Tiên Quốc Đại Đế

Mộng Tam Sinh rống to:

- Grao!

Tóc, con ngươi của Mộng Tam Sinh bỗng biến thành màu tím, sau lưng gã bỗng mọc ra đôi cánh tím to mười thước.

Ầm ầm!

Thực lực của Mộng Tam Sinh tăng vọt.

Lực lượng to lớn như ép ra bão tố, mạnh mẽ bài xích tinh thần xung quanh.

Quanh bầu trời như không nừng rơi xuống đủ loại lông chim màu tím.

Mộng Tam Sinh lại đẩy, lực hút của Hồng Mông Hồ Lô lần thứ hai tăng vọt.

Két két két két!

Táng Thiên Đồng Quan rung lắc, dường như không ngăn được nữa.

Diêm Xuyên hừ lạnh:

- Hừ!

Diêm Xuyên cũng thi triển siêu cấp thần thông, tóc dài, con mắt đột nhiên biến thành huyết hồng, xung quanh huyết hải ngập trời, huyết vân vô số.

Diêm Xuyên giống như tuyệt thế ma thần, đứng trên huyết hải.

Diêm Xuyên sử dụng siêu cấp thần thông, lại thúc đẩy Táng Thiên Đồng Quan. Phút chốc Táng Thiên Đồng Quan ầm ầm đẩy tới, khắc chế Hồng Mông Hồ Lô.

Mộng Tam Sinh biến sắc mặt nói:

- Không có khả năng, ngươi là một phàm nhân, làm sao có được lực lượng lớn như vậy?

Diêm Xuyên hừ lạnh:

- Không phải ngươi cũng là phàm nhân sao?

Mộng Tam Sinh hét to một tiếng:

- Hóa thần!

Lông chim tím ở giữa không trung đột nhanh mau chóng hội tụ thành mấy trăm anh nhi lưng có cánh tím. Từng anh nhi có cánh màu tím tay cầm cung tiễn màu tím bắn hướng Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên lạnh lùng cười:

- Ha ha ha ha ha! Huyết Thần hiện!

Trên huyết hải đột nhiên lao ra mấy trăm Huyết Thần. Huyết Thần cầm kiếm chém giết hướng anh nhi có cánh màu tím.

Ầm ầm!


Phương nam Yến Kinh giờ phút này đã chiến đấu cực kỳ kịch liệt, bạo phong nổi lên bốn phía.

Vô số tinh thần quay về trong lòng bàn tay của Diêm Xuyên. Mắt Diêm Xuyên lóe tia sáng lạnh, tay cầm vũ trụ một chưởng đánh hướng Mộng Tam Sinh.

Mộng Tam Sinh sắc mặt trầm xuống, vung tay ra một chưởng.

Ầm ầm!

Bàn tay hai cường giả va chạm vào nhau, không nhường nhịn.

Hai cường giả trừng nhau, lực lượng tăng vọt.

Ầm ầm!

Hai người xuất chưởng, trên bầu trời lôi vân chớp lóe, dường như bài xích lực lượng vượt qua giới này.

Cửa Yến Kinh.

Quần thần lộ vẻ lo lắng.

Miêu Miêu sốt ruột hỏi:

- Meo! Có cần giúp đỡ Diêm Xuyên không?

Tử Tử hít sâu, lắc đầu nói:

- Không cần, hai người bọn họ chưa dốc hết sức, nếu không thì hiện tại Diêm Xuyên đã bắt đầu điều động thiên hạ chi thế của Đại Trăn.

Hai người đối chưởng, mắt Mộng Tam Sinh âm trầm bất định.

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

- Mộng Tam Sinh, ta biết ngươi còn có sức, nhưng ngươi cảm thấy ta không có sao? Đây là Yến Kinh, sân nhà của trẫm. Trẫm chỉ muốn nói cho ngươi biết Thần giới không phải thiên hạ vô địch, ngươi không lấy được Đạo Ấn. Hôm nay chỉ dựa vào một mình ngươi không làm gì Đại Trăn của ta được!

Mộng Tam Sinh nét mặt sa sầm:

- A?

Diêm Xuyên lần nữa lên tiếng:

- Còn nữa, ta muốn nói cho ngươi là chỉ bàn về thực lực thì tại Yến Kinh này ta không phải đệ nhất.

Mộng Tam Sinh biến sắc mặt nói:

- Cái gì?

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

- Giống như ở Thần giới ngươi là đệ nhất sao?

Mộng Tam Sinh biểu tình thay đổi liên tục.


Diêm Xuyên lại nói:

- Đạo Ấn chưa chắc là bảo, có khả năng là tai họa diệt tộc. Suy nghĩ lại đi!

Mộng Tam Sinh đập cánh.

Ầm ầm!

Bàn tay hai người va vào nhau, nổ tung.

Vù vù!

Mộng Tam Sinh gọi về Hồng Mông Hồ Lô, lùi ra xa.

Chiến đấu ngừng lại.

Mộng Tam Sinh sắc mặt âm trầm.

Phía xa, Diêm Xuyên đạp trên huyết hải, khoanh tay đứng.

Diêm Xuyên hít sâu, nói:

- Mộng Tam Sinh, ngươi quả nhiên vẫn là người thông minh, không tiễn!

Mộng Tam Sinh hừ lạnh:

- Hừ!

Mộng Tam Sinh quay đầu bỏ đi.

Vù vù!

Chớp mắt không còn bóng dáng.

- Vạn tuế!

- Vạn tuế!

