Tiên Quốc Đại Đế

Cự Lộc thư viện hỗ trợ cai quản năm ngàn năm? Trái tim quần tiên nhân đập nhanh.

Lời Diêm Xuyên nói còn không hiểu rõ ràng thì thật ngu, hắn có ý gì? Muốn giao toàn thiên hạ cho Cự Lộc thư viện? Giờ phút này quần tiên nhân có cảm giác máu dồn lên não.

Hưng phấn, còn có khó tin.

Mộng Nhập Thiên Cơ chia hai trăm phần hồn phhắc, Diêm Xuyên đã đắn đo rồi, để lại một phần trông nom giới này, nhưng sau đó hắn lại phủ định, bởi vì trong đó tồn tại các loại vấn đề.

Đầu tiên là sau khi vào Mộng Nhập Thiên Cơ thì chắc bám vào người ngoài, bản thể tiến vào trạng thái hôn mê. Nếu để cho người ngoài mình nhập hồn chấp chưởng thiên hạ, sau này rồi sẽ chôn xuống mầm họa.

Tiếp theo, giới này đã nhất thông, có ở lại cũng không phát huy lớn bao nhiêu. Diêm Xuyên mang theo ngàn vạn người này đi Tiên giới là muốn liếm máu, không thể lãng phí một phần.

Tiên giới bao la vô tận, những người này sẽ bị Diêm Xuyên phân tán tứ phương, để chuẩn bị sau này xâm lấn Tiên giới.

Hơn nữa Diêm Xuyên chắc chắn là chờ ngày hắn quay về, mặc kệ thiên hạ giới này loạn cỡ nào thì hắn sẽ nhanh chóng thống nhất thiên hạ.

Đây có lẽ là lần cuối cùng Mộng Nhập Thiên Cơ, vì hắn biết rõ qua lần này rồi thì Mộng Nhập Thiên Cơ không còn hữu dụng với hắn, sau này tu hành chỉ có thể dựa vào mình lĩnh ngộ.

Điểm cuối cùng, xem như trả xong ơn cho Cự Lộc thư viện.

Diêm Xuyên cười hỏi:

- Như thế nào?

Mạnh Lăng Thiên mờ mịt:

- A? A?

Quần tiên nhân cũng ngây ra.

Giao toàn thiên hạ cho Cự Lộc thư viện? Cái này, là thật hay giả vậy?

Qua một lúc lâu Mạnh Lăng Thiên mới phản ứng lại:

- Cái kia, thánh thượng Đại Trăn, các ngươi bế quan bao lâu?

Diêm Xuyên hít sâu, nói:

- Khoảng năm ngàn năm!


Lý Tư đứng bên cạnh hút ngụm khí lạnh. Lý Tư biết sẽ Mộng Nhập Thiên Cơ rất lâu, nhưng không ngờ là năm ngàn năm!

Năm ngàn năm? Đây chính là Mộng Nhập Thiên Cơ! Đây chính là hai trăm phần lực lượng mệnh cách!

Quần tiên nhân trợn tròn mắt.

Năm ngàn năm? Mọi người cho rằng hai trăm năm đã là cực hạn, không ngờ Diêm Xuyên mang hơn tám trăm vạn người bế quan năm ngàn năm? Thật sự sao?

Diêm Xuyên nghiêm túc nói:

- Trong năm ngàn năm này Cự Lộc thư viện của ngươi có thể rộng rãi chiêu sinh, thu bao nhiêu bằng vào bản lĩnh của các ngươi. Đương nhiên ta sẽ chiêu cáo thiên hạ, mấy ngàn năm sau có ai không muốn vào Cự Lộc thư viện thì không cưỡng cầu. Trẫm cho các ngươi mượn thiên hạ này năm ngàn năm, sau năm ngàn năm thì trẫm sẽ lấy lại hết.

Diêm Xuyên trịnh trọng nói:

- Còn về Cự Lộc thư viện của các ngươi, đợi ngày trẫm về chính là lúc lấy Đạo Ấn, trẫm mang theo giới này phi thăng Tiên giới hết, nếu như Cự Lộc thư viện còn muốn ở lại trợ giúp trẫm thì trẫm vô hạn hoan nghênh, nếu muốn rời đi, trẫm cũng không ngăn cản!

Quần tiên nhân nói:

- Thánh thượng Đại Trăn yên tâm, lần này Cự Lộc thư viện chiếm ích lợi lớn thế này, thật, thật lòng đa tạ.

Diêm Xuyên trầm giọng hỏi:

- Chắc các ngươi cũng biết Đại Trăn đào địa cung?

Quần tiên nhân gật đầu, nói:

- Biết!

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

- Đó là chỗ trẫm bế quan, nếu có quấy rầy thì Cự Lộc thư viện phụ trách thanh lý.

Quần tiên nhân đồng thanh kêu lên:

- Tuân lệnh!

Bây giờ quần tiên nhân có gì không đồng ý? Diêm Xuyên cho đại lễ thật sự quá lớn!

Diêm Xuyên đưa tiễn quần tiên nhân xong trở về Yến Kinh, thượng thư phòng.

Trong thượng thư phòng có hai người đang chờ.

Đông Phương Chính Phái và Nhâm Thử.

Đông Phương Chính Phái ngồi trên ghế cắn hạt dưa, Nhâm Thử đứng bên cạnh mặt vặn vẹo như bị táo bón.

