Ầm!
Cả người Kim Đại Vũ xông thẳng về phía Kim Cương. Quanh thân Kim Đại Vũ hóa thành một đạo đao phong, xông thẳng tới chỗ Kim Cương, thế không thể chặn.
- Hừ, tiểu nghiệt súc, không biết tự lượng sức mình!
Kim Cương khinh thường kêu to một tiếng.
Chưởng lực của Kim Cương xoay một cái, bổ về phía Kim Đại Vũ.
- Hốt long!
Kim Đại Vũ biến thành đao phong cũng đột nhiên xoay một cái, xông thẳng về phía hồ lô Định Quang.
- Cái gì?
Ầm!
Trong nháy mắt, Kim Đại Vũ biến thành đao phong xông vào bên trong hồ lô Định Quang.
Kim Cương hơi sững sờ. Hắn làm vậy không phải là muốn chết sao? Hồ lô Định Quang này là hợp nhất của bảy hồ lô ngày xưa, tự nhiên có uy lực của từng hồ lô. Một khi bị mình hút vào trong, không sợ hòa tan thành một cỗ tinh khí sao?
Nhưng sự thực cũng không hề phát triển theo suy nghĩ của Kim Cương. Hồ lô Định Quang đột nhiên run lên bần bật, không lại dâng trào kim quang nữa.
Trong nháy mắt, Hoàng đã nhận được sự giải thoát.
- Chém!
Ầm!
Một đạo đao phong hung mãnh bắn ra, nhất thời chém ở trên người Kim Cương. Trong nháy mắt trên người Kim Cương có một tia máu bay ngược ra.
- Mời bảo bối, định!
Kim Cương hét lớn. Nhưng lúc này hồ lô lại đang run rẩy mạnh, căn bản không nghe theo sự sai khiến của hắn.
- Chém!
Hoàng lại chém một đao tới.
Ầm!
Trong nháy mắt Kim Cương bị trọng thương.
- Không thể nào, hồ lô Định Quang sao có thể mất linh được?
Kim Cương không ngừng lo lắng.
Nhưng hồ lô căn bản không nghe theo sai khiến, Hoàng lại đuổi cùng không buông.
Bị áp chế một hồi, trên người Kim Cương đầy vết thương.
- Tại sao?
Kim Cương gào lên đau xót nói.
- Thu!
Hồ lô Định Quang nhất thời phát ra một tiếng rống to.
Một lực hút xông thẳng về phía Kim Cương đang bị trọng thương.
Lúc này Kim Cương đã không có quá nhiều sức phản kháng. Trong nháy mắt hắn bị hút về phía miệng hồ lô Định Quang.
- Sát Đế? Là giọng nói của Sát Đế?
Trong nháy mắt khi bị hút vào trong hồ lô, Kim Cương đột nhiên cả kinh kêu lên.
Ầm ầm ầm!
Hồ lô Định Quang nhanh chóng rung động.
Hoàng đứng ở một bên, đã không xuất thủ nữa, mà nhìn chăm chú vào hồ lô Định Quang.
Qua một canh giờ sau.
Bành!
Kim Đại Vũ và Kim Cương đột nhiên bay ra.
- Sao?
Trong mắt Hoàng lạnh lẽo.
- Không cần ra tay. Hắn không phải là Kim Cương, mà là Sát Đế tổ tiên của ta!
Kim Đại Vũ kích động nói.
- Ồ?
Hoàng trầm giọng nói.
Quả nhiên, lúc này ánh mắt của Kim Cương không còn như lúc trước, mà trở nên cực kỳ sáng ngời
- Sát Đế?
Hoàng cau mày nói.
- Đa tạ!
Sát Đế trịnh trọng nói.
Lúc này, Sát Đế không chỉ đoạt lại thân thể, còn đoạt lại chính là thân thể hợp thể của bảy huynh đệ hồ lô, thực lực tăng mạnh.
- Tổ tiên, tu vi của ta được tổ tiên nâng cao sao?
Kim Đại Vũ đột nhiên nhìn mình vui vẻ nói.
Sát Đế gật đầu một cái.
Sơn Thần, Đằng Thần, Kim Cương đều bị diệt. Tuyệt thế thần binh của Đại Khí Tôn đều thành giá áo cho người khác.
Bây giờ chiến trường chỉ còn một chỗ, Diêm Xuyên đối chiến với Đại Khí Tôn.
Biển máu cuồn cuộn, bao vây hai Diêm Xuyên và Đại Khí Tôn!
Tướng Thần, Đông Phương Bất Bại, Minh Hà lão tổ, Chung Sơn, Võ Chiếu, Sát Đế, Kim Đại Vũ, Hoàng, đều nhìn chằm chằm về phía huyết cầu lớn đang không ngừng vặn vẹo.
Huyết cầu vặn vẹo một hồi, liền trở lại yên tĩnh.
Mọi người lẳng lặng chờ đợi. Chỉ có Tướng Thần bỗng nhiên biến sắc.
Tướng Thần đứng ở phía sau mọi người. Trong hai mắt của Tướng Thần đột nhiên phát ra một hào quang mười chín màu, quanh thân thoáng rung động.
Nhưng ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm về phía biển máu, nhất thời không có chú ý tới sự biến hóa của Tướng Thần.
Trong biển máu, Đại Khí Tôn điều động hạo nhiên chính khí cuồn cuộn. Dù sao, đại đạo Minh Hà, biển máu nguyên thủy tinh lực khắp trời, mỗi một phần lực lượng đều cực kỳ hung mãnh.
Hai Diêm Xuyên còn dựa vào nhau. Đồng thời, hai tay cương thi Diêm Xuyên kề sát phía sau lưng nhân thân Diêm Xuyên, dường như đã điều động tất cả lực lượng của mình ra, đồng thời đối chiến với Đại Khí Tôn.
Đại Khí Tôn tùy ý phóng ra một hồng lưu mười tám màu. Nhưng trong lúc nhất thời, lại không làm gì được ba cỗ lực lượng tuyệt thế này.
Đang trong tình trạng giằng co, bỗng nhiên trong mắt Đại Khí Tôn phóng ra một tia quang mang lạnh lẽo.
Ầm!
Ý chí của hai người đột nhiên va chạm vào nhau. Ý chí của Diêm Xuyên và Đại Khí Tôndường như trong nháy mắt tiến vào một không gian ý thức hải.
- Là ta khinh thường đám hậu bối các ngươi. Các ngươi quả thực là lợi hại!
Ý chí của Đại Khí Tôn trịnh trọng nói.
- Quần hùng kỷ thứ nhất năm đó không thể ngăn cản được mệnh số. Tuy rằng các ngươi cường đại, nhưng chung quy đã thất bại, còn muốn lại bại một lần nữa sao?
Ý chí của Diêm Xuyên khiển trách.
Ầm!
Hai cỗ ý chí ầm ầm va chạm.
- Hừ, năm đó tuy không địch lại mệnh số, nhưng các ngươi cũng không có khả năng chống lại được mệnh số!
Ý chí của Đại Khí Tôn nói.
- Các ngươi thất bại, không phải lại nắm lấy hi vọng sống sót ở trong tay. Khí vận, ngươi không thích hợp lại sử dụng khí vận. Hãy lưu lại cho đám hậu bối chúng ta đi!
Ý chí của Diêm Xuyên trùng kích nói.
- Hừ!
Đại Khí Tôn tự nhiên không nhường.
Hai cỗ ý chí dây dưa.
Tất cả biển máu bên trong quả cầu lớn có hai phe lực lượng đứng đối diện nhau. Một bên là hạo nhiên chính khí và lưu quang mười tám màu. Một bên là tinh lực và đại đạo Minh Hà. Hai cỗ lực lượng dây dưa với nhau dường như hình thành một Âm Dương Ngư, đang xoay tròn ở bên trong huyết cầu. Diêm Xuyên, Đại Khí Tôn đứng ở mắt của Âm Dương Ngư không nhúc nhích, ý chí trùng kích.
- Ở bên ngoài, ngươi còn có đại đạo Minh Hà, biển máu nguyên thủy, tinh lực khắp trời. Nhưng ở bên trong ý thức hải, ngươi còn có thể có cái gì. Phá!
Lực lượng áp chế từ ý chí của Đại Khí Tôn lại tăng lên.
- Ta thừa nhận tu vi của ngươi tuyệt thế, nhưng ta cũng sẽ không chịu thua. Ý chí sao? Trong ý chí của ta đầy hi vọng, là hi vọng sống sót. Đây là lực lượng mạnh nhất của ta!
Ý thức hải của Diêm Xuyên đột nhiên ngưng tụ ra trấn thế đồng quan, ầm ầm xông về phía ý chí của Đại Khí Tôn.
Ầm!
Về phương diện ý chí, Diêm Xuyên cũng đã trải qua vô số, tất nhiên không thua kém Đại Khí Tôn.
Hai người giằng co, dường như đang đợi một phe kia bại lui.
Trong huyết cầu đã bị phong kín này, vốn không có bất kỳ người bên ngoài nào có thể tiến vào.
Nhưng vào lúc này, ở bên trong chậm rãi xuất hiện một thân ảnh.
Đây là một nam tử toàn thân mặc hoa bào, sau đầu có một vòng Tiên Thiên Bát Quái Đồ kim sắc.
Chính là Phục Hy.
Bên ngoài, trong mắt Minh Hà lão tổ và Đông Phương Bất Bại đột nhiên sáng ngời.
Hai người trầm tư suy nghĩ. Minh Hà lão tổ lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường. Thần sắc Đông Phương Bất Bại lại thoáng cứng lại.
Phục Hy đã xuất hiện ở trung tâm chiến trường, đột nhiên thấy được ý chí của hai người đang va chạm. Tiếp theo hắn nhìn chằm chằm vào Đại Khí Tôn.
Đại Khí Tôn đạp ở bên trên bông hoa sen trắng, không nhúc nhích.
Phục Hy lắc đầu một cái, khe khẽ thở dài sau đó vung tay lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...