Đông Thần Châu, Thánh Địa Đại Chiêu, trong một gian đại điện
Mặc Vũ Hề dẫn theo đám người Thanh Long ngồi ở trong đó. Mặc Vũ Hề uống nước trà, khuôn mặt có chút buồn bã. Đám người Thanh Long đứng phía đó.
Két.
Cửa đại điện mở ra, Văn Nhược tiên sinh bước vào đại điện. Sau đó cửa đại điện lại được đóng lại.
- Văn Nhược tiên sinh, hiện tại thế nào?
Mặc Vũ Hề đặt chén trà xuống hỏi.
Văn Nhược tiên sinh cười khổ nói:
- May mắn không làm nhục sứ mệnh. Đám người kia đã bị ta đuổi đi.
Đám người Thanh Long thở phào một tiếng.
- Thánh nữ, sao lần này lại phát sinh chuyện lớn như vậy?
Văn Nhược lo lắng nói.
- Ôi, ta cũng không biết.
Sắc mặt Mặc Vũ Hề phức tạp nói.
- Hẳn có người muốn giá họa cho thánh nữ. Nhưng, hiện tại chứng cứ xác thực, chết nhiều người như vậy, thậm chí có cả thánh tử, thánh nữ. Mặc dù người là thánh nữ, cũng khó tránh được tội.
Văn Nhược lo lắng nói.
Mặc Vũ Hề lắc lắc đầu nói:
Bọn họ không làm gì được ta.
- Ồ?
Văn Nhược tiên sinh tỏ ra nghi hoặc.
- Lần này đa tạ Văn Nhược tiên sinh đã ra sức. Ta cũng không gạt tiên sinh. Khi phụ thân ta còn sống, người đã từng giao cho ta một lệnh bài. Dựa vào lệnh bài, ta có thể trực tiếp liên lạc với Thánh chủ. Mặc kệ ta gây ra sai lầm lớn tới mức nào, Thánh chủ đều có thể bảo vệ ta một cách chu toàn.
Mặc Vũ Hề hít sâu một cái nói.
- Lệnh bài? Thánh chủ? Sao có thể như vậy được? Thánh chủ đối với Thánh Địa Đại Chiêu, cơ bản đều mặc kệ. Cho dù thánh tử, thánh nữ chết, không, phụ thân người là Đạo Quân, năm đó chết đi, Thánh chủ cũng không mấy để tâm. Hiện tại những người khác trong tông muốn báo thù, Thánh chủ làm sao có thể tự mình ra tay bảo vệ an toàn cho người được?
Văn Nhược tiên sinh cảm thấy không hiểu nói.
- Ta cũng không rõ. Nhưng ta tin tưởng phụ thân ta. Tuy rằng không nhìn thấy Thánh chủ, nhưng, chỉ cần giao lệnh bài cho Thượng Quan Uyển Nhi, hẳn nàng sẽ dẫn ta tới gặp Thánh chủ.
Mặc Vũ Hề cau mày nói.
- Thượng Quan Uyển Nhi?
Văn Nhược tiên sinh lại thoáng trầm tư.
- Thượng Quan Uyển Nhi không có bất kỳ pháp vị nào trong tông, nhưng nàng lại là người được Thánh chủ tín nhiệm nhất. Phần lớn thời gian Thánh chủ đều bế quan, nhưng Thánh chủ lại giao tất cả quyền to trong tông cho Thượng Quan Uyển Nhi. Cho dù là hai Đạo Quân khác cũng không có quyền thế bằng nàng. Thượng Quan Uyển nhi là người cực kỳ biết điều, nhưng ta có thể nhìn ra, nàng khá chiếu cố đến người.
Văn Nhược tiên sinh trầm tư nói.
- Ta tin tưởng phụ thân. Với lệnh bài này, ta chắc chắn sẽ an toàn. Nhưng... nhưng ta luôn cảm thấy, trong này còn có những âm mưu khác. Tại sao lại có người muốn hãm hại ta? Hơn nữa còn khốc liệt như vậy. Nếu không tra ra ngọn nguồn, ta lo lắng, cho dù Thánh chủ có thể bảo vệ an toàn cho ta, ta cũng sẽ tiếp tục rơi xuống.
Mặc Vũ Hề trầm giọng nói.
- Nhưng... những thi thể kia đều bị bọn họ liệm. Hiện tại chúng ta không có cách nào tra xét. Tới lúc đó thánh nữ cũng đáng hôn mê, không có chứng cứ.
Văn Nhược tiên sinh cau mày nói.
- Chờ một chút đi. Hắn sắp tới đây.
Mặc Vũ Hề khe khẽ thở dài.
- Hắn? Diêm Xuyên?
Văn Nhược nghi ngờ nói.
Mặc Vũ Hề gật đầu một cái.
- Nhưng... chuyện của người vừa mới phát sinh. Cho dù thông báo cho Diêm Xuyên, cũng phải mất một thời gian rất lâu.
Văn Nhược cau mày nói.
- Không, hơn một năm trước, bởi vì một chuyện khác, ta đã thông báo cho hắn tới đây. Hẳn hơn một năm trước hắn đã bắt đầu đi về phía này.
Mặc Vũ Hề nói.
- Một chuyện khác?
Văn Nhược tiên sinh giật mình, nhưng chung quy hắn vẫn gật đầu một cái:
Ta có thể nhìn ra, hai năm qua, hai Đạo Quân Nhật Nguyệt có hành vi khá kỳ quái.
- Tin tức của ta cũng có được từ chỗ của Thượng Quan Uyển Nhi. Thượng Quan Uyển nhi có căn dặn, cho nên...
Mặc Vũ Hề có chút khó khăn nói.
- Ha ha ha, ta hiểu rõ. Thánh nữ không cần chú ý. Chung quy ta vẫn không phải là người của Thánh Địa Đại Chiêu.
Văn Nhược lắc lắc đầu nói.
...
Đại Chiêu Thánh Địa
Diêm Xuyên và Kim Đại Vũ hạ xuống một đỉnh núi. Hai người nhìn về phía xa, kim quang đang bao trùm cả một thế giới.
Tại trung tâm một ngọn núi lớn, phía trên bầu trời là công đức cuồn cuộn. Biển công đức che kín bầu trời, bao trùm mấy chục ngọn núi lớn. Đỉnh của biển mây công đức ngưng tụ ra hàng ngàn hàng vạn công đức hình người.
- Đây là, biển mây công đức của Thánh Địa Đại Chiêu? Hàng ngàn hàng vạn Pháp Tướng?
Kim Đại Vũ cau mày nói.
Hàng ngàn hàng vạn Pháp Tướng, tương ứng với hàng ngàn hàng vạn cường giả của Thánh Địa Đại Chiêu. Diêm Xuyên lại nhìn về phía trung tâm. Ba thân ảnh kia Diêm Xuyên có nhận ra hai thân ảnh ở hai bên trái phải. Đó chính là Mão Nhật Đạo Quân cùng Dậu Nguyệt Đạo Quân
Hai Công Đức Pháp Tướng của Đạo Quân, đi cùng hàng ngàn hàng vạn Pháp Tướng, đồng thời hành lễ với một thân ảnh đứng ở giữa.
Một nữ tử mặc hoa bào ngồi trên một bảo tọa, khuôn mặt mơ hồ, nhưng vẫn tản mát ra một cỗ khí phách uy hiếp người khác.
- Kinh Chiếu.
Hai mắt Diêm Xuyên thoáng nheo lại.
- Hoàng thượng, phía trước là thiên hạ đệ nhất thành, Đại Chu Thành.
Kim Đại Vũ nói.
- Đại Chu Thành? Thành chủ hẳn là Văn Nhược tiên sinh. Đi thôi, trước tiên chúng ta vào thành, sau đó sẽ hỏi thăm một chút.
Diêm Xuyên nói.
- Vâng.
Thân hình hai người nhảy lên một cái, sau đó bay về phía thành trì đông đúc phía xa. Toà thành này cũng không hề có tường thành, cũng không cần tường thành. Thành trì của Thánh Địa Đại Chiêu, ai dám xâm lấn? Huống hồ, nơi này còn gần Kinh Chiếu. Có người nào không muốn sống lại dám đến công thành nữa?
Hoàng triều Đại Trăn, Yến Kinh của hổ thần điện của Bạch Đế Thiên
Hoắc Quang đưa một bức thư cho Bạch Đế Thiên.
- Bạch chí tôn, đây là hoàng thượng bảo ta giao cho người, nói người cần lập tức khởi hành đi tới Thánh Địa Đại Chiêu.
Hoắc Quang trịnh trọng nói.
Bạch Đế Thiên bắt đầu mở bức thư xem nội dung. Sau khi xem xong, hai mắt hắn dần dần nheo lại.
- Kinh Chiếu giết trời?
Con ngươi của Bạch Đế Thiên co lại.
- Giết trời?
Hoắc Quang không hiểu nói.
- Không đúng, hẳn không phải chỉ đơn giản là giết trời như vậy? Nguồn tại http://
Bạch Đế Thiên nhất thời nhíu mày đi đi lại lại trong đại điện.
- Bạch chí tôn, hoàng thượng nói người phải nhanh chóng đi tới đó.
Hoắc Quang nói.
Bạch Đế trời gật gật đầu nói:
- Ta biết rồi. Ta sẽ đi. Hoắc Quang, trong khoảng thời gian này, duy trì tình trạng quân đội của Đại Trăn ở mức tốt nhất. Tiếp đó, có khả năng sẽ phát sinh đại biến.
- Ta biết. Hoàng thượng đã căn dặn.
Hoắc Quang kêu lên.
- Được. Ta thông báo một chút sau đó sẽ lập tức khởi hành tới Thánh Địa Đại Chiêu. Ngươi đi đi.
Bạch Đế Thiên nói.
- Được
Hoắc Quang đi rồi, Bạch Đế Thiên vẫn ở trong đại điện đi tới đi lui:
- Thiên hạ đệ nhất nhân sao? Diệt trời? Khí phách thật lớn.
Nam Thần Châu, bên trong một gian đại điện của Đại Ngạc Thiên Triều.
Cái U Vương ngồi ở trên ghế dựa Cửu Long Thiên, nhìn văn võ trong triều.
Một bộ xương đi tới:
- Khởi bẩm thánh thượng, quân đoàn số một, quân đoàn số hai, quân đoàn thứ ba đã tiêu diệt tam đại trung vị tông môn. Đại quân tiếp tục mở rộng khắp nơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...