
- Ha ha ha ha ha!
Có một nửa thần tử ngửa đầu cười dài, tiếng cười tận trời, phô thiên cái địa. Trên bầu trời Hàm Dương đều là tiếng cười, một loại 'qua cơn mưa trời lại sáng', trời trong. Đây là một loại vui sướng 'oán hận vạn cổ tan biến'.
Đám Dịch Phong, Kim đại Vũ, Doãn Hận Thiên giờ phút này hoặc nhiều hoặc ít đoán ra lý do, rất hâm mộ.
Miêu Miêu nghiêng đầu tò mò:
- Meo!
Mắt Tử Tử lóe tia lo lắng.
Cười to một trận xong mọi người hưng phấn dừng lại.
Diêm Xuyên cười nhìn Hoắc Quang:
- Hoắc Quang, Mông Điềm?
Hoắc Quang nghiêm túc nói:
- Đúng vậy. Thần là Hoắc Quang, cũng là Mông Điềm, nhưng thần rốt cuộc vẫn thích tên Mông Điềm hơn. Vì Mông Điềm vĩnh viễn theo Thiên Đế, sau này tên của thần thay bằng Mông Điềm!
Tham Lang kêu lên:
- Thần, Mông Nghị!
Phùng Thiệu nghiêm túc nói:
- Thần, Trương Nghị!
Lưu Cẩn cung kính nói:
- Thần, Triệu Cao!
.........
......
...
Thần tử ngày xưa lục tục đổi tên.
Đệ nhất quân đoàn trưởng, Mông Điềm.
Binh mã dũng quân đoàn trưởng, Mông Nghị.
Triệu Cao, Quỷ Cốc Tử.
Từng cái tên quen thuộc khiến Diêm Xuyên cảm thán.
Thân hình lúc trước to ngàn trượng sau khi độ kiếp xong thì thu nhỏ đến kích cỡ bình thường. Diêm Xuyên nhìn quần thần trước mắt.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Đại Hà, Đại Tần, Đại Trăn. Tần chưa đến cực hạn, nhưng Trăn chắc chắn có thể. Đại Trăn thiên triều, đây là khởi bước của trẫm. Trẫm, Diêm Xuyên sẽ dẫn dắt các vị ái khanh trở lại đỉnh ngày xưa, Đại Trăn thiên triều nhất định sẽ trường sinh bất tử!
Quần thần hưng phấn nói:
- Tuân lệnh!
Diêm Xuyên nhìn bốn phương:
- Thiên kiếp đã qua, thiên hạ đất đai khô cằn?
Trừ vô số cường giả nhanh chóng trở về ra, núi non lúc đầu xanh um giờ khét đen, tử địa.
Diêm Xuyên hít sâu.
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Thiên đạo, sấm mùa xuân, vạn vật sinh!
Ầm ầm!
Một tiếng nổ điếc tai vang bốn hướng, khi nó nổ thì thiên địa tứ phương bỗng tràn ra nhiều sức sống. Trong sức sống, trên mặt đất có nhiều thực vật nhanh chóng sống lại từ tro tàn.
Tốc độ cực nhanh, vô số đất khô biến rậm rạp um tùm, lực lượng thiên đạo nhanh chóng hồi phục thiên địa.
Qua ba ngày, thiên hạ đất khô cằn không còn nữa.
Vô số thần tử từ bốn phương tám hướng tụ tập lại Hàm Dương.
Vô số thần tử độ kiếp xong vẫn đang cực kỳ hưng phấn. Người hồi phục lại ký ức đều reo hò vì Đại Trăn thiên triều.
Đám người Cự Lộc thư viện Mạnh Lăng Thiên chết lặng.
Diêm Xuyên ngửa đầu nhìn trời.
Diêm Xuyên vung tay chộp hướng trời, một cương chưởng to lớn đâm vào vân hải khí vận.
Ầm ầm!
Diêm Xuyên bỗng chộp lấy, ghì mạnh, từ vân hải khí vận bay lên thiên võng.
Ầm ầm!
Mặt đất rung động kịch liệt.
Quỷ Cốc Tử bước ra khỏi hàng.
- Luân Hồi trì, trấn áp đại địa!
Vù vù!
Dưới chân Quỷ Cốc Tử lại tái hiện Luân Hồi trì. Luân Hồi trì xuất hiện, chấn động mặt đất tính lặng, bị một mình Quỷ Cốc Tử trấn áp.
Phía không xa, đám Mạnh Lăng Thiên kinh ngạc nhìn Quỷ Cốc Tử.
Mặt đất cứ thế bị trấn áp?
Trên bầu trời, Diêm Xuyên đã kéo ra thiên võng.
Hư không lắc lư kịch liệt, một Đạo Ấn to lớn hiện ra.
Vù vù!
Ảo ảnh Chỉ Trần Nữ Thần chậm rãi xuất hiện.
Diêm Xuyên chộp thiên võng, nhìn Chỉ Trần Nữ Thần.
Chỉ Trần Nữ Thần nhìn Diêm Xuyên, lộ vẻ kinh ngạc.
Chỉ Trần Nữ Thần phát hiện điều bất ổn:
- Sao có thể như vậy? Ngươi như thế nào...?
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Không có gì là không thể, ta thu thiên địa nghiệp vị tàn phá này!
Chỉ Trần Nữ Thần biểu tình phức tạp nhìn Diêm Xuyên, cuối cùng gật đầu.
Chỉ Trần Nữ Thần nghiêm túc nói:
- Hy vọng ngươi thương hại thiên hạ thương sinh!
Diêm Xuyên gật đầu.
Chỉ Trần Nữ Thần lộ sự chúc phúc chân thành:
- Ta sẽ biến mất, nguyện thiên hạ thương sinh, người người đều được cẩu mệnh!
nguyện thiên hạ thương sinh, người người đều được cẩu mệnh?
Trong lòng Diêm Xuyên xúc động, nên biết tại đại thế giới thì tâm nguyện mạnh nhất thiên hạ đều là 'nguyện thiên hạ thương sinh, người người như long, trường sinh bất tử!'.
Tại thế giới này chỉ cần cẩu mệnh?
Chỉ cần cẩu mệnh thôi sao?
Diêm Xuyên khẽ thở dài:
- Ài.
Diêm Xuyên một tay chống trời, tay kia chộp hướng Đạo Ấn.
Ầm ầm!
Bàn tay Diêm Xuyên đặt ở Đạo Ấn.
Ầm ầm!
Vô biên khí vận cuồn cuộn tuôn hướng bàn tay Diêm Xuyên.
Đạo Ấn bỗng nhiên run lên.
Hai tay Chỉ Trần Nữ Thần giao nhau, yên lặng cầu nguyện, cầu nguyện thương sinh cẩu mệnh. Chỉ Trần Nữ Thần chậm rãi biến mất.
Diêm Xuyên cầm Đạo Ấn, nhìn bộ dạng của Chỉ Trần Nữ Thần, bỗng sinh ra tia thương hại.
Ầm ầm!
Diêm Xuyên lấy Đạo Ấn xuống.
Đạo Ấn bị lấy đi, cả thiên địa phong vân biến sắc.
Thiên địa lắc lư, bão tố tứ giăng.
Mạnh Lăng Thiên hít sâu, nói:
- Giới này sắp tan vỡ!
Bên ngoài Phong Ấn giới.
Vô số cường giả Tiên giới chờ đến mất kiên nhẫn.
Giáo chủ Chu Thiên Thư, Đại Tề thánh vương, Tôn Ngộ Không, đám thánh vương, giáo chủ nhìn chằm chằm, chờ đợi.
Bỗng nhiên bên trên vùng đất khô cằn phát ra khí thể cuồng bạo, hư không run bần bật.
Một Tiên giới hít sâu, trầm giọng nói:
- Lấy Đạo Ấn, rốt cuộc lấy Đạo Ấn!
Đại Tề thánh vương, Tôn Ngộ Không con ngươi co rút.
Cổ Tiên kiếp trước đó đã khiến Đại Tề thánh vương, Tôn Ngộ Không cảm thán, ân nhân của cố nhân quả nhiên bất phàm.
Vù vù!
Như Ý Kim Cô Bổng bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay của Đại Tề thánh vương, Tôn Ngộ Không, biểu tình gã lạnh lùng nhìn chỗ lắc lư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...