Diêm Xuyên cười hỏi:

- Nhâm Thử, ngươi thật sự không muốn làm chí tôn quốc thú của Đại Trăn?

Nhâm Thử buồn bực đáp:

- Không được, ta vào ngoại sự bộ!

Đông Phương Chính Phái cười nói:

- Ha ha ha ha ha! Lão nhị, thế mới phải!

Thấy nụ cười của Đông Phương Chính Phái là Nhâm Thử như bị đạp trúng đuôi.

Nhâm Thử la lên:

- Không, ta phải làm chí tôn quốc thú!

Đông Phương Chính Phái vẻ mặt vô sỉ nói:

- Cái gì? Lão nhi, ngươi muốn làm phản sao? Ngươi đã đồng ý là làm thuộc hạ của ta, nói không giữ lời là hoa cúc sẽ bị nát à!

Diêm Xuyên:


-....

Mặt Nhâm Thử đen như than.

Nhâm Thử nhìn Diêm Xuyên, hỏi:

- Ta, ta làm hai cái được không?

Diêm Xuyên gật đầu, nói:

- Được.

Nghe Diêm Xuyên đáp, Nhâm Thử thở dài một hơi, gã xem như là người có da mặt dày nhưng sao bị tên mập này đè ép gắt gao?

Đông Phương Chính Phái nhe răng cười nói:

- Có làm chí tôn thì ngươi vẫn là lão nhị!

Diêm Xuyên hỏi:

- Chính Phái có nói với ngươi chuyện trẫm bế quan không?

Nhâm Thử la lên:

- Bế quan? Năm ngàn năm? Chúng ta lập tức chuẩn bị vào Tiên giới, ở đó ta còn có chuyện muốn làm, không phải ngươi nói là sẽ không ép buộc ta sao?

Diêm Xuyên đưa ra một hộp ngọc, nói::

- Ha ha ha ha ha! Ta chỉ hỏi một câu, nếu ngươi không muốn thì tùy. Vào Tiên giới? Lát nữa ta sẽ đưa các ngươi ra ngoài, và thứ này cũng cho ngươi.

Nhâm Thử nhận lấy, sau đó mắt trợn to:

- Đây, đây là....

Đây là mười hai mệnh cách 'tử', Nhâm Thử xem như có nội tình, lập tức nhận ra, đây là thủy tổ mệnh cách. Nhâm Thử kích động suýt rớt tròng mắt.

Đông Phương Chính Phái tò mò hỏi:

- Cái gì vậy?

Nhâm Thử nhanh chóng cất hộp ngọc.

Nhâm Thử mặt mày hớn hở nói:

- Đa tạ Diêm, không, đa tạ thánh thượng!

Diêm Xuyên mỉm cười gật đầu.

Đông Phương Chính Phái lơ đễnh nói:


- Không cho nhìn thì thôi, hẹo hòi!

Đại Trăn thiên triều thống nhất thiên hạ năm thứ năm mươi.

Thiên hạ quy tâm, vô số cường giả sau khi có được thiên cấp công pháp thì tu vi tăng vọt, thiên hạ công nhận Đại Trăn thiên triều, ngay xưa một số oán hận hoàn toàn bay theo gió.

Yến Kinh, một ngày này khí vận lăn cuồn cuộn.

Thần tượng đầy trời cũng hóa thành từng kim long khí vận bơi trong khí vận, lớn nhất được nhiên chính là chủ long, kim long khí vận mười tám trảo.

- Grao!

Chủ long gầm lên, tiếng rồng ngâm chớp mắt xuyên thấu thiên địa, truyền vào tai các dân chúng.

Đó là trong năm mươi năm nay lần đầu tiên thiên cấp công pháp nghe thanh âm của kim long khí vận.

Xác dân chúng dừng công việc, ngẩng đầu nhìn trời, vì mọi người hiểu thánh thượng có việc lớn muốn tuyên bố.

Đằng trước Triêu Thiên điện.

Diêm Xuyên mặc long bào mang theo quần thần đứng ở cửa Triêu Thiên điện. Quần thần cung kính đứng, có vẻ hưng phấn.

Diêm Xuyên ngẩng đầu nhìn vân hải khí vận trên trời.

Diêm Xuyên bỗng cao giọng quát:

- Hỡi con dân thiên hạ Đại Trăn!

Khoảnh khắc thanh âm của Diêm Xuyên xuyên qua vân hải khí vận truyền vào tai dân chúng.

Diêm Xuyên cao giọng quát:

- Thống nhất thiên hạ đã năm mươi năm. Năm mươi năm nay Đại Trăn thuận gió hoà, quốc thái dân an, trẫm thật vui mừng! Đại Trăn bắt đầu từ vương triều, Đại Trăn hoàng triều, Đại Trăn đế triều, Đại Trăn thiên triều từng bước một đi đến, trải qua muôn vàn khó khăn đau khổ nhưng rốt cuộc đã đi tới ngày hôm nay.

Thanh âm vọng khắp thiên hạ.

Vô số dân chúng nghe Diêm Xuyên nói thì ai nấy cảm thán, sùng kính.

Đúng vậy, ngày xưa thế giới chủ yếu là tông môn, thống nhất thiên hạ thật khó khăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận