Cả Cự Lộc thành, trong lúc nhất thời ngọa hổ tàng long, mạch nước ngầm mãnh liệt khởi động.
Đông Phương điện!
Đại điện mở rộng ra, Miêu Miêu cuộn tròn nằm trên ghế nhỏ mà ngủ, trong đại điện có đặt một cái bàn nhỏ, Diêm Xuyên đang cùng một nữ tử tóc ngắn uống trà trò chuyện.
Nữ tử tóc ngắn, một thân y phục quý giá, hai đầu lông mày thoáng hiện ra một cổ anh khí bén nhọn.
Chính là Hoàng đã từ biệt mấy năm. Text được lấy tại
- Lúc mới vừa đến, ta xem qua, bao quanh ngoài Đông Phương điện, kiếm khí quanh quẩn, là ngươi bố trí trận pháp?
Hoàng uống trà thản nhiên nói.
- Thiên Thụ đại hội đã gần tới, Hư cảnh tu giả tụ tập càng ngày càng nhiều, phải phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, cũng chỉ có ngươi có nhãn lực, lại có thể nhìn ra trận pháp bên ngoài!
Diêm Xuyên nhấp trà, cười nhạt nói.
- Ta tới đã ba ngày, phía ngoài phát ra tin đồn, ngươi muốn tranh đoạt Phong Thần Sách?
Hoàng trầm giọng hỏi.
- Không sai? Còn ngươi thì sao?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
- Ta muốn Thiên Sách.
Hoàng trầm giọng nói.
- A?
Diêm Xuyên ngoài ý muốn nói.
- Đao của ta, có thể cảm nhận được kiếm của ngươi, nói rõ kiếm của ngươi cũng đã ngưng tụ ra Kiếm Linh?
Hoàng nhìn về phía Ngọc Đế Kiếm đeo ở sau lưng Diêm Xuyên.
- Không sai!
- Nếu Kiếm Linh ra đời, vậy thì không còn năm trong hàng ngũ cửu phẩm rồi, xem ra mấy năm nay, ngươi cũng có kỳ ngộ a!
Hoàng gật đầu thở dài nói.
- Chuyện năm đó của Phụ thân ngươi, tra thế nào rồi?
Diêm Xuyên hỏi.
- Có chút đầu mối rồi!
Hoàng lắc đầu, không muốn nhiều lời.
- Một ít tư liệu của hơn sáu nghìn năm trước, ta đã sửa sang lại một lần, đợi chút nữa sẽ đưa cho ngươi, về phần có hữu dụng hay không, một mình ngươi xem đi!
Diêm Xuyên hít sâu một cái nói.
- Đa tạ!
Hoàng gật đầu. Trong mắt hơi nhu hòa.
Lần này đến đây, chuyện chủ yếu chính là vì để cho Diêm Xuyên giúp mình thu thập một ít tư liệu, dù sao Diêm Xuyên cũng đã ở Cự Lộc thành khoảng hai năm. Tư liệu về lịch sử thì khẳng định là Cự Lộc thành có nhiều nhất.
Không nghĩ tới, Diêm Xuyên đã sớm chuẩn bị tốt rồi!
Hoàng không thích nhiều lời, lẳng lặng uống trà.
- Ngươi tranh đoạt Thiên Sách, là vì khai tông lập phái?
Diêm Xuyên hỏi.
- Không sai biệt lắm, bất quá ta không thích xây dựng, dựng lên tông môn, thu mười hai môn đồ, hoàn thành nguyện vọng của phụ thân là đủ rồi!
Hoàng thản nhiên nói.
- Mười hai môn đồ? Có thể học tập với Đao Ma, không biết là nguyện vọng của bao nhiêu đao tu a!
Diêm Xuyên cười nói.
Hoàng vẫn như cũ, sắc mặt nhàn nhạt, tiếp tục uống trà.
Diêm Xuyên biết, đây không phải là Hoàng xem thường mình, mà là tính cách của bản thân nàng quyết định, hơn nữa, cho đến hôm nay, Diêm Xuyên cũng chưa thấy Hoàng cười một lần nào.
Tron lúc hai người uống trà, đột nhiên, mây mù ngoại giới đung đưa một trận.
- Thánh nữ tới!
Ngoài điện truyền đến thanh âm hưng phấn của Thanh Long.
Thanh Long, Bạch Long nhất thời chạy về phía quảng trường.
- Ồ!?
Diêm Xuyên giật mình. Giẫm chân đứng lên, hơn nữa cũng hướng ra ngoài điện mà đi.
Hoàng nhìn Diêm Xuyên một chút, trong mắt không có bất mãn, bản thân mình cũng là loại tính cách này. Cũng không cần quá khách sáo.
Diêm Xuyên đi ra đại điện.
Trên Quảng trường, mười thân ảnh rơi xuống.
Mặc Vũ Hề, Chu Tước, Huyền Vũ, Văn Nhược tiên sinh, Cổ Nguyệt Thánh tử, còn có năm khuôn mặt xa lạ.
Cổ Nguyệt Thánh tử? Trong mắt Diêm Xuyên hiện lên một tia ngoài ý muốn. Tại sao hắn lại tới đây?
- Bái kiến Thánh nữ!
Thanh Long, Bạch Long cung kính nói.
- Ừ!
Mặc Vũ Hề gật đầu, quay lại nhìn về phía Diêm Xuyên.
Thấy Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề nhẹ nhàng cười một tiếng, nụ cười này, giống như là bao hàm vô tận tư niệm vậy.
Mặc dù không giải thích được vì sao Cổ Nguyệt Thánh tử lại đến, nhưng Diêm Xuyên nhìn về phía Mặc Vũ Hề, vẫn nở nụ cười tràn đầy tín nhiệm. Nụ cười này, để cho trong mắt Mặc Vũ Hề hiện lên một tia cảm động, chậm rãi đi tới.
- Meo meo, Mặc tỷ tỷ tới?
Chẳng biết lúc nào Miêu Miêu đã tỉnh lại, nhất thời chạy tới nơi này.
- Miêu Miêu?
Trong mắt Mặc Vũ Hề cũng tràn đầy vui mừng.
Lật tay một cái, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một màu phiến đá nhỏ bảy màu, phiến đá nhỏ rất nhỏ, nhưng lộ ra một cổ năng lượng khí tức cường đại.
- Meo meo?
Ánh mắt Miêu Miêu nhất thời thành hình trái tim.
- Đây là tiên thạch mảnh nhỏ mà ta vô tình lấy được, không biết ngươi thích không?
Mặc Vũ Hề cười nói.
- Meo meo, thích, thật tốt quá, thật tốt quá, Mặc tỷ tỷ xinh đẹp nhất rồi!
Nhất thời, miệng Miêu Miêu giống như được bôi mỡ vậy.
- Tiên thạch mảnh nhỏ? Vũ Hề Thánh nữ, đây là tiên vật mà Thánh chủ ban thưởng xuống, ngươi lại đem cho một con tiểu miêu?
Cổ Nguyệt Thánh tử trầm giọng nói.
- Mèo cái con em ngươi a, ngươi mới là mèo! Meo meo!
Miêu Miêu nhất thời tức giận nói.
- Nghiệt súc, ngươi nói cái gì?
Một cường giả râu rậm đứng phía sau Cổ Nguyệt Thánh tử đột nhiên trừng mắt, một cổ khí tức cường đại phun mạnh mà ra.
Mặc Vũ Hề trầm mặt xuống, lấy tay vung lên, một cổ khí thế cường đại đem khí tức cường giả kia toàn bộ trùng kích mà đẩy ra.
- Thường Tam, nơi này không có phần nói chuyện của ngươi!
Mặc Vũ Hề trừng mắt nói.
Tên râu rậm được gọi là Thường Tam trừng mắt, nhìn Mặc Vũ Hề một chút, hít sâu một cái nói:
- Dạ!
Lại xoay người, Mặc Vũ Hề nhìn về phía Cổ Nguyệt Thánh tử nói:
- Cổ Nguyệt Thánh tử, tiên thạch mảnh nhỏ là của ta, xử trí như thế nào, còn chưa tới phiên ngươi tới nói, còn có, Miêu Miêu không phải là mèo, là hổ!
- Meo meo!
Miêu Miêu nhất thời vênh váo tự đắc nói.
- Hổ? A!
Cổ Nguyệt Thánh tử không có tức giận, ngược lại lộ ra một nụ cười khó có thể nắm bắt.
- Diêm công tử, đã lâu không gặp!
Văn Nhược tiên sinh cười nói.
- Văn Nhược tiên sinh, đợi ngài đã lâu!
Diêm Xuyên cũng cười nói.
- Diêm Xuyên, lần này mời Văn Nhược tiên sinh trở về là có chút chuyện!
Mặc Vũ Hề hít sâu một cái nói.
- A?
Thực ra, Diêm Xuyên thấy Cổ Nguyệt Thánh tử, cũng biết chuyện không có đơn giản như vậy.
- Ta mời Văn Nhược tiên sinh tới hỗ trợ, nhưng mà, không biết như thế nào, lại để cho Mão Nhật Đạo Quân biết được!
Mặc Vũ Hề nói.
- Ồ!?
Diêm Xuyên cau mày nói.
Mão Nhật Đạo Quân? Tại sao lại là hắn?
- Không sai, sau khi cha ta biết được chuyện này, quyết định giúp ngươi một chút, phái ra bốn người mạnh nhất về cầm kỳ thư họa trong Đại Chiêu thánh địa ta, Văn Nhược phụ trách về Họa, vị này là Cầm Vương, vị này là Kỳ Vương, vị này là Thư Vương. Cũng là cha ta phái tới giúp ngươi! Ngươi nên cảm tạ cha ta!
Cổ Nguyệt Thánh tử thản nhiên nói.
- Gặp qua Diêm công tử!
Phía sau Cổ Nguyệt Thánh tử, đi ra ba cái nho bào nam tử, ngạo khí nhìn về phía Diêm Xuyên, Cầm Vương, Kỳ Vương, Thư Vương?
Cầm Vương? Kỳ Vương? Thư Vương? Diêm Xuyên nhìn ba người một chút, trong mắt lộ ra một tia khinh thường, nếu nói đầy bình thì bất động mà nửa bình thì sẽ dao động, ba người khuất thân làm thủ hạ người ta, lại cũng dám tự xưng là vương giả trong các lĩnh vực?
Mấy tên này tự nhiên lại bị Diêm Xuyên coi thường một cái.
- Ha ha..., không cần, có Văn Nhược tiên sinh là đủ! Cầm kỳ thư, ta cũng đã có chuẩn bị rồi!
Diêm Xuyên lắc đầu cười nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...