Tiên Quốc Đại Đế

Meo, meo, Diêm Xuyên ngươi quả nhiên là người tốt! Não, lại vỗ một cái, sau đó đem nửa còn lại cho ta nốt đi!

Miêu Miêu hưng phấn nói.

- Ha ha ha ha ha!

Tất cả mọi người nở nụ cười.

- Đúng rồi, tám mươi tiên nhân kia, ta đều giữ lại hình ảnh tướng mại của bọn họ. Ta có thể sử dụng phương pháp đăng đàn Đinh Đầu Thất Tiễn Thư bất cứ lúc nào!

Tử Tử nói.

- Đinh Đầu Thất Tiễn Thư? Tạm thời vẫn không cần. Tuy rằng dị thuật này cường hãn, nhưng có một nhược điểm lớn, chính là thờì gian quá dài. Hai mươi mốt ngày? Giới này lấy bước trình của đại tiên, một, hai ngày đã có thể đến Yến Kinh. Diêm Xuyên lắc đầu một cái nói.

- Được rồi!

Tử Tử gật đầu một cái.

- Thánh thượng, Công Dương Thao Lược đi Tây Thần Châu trước. Tại Tây Thần Châu đã khiến lão tổ tông Khổng gia ra tay, bị đánh bại phải rời đi!

Dịch Phong mở miệng nói.

- Lão tổ tông Khổng gia?

Hai mắt Diêm Xuyên híp lại.

- Hắn gọi là Khổng Ma Vương. Dựa vào những lời Công Dương Thao Lược từng nói, tại Tiên giới hắn đã từng có tên tuổi, Vạn chưởng Ma quân! Khổng Ma Vương!

Vương Tiễn mở miệng nói.

Khổng Ma Vương? Diêm Xuyên khẽ cau mày.

- Công Dương Thao Lược có khả năng muốn đi tới thánh địa Thần Tông. Thánh thượng, chúng ta có cần báo cho bọn họ không?

Dịch Phong nghi ngờ nói.

Thánh địa Thần Tông?

Diêm Xuyên nhìn về phía Tử Tử. Thần sắc của Tử Tử thoáng chớp động.

- Được rồi, ngày hôm nay tạm thời như vậy đã. Các khanh về trước đi. Chờ trẫm thanh tẩy một hồi, sẽ triệu các khanh tới thượng thư phòng!


Diêm Xuyên nói.

- Vâng!

Mọi người đáp một tiếng sau đó rút đi.

Mọi người rời đi, chỉ còn lại Tử Tử và Miêu Miêu.

Lúc này, Tử Tử mới khoác lấy cánh tay của Diêm Xuyên.

- Meo?

Miêu Miêu kêu một tiếng, nhìn hai người, tiếp đó cũng đạp không rời đi.

- Phu quân, ta lấy nước cho chàng tắm!

Tử Tử ôn nhu nói.

Diêm Xuyên khẽ mỉm cười:

- Nhìn nàng đã gấp thành như vậy kia. Mói đi!

Tử Tử đỏ mặt lên.

- Thánh địa Thần Tông, ta...!

Tử Tử mở miệng muốn nói lại thôi.

- Muốn ta đi hỗ trợ sao?

Diêm Xuyên cười nói.

Tử Tử suy nghĩ một chút nói:

- Những người khác trong thánh địa Thần Tông ta đều không để ý đến. Nhưng Mộng Hồng Anh đã từng giúp ta rất nhiều. Nếu như có thể... có thể...

- Ta sẽ phái người đi thông báo với Mộng Hồng Anh, để nàng tránh né khó khăn!

Diêm Xuyên cười nói.

- Vâng!

Sắc mặt Tử Tử liền lộ ra một nụ cười mỹ lệ.

- Vậy Mộng Tam Sinh thì sao?

Diêm Xuyên hỏi.

Tử Tử cau mày, tâm trạng có chút rối rắm.

- Mộng Tam Sinh, hắn là gia gia ta, tuy rằng chưa từng quan tâm tới ta, cũng không chiếu cố tới ta. Thậm chí, ta cũng chưa từng thấy mặt hắn. Nhưng chung quy hắn và ta có liên hệ huyết mạch!

Tử Tử bối rối nói.

Diêm Xuyên nhẹ nhàng sờ lên mái tóc của Tử Tử.

Ầm ầm ầm!

Trên không trung, lôi vân không ngừng cuộn cuộn lao tới. Nhưng Diêm Xuyên lại không để ý lắm.

- Yên tâm đi. Đến lúc đó, ta sẽ đi gặp. Nếu có thể trợ giúp, ta sẽ tận lực!

Diêm Xuyên gật đầu một cái hứa.

- Vâng!

Tử Tử hài lòng nói.

- Tuy nhiên, thật ra nàng cũng không cần lo lắng quá mức. Thánh địa Thần Tông, Thần giới? Chỗ này chung quy có quá nhièu bí ẩn. Bên trong còn giấu cường giả mạnh đến mức nào, cũng không ai biết. Nàng cũng chưa từng tiến vào. Có lẽ trong nguy cơ lần này căn bản không cần chúng ta nhúng tay, Mộng Tam Sinh có thể một mình giải quyết!

Diêm Xuyên trầm giọng nói.

- A? Thật vậy sao?


Tử Tử kinh ngạc nói.

- Thần giới không thể tầm thường. Lần này, Công Dương Thao Lược đi tới thánh địa Thần Tông, thật ra cũng coi là dò đường cho Thiên triều Đại Trăn!

Diêm Xuyên trịnh trọng nói.



Trung Thần Châu! Buổi tối.

Trong một cái sơn cốc khổng lồ, có một cái hồ lớn. Ánh trăng chiếu xuống mặt hồ, tạo thành một mảnh ngân quang lấp lánh.

Giờ phút này trong hồ lớn đang có mười mấy vị nữ tử chơi đùa trong hồ. Bọn họ chỉ mặc áo lót, đang giội nước cho nhau.

- Hì hì, sư tỷ, nhìn nước kia!

Một nữ tử kêu lên.

- Nha đầu chết tiệt kia, muốn chết sao? Nhìn nước gì chứ?

- Ha ha ha!

Mười mấy vị nữ tử hài lòng nghịch nước.

- Nhỏ giọng một chút, nơi này là cấm địa của Khai Nguyên tông ta. Một khi bị Tông chủ phát hiện sẽ nguy!

Một nữ tử nói.

- Đại sư tỷ, sư tỷ cứ yên tâm đi. Cũng bởi vì nơi đây là cấm địa, mới không có người nào!

Một nữ tử cười nói.

- Nói cũng phải. Không biết tại sao trong phạm vi vạn dặm xung quanh đây lại không cho phép bất kì người nào đi vào!

Một nữ tử cau mày nói.

- Cái này ta biết. Dường như đây là nơi chôn cất tổ sư khai sơn của Khai Nguyên tông ta, cho nên bất cứ người nào cũng không được phép tới quấy rầy!

- Vậy chúng ta tắm ở chỗ này, có phải là xem thường tổ sư khai sơn hay không? 

- Ha ha, tứ muội, đúng là tứ muội vẫn là người nghĩ ngợi nhiều nhất. Chúng ta có nhiều nữ tử thân thể trần truồng như vậy cho tổ sư xem, tổ sư diễm phúc không cạn, làm sao lại cảm thấy chúng ta xem thường người được?

Một nữ tử cười nói.

- Nha đầu chết tiệt kia, toàn nói những lời không hay!

- Hì hì! Nhìn nước!

- Ha ha! Nhìn nước này!

............


Mười lăm vị nữ tử chơi đùa cực kỳ hài lòng. Nhưng bọn họ lại không hề hay biết, giờ phút này sâu trong rừng núi phía xa có một kẻ đáng khinh béo múp đang ẩn nấp nhìn về phía bọn họ.

- Tuy rằng cả đám đều có hơi xấu xí một chút, nhưng ta không ngại. Khi trời tối không phải đều giống nhau sao? Huống hồ, ta cũng không thèm nhìn mặt các nàng! Kiệt kiệt kiệt!

Kẻ đáng khinh kia mở tròn hai mắt nhìn không chớp.

Kẻ đáng kinh mập mạp đó chính là Phương Chính Phái của thư viện Cự Lộc Đông.

Trốn ở trong rừng núi, toàn thân Đông Phương Chính Phái run rẩy, tinh huyết xông lên não, hô hấp dồn dập.

Người hèn mọn đến trình độ nhất định, cũng là một loại cảnh giới. Cảnh tượng như vậy, nếu như bị đại hiền các đời của thư viện Cự Lộc biết được, không biết sẽ có bao nhiêu đại hiền giận dữ và xấu hổ đâm đầu chết, mới có thể bù đắp lại sự hổ thẹn đối với tổ sư Đông Phương Bất Bại.

Đại nho của Thư viện Cự Lộc có chút phẩm hạnh có được hay không? Cho dù khát khao mấy đi nữa, cũng có thể đi tới thanh lâu trên thế gian để giải quyết. Sao lại ném hết mặt mũi của thư viện Cự Lộc tại chỗ này?

Đương nhiên, Đông Phương Chính Phái đang vùi đầu vào bên trong đại nghiệp hèn mọn lại không cảm giác được điều này.

- Cao thêm chút nữa, cao thêm chút nữa!

Đông Phương Chính Phái kích động nhỏ giọng kêu.

Phụt phụt!

Một tảng đá lớn dưới chân Đông Phương Chính Phái đột nhiên nâng lên một chút.

Đông Phương Chính Phái quá tập trung, cũng không phát hiện là điều gì khác thường.

- Oa, tốt, tốt. he he he, cao thêm chút nữa thì càng tốt!

Đông Phương Chính Phái cười một cách hèn mọn.

Tảng đá lớn dưới chân hắn đột nhiên lại dâng lên.

Ầm!

Một tiếng nổ rất lớn vàng lên. Dưới chân Đông Phương Chính Phái đột nhiên nổ ra một lỗ thủng lớn.

Đông Phương Chính Phái lập tức bị nổ tới mức ngã nhào trên mặt đất.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Đông Phương Chính Phái quay đầu nhìn lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui