Nhìn Minh Phượng điện trước mắt, Mặc Vũ Hề nhất thời nhớ lại rất nhiều kỷ niệm đẹp của tuổi ấu thơ.
Nhưng Kinh Chiếu là mẫu thân mình sao? Tin tức này dường như nghẹn lại trong cổ họng, khiến thần thái của Mặc Vũ Hề trở nên phức tạp đến cực điểm.
Tại sao năm đó phụ thân chết, mẫu thân lại thờ ơ như vậy? Thánh chủ đúng là mẫu thân mình sao? Tại sao nhiều năm như vậy, mẫu thân lại chẳng quan tâm đến mình, mặc cho mình bị khi dễ?
Mặc Vũ Hề tự nhốt mình bên trong Minh Phượng điện. Ngay cả Diêm Xuyên cũng bị nàng cự tuyệt ở ngoài cửa.
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, không để ý lắm.
Giờ phút này, hưng phấn nhất chính là đám người Thanh Long. Năm đó mọi người được phụ thân của Mặc Vũ Hề sắp xếp, cống hiến cho thiếu chủ. Theo lý thường, những năm này bọn họ cũng chịu rất nhiều ánh mắt ghẻ lạnh.
Nhưng, giờ phút này bọn họ chợt phát hiện, thiếu chủ của mình còn có thân phận lớn nha vậy, Thanh Long nhất thời cảm thấy mở mặt mở mày.
- Diêm Hoàng, có thật không?
Thanh Long vẫn có chút kích động nói.
- Là sự thật. Toà Minh Phượng Sơn này trước kia là đàn trường của phụ thân Vũ Hề sao?
Diêm Xuyên hỏi.
- Vâng, trước đây chúng ta cũng ở chỗ này!
Thanh Long hưng phấn gật đầu một cái.
- Giúp ta tìm một phòng đơn. Ta có lời muốn nói với Văn Nhược tiên sinh!
Diêm Xuyên nói.
- Được, được, không thành vấn đề!
Thanh Long lập tức đáp.
Một đám Chân Quân chiếm lấy Minh Phượng Sơn đều đi sạch. Tâm tình của Mặc Vũ Hề không tốt. Giờ phút này, Thanh Long là thuộc hạ đứng đầu, tất nhiên có quyền sắp xếp mọi chuyện ở đây. Huống hồ còn là Diêm Xuyên.
- Diêm Hoàng, ngươi gọi ta đến, có phải có chuyện gì quan trọng hay không? Phải biết rằng, lần này Thánh Địa Đại Chiêu biến động lớn. Giờ phút này Đại Chu Thành ta chắc chắn cũng sẽ không an tâm!
Văn Nhược tiên sinh cười nói.
- Đi thôi, Văn Nhược tiên sinh. Việc này khẩn cấp. Ban đầu ta vốn định ngày hôm qua vừa tới Thánh Địa Đại Chiêu liền nói cho tiên sinh biết. Nhưng đáng tiếc gặp phải chuyện của Vũ Hề!
Sắc mặt Diêm Xuyên nghiêm trọng nói.
Thấy sắc mặt Diêm Xuyên nghiêm túc, Văn Nhược tiên sinh cũng biết đó hẳn là chuyện không bình thường, nhất thời sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.
Dưới sự chỉ dẫn của Thanh Long, hai người đi tới một đại điện. Cửa đại điện ầm ầm đóng lại, bất cứ người nào cũng không được quấy nhiễu.
- Diêm Hoàng, có chuyện gì vậy? Ngươi cứ nói đi!
Văn Nhược tiên sinh trịnh trọng nói.
Lấy địa vị của Diêm Xuyên bây giờ, hắn muốn tìm một cái pháp bảo chứa đồ không khó.
Diêm Xuyên xoay tay một cái, từ bên trong tay áo đột nhiên xuất hiện một cái quan tài lớn.
Quan tài?
Sắc mặt Văn Nhược tiên sinh trầm xuống. Văn Nhược tiên sinh không rõ người trong quan tài là ai, nhưng bên trong nhất định có một người chết. Đó là ai?
Diêm Xuyên đưa tay ra hiệu Văn Nhược tiên sinh tự mình động thủ.
Văn Nhược tiên sinh mang theo một tia hiếu kỳ, nhẹ nhàng đẩy nắp quan tài lên.
Vù vù!
Nắp quan tài mở ra, nhất thời lộ ra một bộ thi thể bên trong.
Chỉ một thoáng, cả người Văn Nhược tiên sinh run rẩy, kinh hãi nhìn vào bên trong quan tài.
- Phụ thân? Phụ thân!
Văn Nhược tiên sinh nhất thời kêu khóc. Người nằm trong quan tài không phải ai khác, chính là viện chủ thư viện Cự Lộc, Mạnh Tử Thu!
Tại Nam Thần Châu, vì tuần tra tung tích của phong thủy sư Lý Thương Lan, bị Lý Thương Hải dẫn theo một đám phong thủy sư, đánh chết ngay trước mặt Diêm Xuyên. Cuối cùng hắn đã lấy sinh mạng đổi lấy tung tích của Lý Thương Lan.
- Phụ thân!
Văn Nhược tiên sinh khóc lớn.
Tiếp theo, trên mặt Văn Nhược tiên sinh trở nên lạnh lẽo. Trên khuôn mặt tuấn tú cực kỳ dữ tợn. Hắn quay đầu nhìn về phía Diêm Xuyên nói:
- Diêm Hoàng, là ai? Ai đã giết phụ thân ta?
