Một thần tử? Chỉ là một thần tử của Đại Trăn thiên triều?
Hô Diên Bác Ngọc còn mưu toan khiêu khích Đại Trăn thiên triều?
Chỉ một chớp mắt, đây chính là Đại Tiên, là tồn tại mạnh nhất ban đầu của thiên hạ này.
Giờ phút này, diệt ngay lập tức? Không, là một phần mười giết ngay, chỉ một ánh mắt?
Mặc dù Hô Diên Bác Ngọc chưa chết nhưng gã đã hoàn toàn tiêu đời.
Hô Diên Bác Ngọc bị sát ý chi kiếm của Vương Tiễn đóng đinh ở hư không, không thể trốn thoát.
Hô Diên Bác Ngọc chớp mắt thất bại, các cường giả ban đầu vây xem giờ phút này cũng trợn tròn mắt.
Đùa giỡn? Đùa giỡn đi? Ta bị hoa mắt sao?
Nhìn phía xa còn có hơn một ngàn vạn cường giả vốn là vui sướng khi người gặp họa giờ sợ vỡ mật.
Cường giả ban đầu đứng xem giờ run rẩy, những cường giả các đại thế lực chuẩn bị nhìn Cự Lộc thư viện hủy diệt kinh sợ.
Thánh Quyển đại trận, trăm vạn nho tu nhìn thấy tình hình này thì tay run chân nhũn.
Thánh Quyển đại trận chớp mắt tan vỡ.
Diệt Cự Lộc thư viện? Bây giờ còn diệt được không?
Ầm ầm!
Quần hùng Cự Lộc thư viện ra tay, Thánh Quyển đại trận nổ tung, nguy cơ của Cự Lộc thư viện hoàn toàn tiêu trừ.
- Ha ha ha ha ha! Thánh thượng trở lại, đám phản tặc các ngươi, giờ là ngày chết của bọn ngươi!
- Thánh thượng trở về, các ngươi chết chắc rồi!
- Mưu nghịch, một con đường chết!
.........
......
...
Các cường giả Cự Lộc thư viện cuồng rống, lúc trước cửu tử nhất sinh, tuyệt vọng, bất đắc dĩ, giờ phút này hình thế nghịch chuyển, ai nấy rống to như điên, phát tiết sự hưng phấn, kinh khủng trong lòng.
Không biết là ai kinh sợ hét:
- Đi!
Vù vù!
Trăm vạn nho tu cùng mấy chục vạn cường giả đứng xem khoảnh khắc chạy tứ tán.
Diêm Xuyên mạnh mẽ trở về, còn đánh cái gì nữa?
Ầm ầm!
Họ chạy trốn như gặp mưa to.
Một số tiên nhân vô cùng kinh khủng, đạp bước muôn phi thăng Tiên giới, bởi vì chỉ có Tiên giới mới là an toàn nhất? Trốn? Tại đây làm sao trốn? Diêm Xuyên có hơn một ngàn vạn người.
Trong quần thần Đại Trăn thiên triều bỗng có tiếng quát.
Kim đại Vũ hét to:
- Trốn? Thánh thượng chưa mở miệng thì không ai được đi!
Kim đại Vũ vung tay, Thần Hoàng chung bay lên trời.
Đinh!
Một tiếng chuông ngân tỏa ra, các tiên nhân muốn phi thăng một bước đã đạp vào Tiên giới nhưng nghe tiếng chuông ngân thì đều lảo đảo, mơ hồ té xuống.
Hoắc Quang cũng tiến tới một bước, tay múa trường thương.
Bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện bão tố trường thường.
Ầm ầm!
Tất cả tu giả chạy trốn bị vô số cương thương va đụng, văng trở về hướng Cự Lộc thư viện.
Hơn một trăm vạn người, không ai chạy thoát, đều té xuống quản trường.
Thực lực của các quân đoàn trưởng không chỉ cường đại mà đến mức đáng sợ.
Tu giả bị văng trở về té choáng váng.
Vô số thanh âm kinh khủng vang lên.
Cự Lộc thư viện, đám cường giả Mạnh Lăng Thiên há hốc mồm kinh ngạc.
Mọi người có tưởng tượng cảnh Diêm Xuyên tỉnh lại thì thực lực đương nhiên là cường đại, nhưng không ai ngờ sẽ khủng bố đến mức này.
Các cường giả Đại Trăn thiên triều mừng rỡ cung bái:
- Bái kiến thánh thượng!
Đám Cự Lộc thư viện cảm thán, đặc biệt là trong mắt Mạnh Lăng Thiên đầy cười khổ. Cự Lộc thư viện tuyển nhận đệ tử năm ngàn năm sợ là có hơn phân nửa chu động gia nhập Đại Trăn thiên triều.
Đám tiên nhân Cự Lộc thư viện Mạnh Lăng Thiên bái:
- Kính chào thánh thượng Đại Trăn!
…
Ầm ầm!
Hàm Dương địa cung chậm rãi bay lên, từng tiếng rồng ngâm vang lên bốn phương, hiển nhiên là Phụng Âm Dương đã khống chế long mạch cải tạo đất Hàm Dương.
Diêm Xuyên đứng trước Triêu Thiên điện, nhìn vô số cường giả của Cự Lộc thư viện kích động.