Dân chúng, quần thần của Đại Trăn hưng phấn kêu to.

Diêm Xuyên thu lại huyết hải, Táng Thiên Đồng Quan, chậm rãi quay về quảng trường Triêu Thiên điện.

Tử Tử hưng phấn tiến lên, nói:

- Tốt quá!

Vù vù!


Diêm Xuyên thở phào, mặt tái nhợt.

Đám Phụng Âm Dương biến sắc mặt nói:

- Thánh thượng?

Diêm Xuyên hít sâu, nói:

- Không sao, Mộng Tam Sinh quả nhiên mạnh mẽ, trẫm có chút nội thương, phải bế quan một đoạn thời gian!

Quần thần đồng thanh kêu lên:

- Tuân lệnh!



Trong luyện công phòng.

Diêm Xuyên một mình hồi phục thương thế.

Giống như Diêm Xuyên đã nói với Mộng Tam Sinh, tại Yến Kinh hắn không phải là đệ nhất, không phải nói có hữu thần tử có thể thắng được hắn mà vì Diêm Xuyên có thân thể cương thi khác.

Luyện ‘Tương thần chi khu’, thực lực của cương thi Diêm Xuyên tăng vọt với tốc độ cực kỳ khoa trương.

Đây là lá bài của Diêm Xuyên, hắn không muốn lộ ra.

Còn về Mộng Tam Sinh, nếu đã có thể dùng ngôn ngữ thuyết phục thì cần gì lộ ra quá nhiều?

Diêm Xuyên hít sâu, nói:

- Thực lực của trẫm có thể so với Thiên Tiên, còn kém hơn Đại Tiên một chút, sử dụng Táng Thiên Đồng Quan có thể đối địch với Đại Tiên. Tiếc là Mộng Tam Sinh có Hồng Mông Hồ Lô, may là siêu cấp thần thông đã đến đệ tam trọng, đã có thể tùy tâm sở dục, không còn cực hạn bởi hạn chế thời gian như xưa.

Diêm Xuyên biểu tình nghiêm túc vươn tay ra, bên trong có vô số tinh thần chậm rãi xoay tròn.

Diêm Xuyên nheo mắt nói:

- Trẫm sử dụng siêu cấp thần thông Chưởng Trung Vũ Trụ, một chưởng kia không phải là nhỏ, nhưng Mộng Tam Sinh lại tiếp được?

Diêm Xuyên biểu tình nghiêm túc:

- Thượng Hư cảnh thập nhị trọng? Trẫm đánh ra một chưởng kia chắc đã là cực độ của phàm nhân, thậm chí vượt qua Thiên Tiên, đạt tới Đại Tiên. Mộng Tam Sinh, không ngờ hắn tiếp được, kết quả lại là trẫm bị phản chấn bị thương. Mộng Tam Sinh chỉ là phàm nhân, cái này chứng minh một vấn đề.

Diêm Xuyên nheo mắt nói:

- Thượng hư cảnh thập nhị trọng, có lẽ, có lẽ không phải là cực độ của phàm nhân.

Mặt trên còn có thượng Hư cảnh thập tam trọng sao?

Diêm Xuyên nhíu mày, chậm rãi đứng dậy.

Thượng thư phòng.

Diêm Xuyên nhìn quần thần.

Dịch Phong hỏi:

- Thánh thượng, vết thương của người thế nào?

Diêm Xuyên lắc đầu nói:


- Đã không sao.

Quần thần cười nói:

- Vậy là tốt rồi!

Diêm Xuyên nhìn hướng Doãn Hận Thiên, kêu lên:

- Doãn Hận Thiên!

- Có thần!

Diêm Xuyên nhìn Doãn Hận Thiên, nói:

- Trẫm có một nghi hoặc không biết ngươi có biết không?

Doãn Hận Thiên tò mò hỏi:

- A?

Quần thần tò mò nhìn Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên trầm giọng hỏi:

- Cực độ của phàm nhân chẳng lẽ thật sự là thượng Hư cảnh thập nhị trọng sao?

Thượng Hư cảnh thập nhị trọng?

Trong thượng thư phòng, quần thần bất ngờ. Cực độ của phàm nhân không phải là thượng Hư cảnh thập nhị trọng sao? Tại sao thánh thượng đặt câu hỏi này?

Doãn Hận Thiên mờ mịt nói:

- Khởi bẩm thánh thượng, theo thần biết thì đây là cực độ của phàm nhân.

Diêm Xuyên nhíu mày hỏi:

- Ngươi khẳng định?

Doãn Hận Thiên nhíu mày nói:

- Thượng cổ đại kiếp nạn, trước khi thương thiên tử, thiên đạo băng thì Doãn gia ta đã tồn tại. Theo thần biết thì đúng là cực độ của phàm nhân thật sự là thượng Hư cảnh thập nhị trọng.

Doãn Hận Thiên nói vậy, quần thần gật gù.

Diêm Xuyên nhíu mày suy tư.

Trong quần thần, Kim đại Vũ nhíu chặt mày, suy tư một lúc sau bước ra khỏi hàng.

Kim đại Vũ mở miệng nói:

- Thánh thượng, thần có lời muốn nói.

Mọi người nhìn hướng Kim đại Vũ:

- A?

Kim đại Vũ nhìn Doãn Hận Thiên, trầm giọng nói:

- Thánh thượng, có lẽ Doãn đại nhân nói có lý có lẽ, nhưng thần cảm thấy không hoàn toàn như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận