- Không phải sư phụ không thấy thủ đoạn của Diêm Xuyên, nếu bây giờ làm như vậy, một khi Diêm Xuyên trở về thì cũng là ngày Ngự Yêu tông ta bị diệt!
Đại đệ tử Đan Thanh Tử quát:
- Ăn nói bậy bạ, Diêm Xuyên có một mình sao làm được chuyện gì?
Lưu Cương trừng mắt nói:
- Tầm nhìn hạn hẹp! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Đại đệ tử Đan Thanh Tử sắc mặt khó xem nói:
- Ngươi nói cái gì?
Lưu Cương lạnh lùng quát:
- Ta kính ngươi là đại sư huynh nên mới gọi ngươi một tiếng sư huynh, nhưng đầu óc heo nhà ngươi tu luyện đến ngu sao? Muốn đẩy Ngự Yêu tông ta vào vạn kiếp bất phục?
Đại đệ tử Đan Thanh Tử lạnh lùng quát:
- Vạn kiếp bất phục? Ngươi mới là đẩy Ngự Yêu tông vào vạn kiếp bất phục! Hiện tại Vô Ưu thành có năm hạ vị tông môn, gần hai mươi cường giả Thần cảnh, nếu không phải chú ý Hoắc Quang có mười vạn dong binh thì đã sớm tiêu diệt hắn rồi!
Lưu Cương tranh cãi:
- Chỉ là mười vạn dong binh của Hoắc Quang sao? Là tại bọn họ không làm gì Hoắc Quang được!
Đại đệ tử Đan Thanh Tử lạnh lùng nói:
- Không làm gì Hoắc Quang được? Hắn mới chỉ là Khí cảnh, ngươi cho rằng hắn là Diêm Xuyên sao?
Mục Dã vương ở một bên trầm giọng nói:
- Không chỉ có năm hạ vị tông môn, còn có cường giả hạ Hư cảnh tến đến. Vẫn không đụng vào Hoắc Quang là vì chờ bên Đại Hà tông truyền đến tin tức.
Đám đệ tử giật mình kêu lên:
- Hạ Hư cảnh?
Đại đệ tử Đan Thanh Tử đắc ý nói:
- Có nghe chưa? Cùng năm đại tông môn đối kháng là tìm chết, Ngự Yêu tông ta chỉ có thuận nước giong thuyền.
Lưu Cương lại nói:
- Tầm nhìn hạn hẹp.
Đại đệ tử Đan Thanh Tử tức giận trừng Lưu Cương:
- A?
Mục Dã vương nhíu mày nhìn Lưu Cương, bởi vì gã cũng cho rằng Hoắc Quang căn bản không thể chống đỡ năm tông môn bao vây tiễu trừ.
Lưu Cương lại nói:
- Sư phụ, Hoắc Quang, Lưu Cẩn hiện đang bị vây khốn trong điện thành chủ, đây chính là thời có tốt nhất. Chúng ta nên trợ giúp Hoắc Quang mà không phải giúp đỡ ngũ tông phân chia lợi ích thuộc vệ chúng ta!
Mục Dã vương trầm giọng nói:
- A?
Lưu Cương nói:
- Năm đại tông môn muốn tiến trú Vô Ưu thành, một khi thành công thì lợi ích của Ngự Yêu tông ta sẽ bị áp chế, thậm chí là bị đuổi ra khỏi Vô Ưu thành, nếu họ ác chút thì sẽ nhổ tận gốc Ngự Yêu tông ta!
Mặc Vũ Hề nheo mắt, nhíu mày nói:
- Nhưng Ngự Yêu tông ta căn bản không thể đối kháng năm đại tông môn này!
Lưu Cương khuyên nhủ:
- Sư phụ, thật ra chỉ cần chúng ta chống một đoạn thời gian. Sư phụ hãy nghĩ xem, Diêm Xuyên có tu vi gì?
Mục Dã vương nhớ lại:
- Tinh cảnh, chỉ gần là Tinh cảnh cửu trọng.
Lưu Cương trầm giọng nói:
- Đúng vậy. Tu vi Tinh cảnh đã có thể đem ba U tông, Nhật Nguyệt Minh, bốn đại tông môn nhổ tận gốc, hiện tại lại qua vài năm thì tu vi của Diêm Xuyên còn ở Tinh cảnh không? Lúc này nếu Ngự Yêu tông ta bỏ đá xuống giếng, Diêm Xuyên trở về có tìm Ngự Yêu tông ta báo thù không? Ngự Yêu tông ta có thể đón đỡ sự trả thù của Diêm Xuyên không?
Mục Dã vương nghĩ đến Diêm Xuyên thì mặt trầm xuống.
Ở trong lòng Mục Dã vương, Diêm Xuyên là quái vật biến thái, thực lực và tu vi căn bản không cân bằng. Nếu như Diêm Xuyên trở về, chuyên môn tìm Ngự Yêu tông báo thù, vậy thì hậu quả không dám tưởng tượng.
Lưu Cương hít sâu, nói:
- Sư phụ, đệ tử nói một câu bất kính, chúng ta không đấu lại Diêm Xuyên. Con người Diêm Xuyên là cường giả mạnh nhất ta từng thấy, không phải vì tu vi mà là thủ đoạn của hắn. Đệ tử ở trong trần thế có nghiên cứu quyền mưu, nhưng đệ tử không đoán ra mưu kế của Diêm Xuyên. Một khi Diêm Xuyên trở về thì sẽ là trời long đất lở!
Đại đệ tử Đan Thanh Tử quát:
- Cái gì trời long đất lở? Mới có mấy năm? Cho dù hắn đến Khí cảnh thì sao? Có năm đại tông môn đang chờ hắn, cường giả hạ Hư cảnh ra tay, hắn sẽ chui đầu vô lưới!
Lưu Cương trào phúng cười nói:
- Ha ha ha ha! Ngươi cho rằng Diêm Xuyên sẽ giống như ngươi bốn năm qua đi vẫn giống như cũ sao? Hư cảnh? Bốn năm trước cũng có Hư cảnh lại đây nhưng chẳng phải đã bị Diêm Xuyên giết chết sao?
Mí mắt Mục Dã vương giật giật.
Lưu Cương khuyên can:
- Sư phụ, nếu không chắc chắn thì tốt nhất là đừng nhúng tay vào, làm vậy tuy Ngự Yêu tông ta không gặp lợi ích nhiều nhưng ít nhất sẽ không tổn thất bao nhiêu.
Đại đệ tử Đan Thanh Tử la lên:
- Sư phụ, không được, năm đại tông môn cùng đến, chúng ta không tham gia, lợi ích Cự Lộc thành rất có thể bị bọn họ chiếm lấy!
Mục Dã vương suy tư một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu, nói:
- Nghe theo Lưu Cương, không giúp ai.
Lưu Cương thầm thở phào, nói:
- Sư phụ minh giám!
Đại đệ tử Đan Thanh Tử sốt ruột nói:
- Sư phụ!
Mục Dã vương khẽ thở dài nói:
- Tốt rồi, đi ra ngoài đi!
- Tuân lệnh!
Mọi người lùi ra khỏi đại điện.
Ra khỏi đại điện, hai sư huynh đệ chia thành hai phái. Một phe theo Đan Thanh Tử, bởi vì gã là đại sư huynh. Một phe theo Lưu Cương, vì họ tin tưởng năng lực của gã.
Sau khi tách ra, đại đệ tử Đan Thanh Tử sắc mặt tối tăm nói:
- Các vị sư đệ, mặc dù sư phụ không nhúng tay vào nhưng chúng ta không thể mặc kệ, lần này không tham dự, Ngự Yêu tông ta ở trong Vô Ưu thành không còn chỗ đứng!
- Chúng ta nghe theo đại sư huynh!
Bên kia.
Lưu Cương sắc mặt âm trầm nhìn đám người đi theo.
Lưu Cương trầm giọng nói:
- Đa tạ các vị sư huynh tín nhiệm, lần này có lẽ là cơ hội cho chúng ta.
Các sư huynh nói:
- A? Xin nghe cao kiến của sư đệ!
Lưu Cương trầm giọng nói:
- Năm đại tông môn chợt đến đây là vì cái gì? Bọn họ cách Vô Ưu thành rất xa, tại sao đến? Mục tiêu là Diêm Xuyên? Hay Hoắc Quang? Hoặc là Đại Hà tông? Hừ, vội vã như vậy chỉ chứng minh một vấn đề.
- A?
Lưu Cương trầm giọng nói:
- Chứng minh Diêm Xuyên, Hoắc Quang, Đại Hà tông có thể uy hiếp đến bọn họ. Mặc dù bây giờ ta chưa nhìn ra thứ gì có thể uy hiếp họ, nhưng làm rầm rộ như vây, Diêm Xuyên, Đại Hà tông tất nhiên có chỗ mạnh.
- Chúng ta chẳng những không thể ngồi xem, ngược lại phải trợ giúp Hoắc Quang. Dệt hoa trên gấm dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới đáng quý. Huống chi nếu chúng ta thật sự mặc kệ, không cùng Hoắc Quang giúp đỡ nhau cũng là phản bội minh ước.
- Nếu đến khi Diêm Xuyên trở về, có lẽ Ngự Yêu tông ta sẽ gặp tai nạn diệt tông, huống chi dù chúng ta mặc kệ thì năm đại tông môn giành được Vô Ưu thành sẽ chịu chia lợi ích cho Ngự Yêu tông ta sao?
Các sư huynh gật đầu đồng ý:
- Sư đệ nhìn xa trông rộng!
Lưu Cương nghiêm túc nói:
- Sư phụ có đắn đo riêng, nhưng chúng ta nhất định phải làm điều gì đó, cho dù xảy ra chuyện cũng để sư phụ có đường lui, để Ngự Yêu tông không dính vào rắc rối, chúng ta tự mình quyết định, nếu ta đoán đúng thì Ngự Yêu tông ta qua đợt này chắc chắn sẽ cường thịnh lên.
Các sư huynh lên tiếng:
- Chúng ta nghe theo ngươi!
Vô Ưu thành, trên Phù Không đảo, phủ thành chủ, Diêm Vương điện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...