Tiên Quốc Đại Đế

- Giết!

- Giết!

- Giết!

......

...

...

Quân đội của Đại Trăn thiên triều thế như chẻ tre, điên cuồng xuất binh.

Phút chốc chiến tranh xuất hiện xu thế nghiêng về một bên, quân đội của Đạt Phật thiên triều liên tục bại lui.

Triệu Tiên Tri chạy trốn tới nơi an toàn, hệ thống đưa thư bị thích khách phá hủy hết, khó khăn lắm mới dựng lại hệ thống.

Triệu Tiên Tri nhận được tin tức bốn phía, mặt gã như màu đất.

Phần tranh đoạt Trung Thần châu trong mười ngày ngắn ngủi đã mất đi một phần ba.

Triệu Tiên Tri tức giận quát:

- Khốn kiếp!

Trong khi Triệu Tiên Tri la hét thì Vạn Phật thành cũng nhận được tin tức.

Trên vân hải khí vận của Vạn Phật thành vào thời gian trước luôn tăng khí vận, nhưng bây giờ bỗng nhiên giảm mất một phần.

Phùng Thiệu nhíu mày hỏi:

- Tiền tuyến thất bại?

Khổng Ma Kha nheo mắt, nét mặt sa sầm.

Quần thần kiên nhẫn chờ, rốt cuộc không lâu sau tin tức truyền đến.

Bùm!

Khổng Ma Kha đập một chưởng vào tay vịn long ỷ.

Quần thần lập tức la lên:

- Xin thánh thượng bớt giận!

Khổng Ma Kha sắc mặt khó xem nói:

- Triệu Tiên Tri? Biết rõ sẽ xảy ra chuyện ám sát mà không phòng hộ cho tốt? Ngược lại bị một đám thích khách xốc lên phủ chủ soái?


Quần thần không dám nói lời nào.

Phùng Thiệu mở miệng nói:

- Thánh thượng, có lẽ Triệu đại nhân cũng có nỗi khổ.

Khổng Ma Kha nhíu mày nhìn Phùng Thiệu:

- A?

Phùng Thiệu nói:

- Chuyện ám sát vừa ra thì những cường giả thánh thượng cải tạo đa số phái đi mưu sĩ các nơi, chỗ Triệu đại nhân số lượng cường giả có hạn, vì vậy mới bị kẻ địch thừa dịp.

Khổng Ma Kha đang nổi nóng:

- Hừ! Phùng Thiệu, ngươi đừng bênh Triệu Tiên Tri, là Triệu Tiên Tri vô năng mới khiến lần này binh bại!

- Tuân lệnh!

Phùng Thiệu lùi trở lại hàng.

Khổng Ma Kha nhìn hướng một thần tử khác trong đại điện:

- Triệu Tiên Tri còn nói cái gì nữa?

Thần tử kia nói:

- Thánh thượng, Triệu đại nhân nói là nhiều người cấp trung tầng chúng ta bị ám sát, muốn thánh thượng lại đưa tới một đám người dũng mưu siêu quần tiền tuyến.

Phùng Thiệu bỗng nhiên mở miệng nói:

- Thánh thượng, không thể được!

Khổng Ma Kha nhìn hướng Phùng Thiệu:

- Có chuyện gì?

Phùng Thiệu nói:

- Lần trước đã chuyển vận nhiều thần tử dũng mưu đi, trung thần không dễ có, trung thần dũng mưu càng khó hơn. Lần trước thần đã cướp đoạt gần như tất cả thần tử có dũng mưu chuyển hướng tiền tuyến. Muốn từ các đại thành trì điều khiển, vậy thì sẽ cạn kiệt lực lượng trung tầng của Tây Thần châu ta!

- Thần cảm thấy Phùng đại nhân nói có lý!

- Thánh thượng, thỉnh ngẫm nghĩ lại!

.........

......

...

Một đám thần tử hát bè với Phùng Thiệu.

Thần tử kia sốt ruột nói:

- Thánh thượng, trung tầng lực lượng là chiến tranh cơ thuyền đang chiến đấu tại tiền tuyến, chỉ có tiểu binh và nguyên soái thì không thể chỉ huy được. Thánh thượng, khó khăn lắm mới bắt được Trung Thần châu, cũng không thể buông bỏ!

- Thánh thượng, Triệu đại nhân đã có bài học lần trước, chắc chắn lần này sẽ không xảy ra chuyện nữa!

.........

......

...

Trong triều tranh luận gay gắt.

Khổng Ma Kha sắc mặt âm trầm nghĩ một lúc, trầm giọng nói:

- Phùng Thiệu, ngươi lại tuyển năm ngàn người đưa đi tiền tuyến!

Phùng Thiệu sốt ruột hỏi:

- Bẩm thánh thượng, vậy Tây Thần châu...?

Khổng Ma Kha lắc đầu nói:

- Cứ làm theo lời trẫm nói.

Phùng Thiệu khẽ thở dài:

- Tuân lệnh!


Thật nhiều cường giả vừa trung thành với Đạt Phật thiên triều vừa có dũng có mưu nhanh chóng bị đưa đi tiền tuyến.

Nhưng Đạt Phật thiên triều có nhiều hơn thì sao bằng Đại Trăn thiên triều?