Diêm Xuyên cảm thán, mỉm cười.
Mặc dù tại Tiên giới Diêm Xuyên cũng có đánh ra các loại thế lực giang sơn khác nhau, nhưng nơi đây mới là gốc của hắn, chỗ khác tối đa chỉ là mây khối vụt qua.
Diêm Xuyên nói với mọi người:
- Hỡi thần dân của trẫm, trẫm đã trở lại!
Các cường giả siết chặt tay, vẻ mặt kích động. Thấy Diêm Xuyên trở về, mọi người biết những chuyện quá khứ đều đáng giá.
Diêm Xuyên lại hô:
- Hỡi con dân Đại Trăn thiên triều của trẫm, trẫm đã trở lại!
Kim long khí vận hú dài:
- Grao!
Phút chốc thanh âm của Diêm Xuyên nhanh chóng truyền hướng thiên hạ. Đương nhiên, giờ phút này thiên hạ đã tan tác, chỉ còn lại dân chúng trong thành trì dược khí vận bao phủ mới nghe thấy giọng của Diêm Xuyên. Còn có tất cả nhân vật năm ngàn năm trước, chỉ cần không dựng quốc, tông môn thì đều nghe thấy giọng của Diêm Xuyên.
Trong một tòa thành trì.
- Thanh âm này? Sao tai ta chợt nghe có thanh âm?
- Mới rồi là rồng ngâm, giờ là thanh âm này? Con dân Đại Trăn thiên triều?
- Năm ngàn năm? Đại Trăn thiên triều?
.........
......
...
Ngày càng nhiều người phản ứng lại, tiếng hô bái như sóng thần truyền đến.
Ầm ầm!
Bốn phương thiên địa, vô số khí vận nhanh chóng tụ tập ở đỉnh đầu của Diêm Xuyên.
Khí vận tụ tập, trừ khuếch trương lãnh thổ ra quan trọng hơn là lòng người. Lòng người kiên định thì khí vận sẽ không bao giờ khô kiệt.
Phía xa, Mạnh Lăng Thiên mang theo quần tiên nhân Cự Lộc thư viện, một đám Đại Trăn thiên triều bay tới gần.
Diêm Xuyên nghiêm túc nói:
- Mạnh Lăng Thiên, các vị, mấy năm nay để các ngươi cai quản thiên hạ, vất vả.
Mạnh Lăng Thiên mỉm cười nói:
- Không có gì, Cự Lộc thư viện của ta cũng hịu ơn rất nhiều.
Diêm Xuyên nhìn phía xa trăm vạn nho tu, hỏi:
- Những người của vạn Nho thánh giáo muốn đoạt thiên hạ, tai họa Đại Trăn thiên triều đúng không?
Mạnh Lăng Thiên kinh ngạc hỏi:
- Sao ngươi biết?
Mạnh Lăng Thiên phản ứng lại:
- A, ta hiểu rồi, ý thức của ngươi đi Tiên giới cho nên biết.
Diêm Xuyên gật đầu.
Phía xa, trăm vạn nho tu có nhiều người kinh khủng bía.
- Thánh thượng, chúng ta biết sai rồi!
- Thánh thượng tha mạng!
- Thánh thượng, chúng ta đã hồ đồ!
............
.........
...
trăm vạn nho tu kinh khủng la hét.
Lúc này Lý Tư bước ra, vung tay gọi đến Trăm Vạn Thánh quyển.
Lúc trước Thánh Quyển đại trận toàn dùng Trăm Vạn Thánh quyển bố trí, mặt trên có vô số văn tự, từng chữ như châu ngọc.
Lý Tư cười nói:
- Thánh thượng, Chu Thiên thánh quyển của vạn Nho thánh giáo có tổng cộng một trăm lẻ tám bộ, đây là bộ thánh quyển Địa Văn Tinh, một trăm lẻ tám bộ là căn bảo của giáo chủ vạn Nho thánh giáo lập giáo, hủy đi một bộ thì không viên mãn nữa.
- Chu Thiên thánh quyển? Không thể viên mãn? Vậy thì đốt đi.
Phía xa quần tiên nhân bị Kim đại Vũ chấn trở về kinh sợ kêu lên:
- Đừng, đừng đốt!
Đấy là pháp bảo mà giáo chủ yêu thích, căn bản lập giáo. Giáo chủ tín nhiệm mới để Hô Diên Bác Ngọc mang một bộ thánh quyển hạ giới, nếu bị đốt thì làm sao ăn nói với giáo chủ?
Kim đại Vũ hừ lạnh:
- Hừ!
Phút chốc quần tiên nhân bị chấn khí huyết cuồn cuộn.
Lý Tư nhìn trăm vạn nho tu té xuống đất.
Lý Tư nghiêm túc nói:
- Thánh thượng, vạn Nho thánh giáo, trăm vạn nho tu này đi theo Hô Diên Bác Ngọc toàn giáo đảo điên thiên hạ Đại Trăn thiên triều ta, xử tội mưu nghịch, khẩn cầu thánh thượng ban chỉ chôn sống!
Ban chỉ chôn sống?
Phía xa trăm vạn nho tu ngơ ngác, đánh rùng mình.
Lã Bất Vi mở miệng nói:
- Thần tán thành!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...