Khe khẽ thở dài, Diêm Xuyên kể lại mọi chuyện tại Nam Thần Châu cho Văn Nhược tiên sinh nghe. Hắn không giấu diếm một chút nào.
- Phụ thân ngươi muốn ta nói với ngươi một câu. Văn Nhược là một hài tử số khổ, hãy nói với nó, phụ thân có lỗi với con!
Phụ thân có lỗi với con? Text được lấy tại
Nhưng Diêm Xuyên nói đến giờ phút cuối cùng, khi Mạnh Tử Thu sắp chết đã hổ thẹn nói một câu, Văn Nhược đã khóc không thành tiếng.
- Lý Thương Hải, Lý Thương Hải, ta không giết ngươi, trời tru đất diệt...
Văn Nhược tiên sinh gào thét.
Nhìn Văn Nhược tiên sinh bi phẫn thống khổ như vậy, Diêm Xuyên khe khẽ thở dài. Hắn không nói thêm gì nữa, một mình đi ra khỏi đại điện, để lại một mình Văn Nhược tiên sinh phát tiết sầu não trong lòng.
- Diêm Hoàng?
Thanh Long đi tới.
- Không nên làm phiền Văn Nhược tiên sinh!
Diêm Xuyên nói.
- Vâng!
Thanh Long gật đầu một cái.
- Kim Đại Vũ đâu?
Diêm Xuyên nghi ngờ nói.
- Kim đại nhân? Ừm, lúc trước hắn muốn ta chuyển lời cho ngài, ta thiếu chút nữa đã quên mất!
Thanh Long vỗ đầu một cái nói.
- Sao?
- Hắn nói, hắn cảm ứng được tinh thạch Thái Dương hỏa, nên đã đi điều tra!
Thanh Long nói.
Tinh thạch Thái Dương hỏa?
Diêm Xuyên giật mình. Hắn nhất thời nghĩ tới, Kim Đại Vũ vẫn không có pháp bảo nào vừa tay. Hắn vẫn vô cùng để ý tới những pháp bảo của tổ tiên. Tinh thạch Thái Dương? Thứ có thể chế luyện cánh cửa Thiên Giới?
- Ta biết rồi!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
Diêm Xuyên đã đưa tin trở lại, bảo Lưu Cương Đông Hán tìm kiếm xung quanh. Nếu Kim Đại Vũ tự mình tìm tới, vậy không thể tốt hơn.
- Đại ca, Diêm Hoàng, Thượng Quan cô nương tới!
Bạch Long nhất thời chạy tới.
- Ồ?
Diêm Xuyên giật mình, bước nhanh chân về phía Minh Phượng điện.
Cửa lớn của Minh Phượng đã mở, Thượng Quan Uyển Nhi đang đối mặt với Mặc Vũ Hề.
- Thượng Quan cô nương, Thánh chủ đúng là mẫu thân của ta sao? Có thật vậy không?
Trong mắt Mặc Vũ Hề vẫn còn đong đầy nước mắt.
- Điều này sao có thể là giả được? Nha đầu, không nên nghĩ quá nhiều. Nếu Thánh chủ đã nhận ngươi, vậy cả đời này sẽ không ai dám bắt nạt ngươi nữa.
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói.
Nhưng Mặc Vũ Hề lại càng thương tâm hơn.
Diêm Xuyên đi vào đại điện. Mặc Vũ Hề cũng không có để ý tới hắn. Thượng Quan Uyển Nhi nhìn Diêm Xuyên một chút, nhưng lại không hề nói gì.
- Vậy tại sao, tại sao những năm qua người lại không nghe không hỏi tới ta. Còn nữa, thời điểm phụ thân ta chết, tại sao thánh, tại sao mẫu thân lại không để ý tới? Tại sao? Nếu là mẫu thân ta quan tâm một chút, phụ thân ta sẽ không phải chết như vậy! Tại sao?
Mặc Vũ Hề khóc rất thảm thương.
Thượng Quan Uyển Nhi nhíu mày, không nói.
- Thượng Quan cô nương, cầu xin cô nương nói cho ta biết, được không?
Mặc Vũ Hề tiến lên kéo tay Thượng Quan Uyển Nhi, khẩn cầu.
- Ngươi biết sẽ càng thương tâm hơn thôi. Ngươi không biết vẫn tốt hơn!
Thượng Quan Uyển Nhi khuyên nhủ.
- Không, ta nhất định phải biết. Thượng Quan cô nương, cô nương không nói cho ta biết, ta sẽ đi hỏi mẫu thân. Ta phải xem thử mẫu thân sẽ nói như thế nào!
Mặc Vũ Hề kiên quyết nói.
- Ôi, được rồi. Hi vọng ngươi không phải hối hận!
Thượng Quan Uyển Nhi gật đầu một cái.
- Ừm, cô nương nói đi!
Mặc Vũ Hề cắn cắn môi, cố gắng khống chế bản thân.
- Phụ thân ngươi chết, muốn trách, thì phải trách hắn quá tham lam, không thức thời. Chuyện này không thể trách người khác được. Bởi vì hắn quá tham lam, cho nên Thánh chủ mới chẳng quan tâm đến hắn! Thậm chí mặc cho hắn tự sinh tự diệt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...