Chỉ tính lãnh thổ trong thiên hạ thì Đại Trăn thiên triều nhiều hơn Đạt Phật thiên triều nội tình hai thần châu, huống chi lần đó thiên hạ đại khảo, vô số nhân sĩ có tri thức đều hướng tới Đại Trăn thiên triều.

Đại chiến tiếp tục!

Trên Vạn Phật thành, vân hải khí vận mỗi ngày tan biến một ít.

Khổng Ma Kha siết chặt nắm tay, biểu tình cực kỳ khó xem.

Trung Thần châu liên tục đại chiến, cuộc chiến này kéo dài mười năm.

Quân đội của Đại Trăn thiên triều như quân đoàn lang sói, cực kỳ hung mãnh.

Có âm mưu thích khách xung phong liều chết, sau mười năm quân đội của Đạt Phật thiên triều bị đuổi trở về Tây Thần châu.

Đại Trăn thiên triều đoạt lấy Trung Thần châu.

Đông chinh đại quân, triệt để thất bại!

Trong Vạn Phật điện.

Triệu Tiên Tri quỳ giữa đại điện, quần thần đứng hai bên. Khổng Ma Kha ngồi trên long ỷ, biểu tình cực kỳ khó xem.

Khổng Ma Kha lạnh lùng nói:

- Ngươi còn có mặt mũi trở về?

Triệu Tiên Tri chua xót nói:

- Thỉnh thánh thượng trách phạt, thần, không địch lại Đại Trăn thiên triều!

Bùm!

Khổng Ma Kha vỗ long ỷ, trừng mắt.

Mắt Khổng Ma Kha lóe tia sáng lạnh, nói:

- Hừ! Ngươi một lần đông chinh khiến trẫm tổn thất một ức đại quân, nếu chỉ có thể thì thôi. Trung tầng dự trữ của Đạt Phật thiên triều cũng bị ngươi làm mất sạch, còn điều động nhiều quan viên trung tầng Tây Thần châu, khiến thế cục của Tây Thần châu bất ổn!

Triệu Tiên Tri cay đắng nói:

- Thần có tội!

Khổng Ma Kha lạnh lùng nói:

- Phế vật!

Khổng Ma Kha quát lạnh khiến nhiều quan viên trong nữ nhân kinh ngạc.

Triệu Tiên Tri tại Đạt Phật thiên triều, ngày xưa chính là dưới một người, trên vạn người. Thậm chí lúc Đạt Phật thiên triều mới thăng cấp cũng là Triệu Tiên Tri phản bội Vạn Phật thánh địa.

Triệu Tiên Tri vốn nên là nhân tài thánh thượng sủng tín nhất, bôn ba vô số, không có công lao cũng có khổ lao, đổi lại chỉ là một câu 'phế vật' của thánh thượng?

Vô số quan viên có cảm giác tâm lạnh, đối với Triệu Tiên Tri như vậy thì bọn họ sẽ có số phận ra sao?

Trên mặt Triệu Tiên Tri lộ vẻ thê lương.


Khổng Ma Kha nhìn Triệu Tiên Tri, hít sâu, mắt lóe tia bất nhẫn, nhưng rất nhanh bị chán ghét thay thế.

Phùng Thiệu bước ra khỏi hàng, nói:

- Thánh thượng, quan viên trung tầng Tây Thần châu bị thiếu, không biết thánh thượng có thượng sách gì không?

Khổng Ma Kha nhìn Phùng Thiệu, trầm giọng nói:

- Trẫm đã báo cáo cho Khổng gia lão tổ tông, do Khổng Lỗ thư viện ra mặt. Tất cả đệ tử Khổng gia có tài năng đều tiến vào triều của ta, nhậm chức các đại thành trì!

Đám thần tử bái nói:

- Thánh thượng anh minh!

Khổng Ma Kha nhíu mày nói:

- Nhưng vẫn còn thiếu chút.

Phùng Thiệu bỗng cười nói:

- Thánh thượng có còn nhớ Lưu Hiền Các không?

Khổng Ma Kha nhíu mày hỏi:

- A?

Phùng Thiệu giải thích rằng:

- Hơn một trăm năm trước Đạt Phật thiên triều ta khoa khảo, nhưng có rất nhiều nhân tài không khảo trúng. Sau khi thi rớt bọn họ chuẩn bị rời đi, thần hướng thánh thượng góp lời xây dưng một Lưu Hiền Các giữ lại đám nhân tài rớt bảng, khiến họ nghiên cứu học vấn, chờ lần sau thi tiếp.

Phùng Thiệu nói vậy Khổng Ma Kha có ấn tượng, lúc đó không tốn bao nhiêu chi phí nên gã đã đông ý.

Khổng Ma Kha hơi mong chờ nói:

- Lưu Hiền Các? Đúng rồi!

Phùng Thiệu giải thích rằng:

- Diêm Xuyên, thần phụ trách Lưu Hiền Các, bên trong có nhiều nhân tài, nếu nói bọn họ có được đỉnh cấp mưu sĩ trí lực thì còn kém chút, nhưng muốn làm trung tầng quan viên thì dư sức, còn là một lòng hướng Đạt Phật thiên triều ta!

Phùng Thiệu nói vậy, mắt quan viên cả triều sáng lên.

Mắt Khổng Ma Kha cũng sáng ngời.

Khổng Ma Kha hỏi:

- Nếu đã có năng lực này thì tại sao liên tục thi rớt?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận