Sinh cơ cuồn cuộn không ngừng bị tước đoạt. Phần lớn sinh cơ bị Thượng Đế Kiếm thu nạp, tăng cường cho kiếm hồn. Nhưng một phần trăm trong số đó bị Diêm Xuyên nạp lấy.
Đây là sinh cơ thuần chính nhất. Đồng thời, Diêm Xuyên trong tay vẫn còn rất nhiều linh thạch. Nguyên khí bên trong linh thạch cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể Diêm Xuyên.
Tu hành, rất nhiều người đều quan tâm tới công pháp. Nhưng bất luận là công pháp nào đều có một mục đích cuối cùng, chính là tăng cường mệnh cách. Chỉ là người có tu vi thấp căn bản không cảm nhận được mệnh cách mà thôi.
Mệnh cách tương đương với lọ chứa. Lọ chứa đầy, hấp thu bao nhiêu nguyên khí thiên địa cũng vô dụng. Đây chính là cái gọi là bình cảnh.
Tu vi tăng trưởng, thật ra chính là một lần khiến mệnh cách được tăng trưởng. Mệnh cách tăng trưởng, lọ chứa sẽ lớn lên, có thể thu nạp được càng nhiều nguyên khí thiên địa hơn.
Nói cách khác, chính là mệnh cách khống chế tất cả. Mệnh cách mạnh, mới có thể khiến tu vi tăng trưởng, mới có thể thu nạp được nhiều năng lực hơn.
Tuy rằng Diêm Xuyên có hồn phách, ý chí của kiếp trước, nhưng mệnh cách lại là của kiếp này. Cho nên, kiếp này nhất định phải luyện từ đầu, tăng thêm tu vi từ đầu, mở rộng mệnh cách từ đầu!
Ngọc Đế Kiếm giết người lấy máu. Tuy rằng hấp thu năng lượng cũng có thể tăng thêm tu vi. Nhưng, điều kiện tiên quyết là tiêu hao mệnh cách lực. Mỗi lần Ngọc Đế Kiếm tăng cường tu vi, Diêm Xuyên đều phải không ngừng tu luyện, làm vững chắc mệnh cách lực, đợi sau khi mệnh cách tăng cường, mới dám sử dụng lần nữa. Bởi vì, một khi mệnh cách đổ nát, cả người coi như xong!
Hiện tại không giống vậy. Hiện tại Thượng Đế Kiếm cướp đoạt sinh cơ, cướp đoạt mệnh cách lực, nạp cho bản thân.
Thượng Đế Kiếm quá bá đạo, làm đất trời oán giận. Mình thật vất vả chế luyện Thượng Đế Kiếm, dợ thiên phạt xuất hiện sẽ khiến Thượng Đế Kiếm bị thiên phạt hủy. Cho nên Diêm Xuyên mới không dám thường xuyên dùng tới nó. Lần này thây ma đột kích, Diêm Xuyên mới chính thức sử dụng!
Sinh cơ cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể. Rất nhiều nguyên khí thiên địa đi vào trong cơ thể.
Tu vi của Diêm Xuyên tăng trưởng từng chút một!
Trên một đỉnh núi bên ngoài dãy núi thiên kiếp.
- Khụ khụ!
Xà Hoàng dùng khăn tay che miệng lại. Hắn đứng trên một đỉnh núi, lạnh lùng nhìn dãy núi thiên kiếp phía xa.
Kiếm khí vô tận trùng thiên, bạch quang một mảnh. Phàm là thây ma tiến vào, tất cả đều bị tịnh hóa sạch sẽ.
- Xà Hoàng, dãy núi thiên kiếp bị người khác chiếm trước sao? Hay là bố trí một trận pháp. Tịnh hóa thây ma? Đây chính là đang cảnh cáo đối với chúng ta!
Một người người mặc áo bào đen đứng bên cạnh lo lắng nói.
- Khụ khụ!
Xà Hoàng ho xong bỏ chiếc khăn tay đầy máu ra, lại cầm một cái khăn tay khác đặt ở bên miệng. Trong mắt âm lạnh nhìn về phía dãy núi thiên kiếp?
- Tịnh hóa? Hừ, bất luận là pháp bảo gì đều có mức độ tịnh hóa nhất định. Triệu tập càng nhiều thây ma cho ta, cứ xông lên cho ta! Ta muốn xem thử, người ở bên trong đó rốt cuộc có bao nhiêu pháp bảo tịnh hóa!
Trong mắt Xà Hoàng lạnh như băng nói.
- Vâng!
Xà Hoàng không biết, Thượng Đế Kiếm phóng ra rất nhiều bạch quang tịnh hóa, không những không tổn thất, trái lại còn lấy được càng nhiều sinh cơ. Càng tịnh hóa, Thượng Đế Kiếm càng mạnh.
Từ bốn phương tám hướng, càng lúc càng có nhiều thây ma vọt tới. Dưới mệnh lệnh của Xà Hoàng, tiến công vào dãy núi thiên kiếp với quy mô lớn.
Một phía khác, Cái U Vương dẫn theo thần tử, không ngừng chế tạo thây ma.
Hai phe trung hoà. Có vẻ như thây ma do Cái U Vương tạo ra cũng không hề tăng thêm bao nhiêu.
Càng lúc càng có nhiều thây ma tràn vào dãy núi thiên kiếp. Càng lúc càng có nhiều thây ma bị tịnh hóa.
Cứ như vậy suốt nửa tháng sau, vẫn đỉnh núi kia.
- Khụ khụ khụ!
Xà Hoàng phẫn nộ lại ho ra máu.
- Không có tác dụng? Tịnh hóa lực kia không hề giảm bớt?
Một thân ảnh mặc áo bào đen đứng bên cạnh kinh ngạc nói.
- Xà Hoàng, làm sao bây giờ? Có nên tiếp tục trêu chọc nữa hay thôi? Đối phương đã tịnh hóa nửa tháng, vẫn không ra tay với chúng ta. Rõ ràng hắn chỉ định tự vệ, không nghĩ tới chuyện đối địch với chúng ta!
- Đúng vậy, Xà Hoàng. Đối phương có thể tịnh hóa nhiều thây ma như vậy, thực lực tất nhiên bất phàm. Hiện tại thánh thượng đang dưỡng tinh ép nhuệ, chuẩn bị đối chiến với Kinh Chiếu. Trên phương diện này tốt nhất không nên để nảy sinh thêm phiền phức?
- Xà Hoàng?
Mọi người khuyên Xà Hoàng.
- Không được!
Mắt Xà Hoàng thoáng nheo lại. Một ánh sáng băng hàn từ hai mắt bắn ra.
- Nhất định phải điều tra rõ ràng về người ở bên trong. Dưới giường sao có thể tha cho người ngủ ngáy? Thánh thượng cùng Kinh Chiếu đối chiến không thể có sai sót. Nếu vào thời khắc mấu chốt, tu giả trong dãy núi thiên kiếp này nhảy ra, vậy làm sao bây giờ? Nơi này dù sao cũng không phải Đại Ngạc Thiên Triều của ta!
Xà Hoàng lạnh lùng nói.
- Vâng!
Đám thân ảnh mặc áo bào đen thi nhau gật đầu.
Thời điểm Xà Hoàng đang định dẫn theo đám thân ảnh mặc áo bào đen chuẩn bị xông vào dãy núi thiên kiếp, phía xa đột nhiên có một bóng đen bay tới.
- Báo!
Bóng đen dừng lại trước mặt Xà Hoàng.
- Thế nào?
Xà Hoàng cau mày nói.
- Xà Hoàng, Lam U Chân Quân của Lam U Tông đã trở lại. Hiện tại hắn đang ở ngoài Lam U Tông!
Bóng đen trầm giọng nói. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
- Khụ khụ, Lam U Chân Quân sao? Chỉ một mình hắn?
Mắt Xà Hoàng thoáng nheo lại nói.
- Vâng!
- Hừ, một mình sao? Cho rằng ta sẽ tin sao? Khẳng định còn có những người khác núp trong bóng tối. Hẳn là hầu hết thượng Hư Cảnh Thánh Địa Đại Chiêu đã đến. Các ngươi trở lại, ngăn cản bọn chúng ta cho. Không được để bọn chúng quấy rầy thánh thượng!
Xà Hoàng trầm giọng nói.
- Vâng!
Đám thân ảnh mặc áo bào đen lên tiếng trả lời.
- Lẽ nào Xà Hoàng không theo chúng ta trở lại?
Một thân ảnh mặc áo bào đen nghi hoặc nói.
- Ta tự mình đi vào dãy núi thiên kiếp! Khụ khụ!
Mắt Xà Hoàng kiên định nói.
- Vâng!
Dường như đám thân ảnh mặc áo bào đen rất tự tin vào thực lực của Xà Hoàng.
Một đỉnh núi phía bắc của dãy núi thiên kiếp!
Trên đỉnh núi, hai người Mão Nhật Đạo Quân và Dậu Nguyệt Đạo Quân đứng nhìn về phía nam.
- Đại khái đám người Lam U Chân Quân đã đi rồi! Mão Nhật Đạo Quân, vì sao ngươi lại giữ một mình ta lại?
Dậu Nguyệt Đạo Quân cười nói.
Mão Nhật Đạo Quân nhìn về cửa phía tây nam, thần sắc hơi ngưng trọng nói:
- Dậu Nguyệt Đạo Quân, ngươi và ta đã cộng sự mấy ngàn năm!
- Không sai. Làm sao?
Dậu Nguyệt Đạo Quân cười nói.
- Lần này, ta giữ ngươi ở lại, thật ra muốn mời ngươi giúp ta một lần! Mão Nhật sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ở trong lòng!
Mão Nhật Đạo Quân trịnh trọng nói.
- Ồ?
Ánh mắt Dậu Nguyệt Đạo Quân sáng lên.
- Thái Dương Sơn, ngươi còn nhớ chứ?
Mão Nhật Đạo Quân trầm giọng nói.
- Tự nhiên ta biết rõ. Hiện tại nó đã rơi vào trong tay Diêm Xuyên, Kim Đại Vũ luyện hóa nó thành một cái chuông lớn!
Dậu Nguyệt Đạo Quân cười nói.
- Không sai. Thái Dương Sơn đấy là do Thánh chủ ban thưởng cho ta. Ta nhất định phải đoạt lại. Diêm Xuyên người này quá tà môn. Lần này, để đề phòng nếu xảy ra chuyện chẳng may, ta muốn mời ngươi hỗ trợ, giúp ta thu hồi đồ vật của ta!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...