Tiên Quốc Đại Đế

Đối với việc tu vi của Diêm Xuyên tăng vọt như vậy, Kim Đại Vũ kinh ngạc tới mức trợn mắt há hốc mồm. Nhưng Bạch Đế Thiên lại không để ý mấy.

- Chúc mừng hoàng thượng!

Kim Đại Vũ tỏ ra mờ mịt nói.

Nhưng Diêm Xuyên lại không đắc chí. Tu vi kiếp trước vẫn chưa hồi phục. Hắn không thấy có gì đáng để kiêu ngạo!

- Hơn hai năm rồi! Đã gần đến lúc rồi. Đi, chúng ta đi đánh thức Văn Nhược tiên sinh!

Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.

- Vâng!

Ánh mắt Kim Đại Vũ liền sáng ngời.

Đối với Mộng nhập thiên cơ đại pháp, Diêm Xuyên cũng không hề che giấu Kim Đại Vũ. Bởi vì sau này Diêm Xuyên có khả năng sẽ dẫn quần thần đồng thời mộng nhập thiên cơ. Nhưng theo Kim Đại Vũ thấy, đây chính là sự tín nhiệm cực độ của Diêm Xuyên đối với mình.

Đồng thời, Kim Đại Vũ cũng cảm thấy rất tò mò đối với Mộng nhập thiên cơ đại pháp này.

Bên trong huyệt thiên kiếp. Truyện được tại

Diêm Xuyên, Kim Đại Vũ, Bạch Đế Thiên nhìn chiếc quan tài. Nó vẫn giống như hơn hai năm trước. Văn Nhược tiên sinh và Tô Tam Nương vẫn nằm trong quan tài.

Diêm Xuyên cầm chiếc cờ đen ở bên cạnh quan tài lên.

Diêm Xuyên phất lá cờ đen về phía quan tài, hét to một tiếng.

- Hồn trở về!

Theo tiếng hét lớn của Diêm Xuyên, chiếc cờ đen trong tay không gió mà bay. Trong huyệt thiên kiếp, vang vọng tiếng hét của Diêm Xuyên

Trong nháy mắt khói đen nổi lên bốn phía. Khói đen xoay tròn một cách mãnh liệt, dường như hình thành một lực hút, hút mọi thứ bên ngoài.

Vù vù!

Bỗng nhiên một đạo ánh sáng màu xanh lục bay thẳng vào. Diêm Xuyên thấy rõ, chính là hồn phách của Mạnh Văn Nhược! Bị khói đen hút vào, trong nháy mắt hồn phách vọt vào trong thân xác của Mạnh Văn Nhược.


Vù vù!

Lại có một hồn phách khách của Mạnh Văn Nhược bay tới, chui vào trong thân xác.

Vù vù! Vù vù! Vù vù!...

Thời điểm khói đen vờn quanh, từng hồn phách một bay vào huyệt thiên kiếp, vọt thẳng tới thân thể của Tô Tam Nương và Mạnh Văn Nhược. Chẳng mấy chốc trăm hồn phách của mỗi người đều đã trở về!

Ầm!

Khói đen ầm ầm tan đi.

Khi khói đen vừa tan! Diêm Xuyên, Kim Đại Vũ, Bạch Đế Thiên đồng thời ngưng thần nhìn chằm chằm vào hai người đang nằm trong quan tài.

Mạnh Văn Nhược vẫn cầm lấy tay của Tô Tam Nương. Sau khi chờ đợi một nén nhang, rốt cuộc, lông mày của Mạnh Văn Nhược thoáng động một cái.

Diêm Xuyên gỡ Mặc Ngọc bùa chú trên trán Mạnh Văn Nhược xuống!

Vù vù!

Ngay lập tức, Mạnh Văn Nhược, Tô Tam Nương gần như cùng mở mắt.

Vừa tỉnh lại, hai người nhất thời ngây ra một sát!

Dần dần ý thức thức tỉnh, hai người mới đứng dậy.

Vẻ mặt Mạnh Văn Nhược ôn nhu nhìn về phía Tô Tam Nương.

Tô Tam Nương kinh ngạc nhìn về phía Mạnh Văn Nhược, khóe mắt lại có hai hàng lệ rơi xuống.

Bốp!

Tô Tam Nương tát vào mặt Mạnh Văn Nhược một cái.

- Mạnh Văn Nhược, ngươi đê tiện!

Tô Tam Nương gào khóc.


Trên mặt Mạnh Văn Nhược thoáng biến đổi một hồi. Nếu là trước kia, tất nhiên hắn không phản bác. Nhưng giờ phút này, Mạnh Văn Nhược lại cắn răng nói:

- Không, Tam nương, nàng hiểu rõ hơn ai hết, năm đó nếu không phải Dậu Nguyệt Đạo Quân cướp nàng đi, nàng đã là vợ của ta rồi!

- Ngươi...!

Tô Tam Nương khóc nhìn Mạnh Văn Nhược.

- Nàng biết không? Phụ thân ta trước khi chết nói cái gì? Người nói xin lỗi ta? Tới lúc người chết vẫn không quên chuyện năm đó. Người cảm thấy hổ thẹn vì không thể chủ trì đại hôn cho chúng ta. Bất luận nàng quyết định thế nào ta đều chiều theo nàng. Nhưng phụ thân đã đi rồi. Trước khi người đi vẫn không bỏ xuống được. Phận làm con khi người còn sống, ta đã bất hiếu với người. Khi quyết định làm điều này, ta cũng cảm thấy rất khó khăn. Ta không muốn phá hoại hạnh phúc của nàng. Nhưng nguyện vọng cuối cùng của phụ thân đã cho ta dũng khí. Cho dù chết muôn lần, ta vẫn không hối tiếc. Việc đã đến nước này, nếu như nàng không bỏ xuống được, nàng hãy giết ta đi. Hãy xem như tất cả chỉ là 1 giấc mộng! Ta tuyệt đối không đánh trả!

Mạnh Văn Nhược nhắm mắt lại.

Tô Tam Nương bịt miệng, con mắt đỏ ửng nhìn Mạnh Văn Nhược.

Diêm Xuyên, Kim Đại Vũ, Bạch Đế Thiên đứng bên cạnh đã kín đáo rời khỏi huyệt thiên kiếp.

- Hoàng thượng, thành công!

Kim Đại Vũ xúc động nói.

- Hóa ra Mộng nhập thiên cơ đại pháp là sự thật!

Diêm Xuyên cũng tự nói với mình.

Mộng nhập thiên cơ đại pháp là sự thật. Vậy vũ trụ trong lòng bàn tay xem ra cũng là sự thật?

Mọi người đứng ở bên ngoài đợi nửa canh giờ.

Tô Tam Nương bỗng nhiên lao ra, nhanh chóng bay về phía nam.

Lúc này, Văn Nhược chậm rãi từ trong huyệt thiên kiếp đi ra. Trong mắt hắn ửng đỏ.

- Văn Nhược, thế nào?

Diêm Xuyên hỏi.


- Tô Tam Nương mang theo quan tài của phụ thân ta tới thư viện Cự Lộc rồi! Nàng không muốn đi cùng với ta! Xem ra, ta thật sự tổn thương nàng quá sâu!

Văn Nhược tiên sinh cười khổ nói.

- Về thư viện Cự Lộc? Không phải về Thánh Địa Đại Chiêu sao?

Trong mắt Diêm Xuyên sáng ngời.

- Vâng!

Văn Nhược cười khổ nói.

- Kim Đại Vũ, ngươi đi bảo vệ cho Tô Tam Nương, không để nàng có chuyện gì! Nhớ âm thầm bảo hộ, hộ tống nàng về đến thư viện Cự Lộc!

Diêm Xuyên hạ lệnh.

- Vâng!

Kim Đại Vũ vội đuổi theo.

- Đa tạ hoàng thượng!

Văn Nhược tiên sinh cung kính nói.

- Văn Nhược, hai năm qua, các ngươi đã trải qua những gì?

Diêm Xuyên trầm giọng hỏi.

- Bẩm hoàng thượng, mộng nhập thiên cơ đại pháp quả thực là hết sức thần kỳ. Ta cùng Tam nương hóa thành trăm phân thân, đã trải qua trăm cuộc sống nhân sinh hơn hai năm, tương đương với cùng sống hơn hai trăm năm! Mạnh Văn Nhược trịnh trọng nói.

- Ồ? Vậy tu vi của ngươi thế nào?

Diêm Xuyên trịnh trọng nói.

- Tu vi không thay đổ. Nhưng ta cảm giác thần hồn của mình đã được tăng cường. Thậm chí mệnh cách lực mờ ảo kia cũng được tăng cường. Hình như chỉ cần có đầy đủ nguyên khí thiên địa, ta có thể đột phá!

Mạnh Văn Nhược kinh ngạc nói.

- Thật sự có thể sao? Tốt!

Trong mắt Diêm Xuyên sáng ngời.


- Mạnh Văn Nhược nghe chỉ!

Diêm Xuyên trịnh trọng nói.

- Thảo dân có mặt!

Mạnh Văn Nhược cung kính nói.

- Bắt đầu từ ngày hôm nay, trẫm sắc phong Mạnh Văn Nhược làm quân đoàn trưởng thứ ta của hoàng triều Đại Trăn!

Diêm Xuyên trịnh trọng nói.

- Đa tạ hoàng thượng!

Mạnh Văn Nhược cung kính nói.

- Văn Nhược, giờ phút này ngươi vẫn nên đuổi theo Tô Tam Nương đi. Trẫm biết, đây là chấp niệm của ngươi. Ngày trước là bất đắc dĩ, nhưng hôm nay có thể cứu vãn được. Ngươi hãy quý trọng lấy nó!

Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.

- Vâng, đa tạ hoàng thượng!

Mạnh Văn Nhược cung kính nói.

- Kim Đại Vũ tạm thời đi theo các ngươi. Hắn đã đạt được tu vi thượng Hư Cảnh. Nhưng tạm thời để hắn bảo vệ sự an toàn cho các ngươi. Ngươi mau chóng đuổi theo Tô Tam Nương đi!

Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.

- Đa tạ hoàng thượng!

Mạnh Văn Nhược cảm động nói.

Mạnh Văn Nhược bay vút lên trời, nhanh chóng đuổi theo.

Nhìn theo bóng dáng Mạnh Văn Nhược rời khỏi, Bạch Đế Thiên trầm tư suy nghĩ. Mộng nhập thiên cơ đại pháp thực sự quá mức quỷ dị!

- Bạch Đế Thiên, trong khoảng thời gian này ngươi điều tra thế nào?

Diêm Xuyên nghi hoặc nhìn về phía Bạch Đế Thiên.

- Như người đã nghĩ tới, mỗi cử chỉ lời nói của Kinh Chiếu đều có thể ảnh hưởng tới toàn thiên hạ. Đặc biệt là năm đó Kinh Chiếu cách không giết chết Khổng Huyền Thủy, lấy Đại Trấn Giới Bi, trấn áp Trung Thần Châu. Tất cả tu giả mẫn cảm trên thiên hạ đều đánh hơi được mùi vị không tầm thường. Tuy rằng bọn họ đến muộn hơn so với chúng ta, nhưng các đại tông môn đều lần lượt đến đây, ẩn mình trong bóng tối.

Bạch Đế Thiên trầm giọng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui