- A, ngươi nói không sai. Dựa vào thực lực của Đại Chu ta, bây giờ vẫn chưa thể đối kháng với hai cỗ thế lực lớn này. Thần giới, bộ tộc Nhân Xà, nghe đồn không phải là người kỷ thứ nhất, mà chính là người sinh ra ở kỷ thứ hai sơ kỳ, nội tình cực kỳ hùng hậu!
Võ Chiếu khe khẽ thở dài.
- Nếu như Hồng Quân còn ở trên đời, có lẽ có thể là tiêu diệt một phen. Hiện tại chủ yếu nhất vẫn là giúp Võ đế phục quốc!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Lão sư sao?
Võ Chiếu nhíu chặt lông mày.
- Người của ta nhận được tin tức, tất cả đám thú giao hoán lui về thành Lạc Dương. Bây giờ, giúp ngươi phục quốc, vậy bắt đầu từ cơ sở. Lây từng con thú giao hoán đổi lại người của Võ đế, lại tiếp tục đến thân thể của Võ đế!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Được!
Võ Chiếu gật đầu một cái.
- Tất cả thú giao hoán đã bị các thám tử Đại Trăn ta chú ý!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Ồ?
Trong mắt Võ Chiếu đột nhiên loé ra một tia sáng lạnh.
Mặc dù Võ Chiếu biết trong triều có thám tử Đại Trăn, giống như mình cũng bố trí thám tử của mình trong Đại Trăn, nhưng Võ Chiếu không ngờ được Đại Trăn lại xâm nhập vào Đại Chu sâu như vậy. Tất cả thú giao hoán đều bị theo dõi sao?
Nhìn thấy trong mắt Võ Chiếu lóe lên tia sáng lạnh như vậy, nhưng Diêm Xuyên không để ý lắm nói:
- Thám tử của ta đều chỉ là một vài hạ nhân, không có quyền không có thế, căn bản không có cách nào tiêu diệt từng bộ phận được. Vẫn cần Võ đế vận dụng thế lực có thể khống chế!
Võ Chiếu gật đầu một cái:
- Thái Bình, đi vào!
Rất nhanh, ngoài điện có một nữ tử với dáng dâp cung nữ tiến vào.
- Mẫu đế!
Sắc mặt nữ tử kia có phần cổ quái nói.
Nữ tử bị trao đổi là Thái Bình công chúa. Mà giờ phút này thân thể của mình lại bị mẫu thân chiếm. Thật sự là một loại cảm giác nói không ra lời.
- Trẫm muốn tách đám thú giao hoán ra để đánh. Trẫm biết, ở trong triều ngươi đã mai phục một thế lực, có đúng không?
Dị thể Võ Chiếu trầm giọng nói.
Dị thể Thái Bình lập tức quỳ xuống.
Trong lúc nhất thời, dị thể Thái Bình cực kỳ hoảng loạn.
- Mẫu đế thứ tội, mẫu đế thứ tội. Nhi thần, nhi thần hồ đồ...!
Dị thể Thái Bình cầu xin tha thứ nói.
Võ Chiếu hít sâu một cái nói:
- Thái Bình, ta biết ngươi muốn học ta, soán vị cướp ngôi? Đáng tiếc, năng lực của ngươi còn kém xa. Những người của ngươi, trẫm sao có thể không biết? Chỉ có điều trẫm vẫn không quản tới, muốn cho ngươi một lần cơ hội hối cải để làm người mới mà thôi. Lần này ngươi trợ giúp quần thần trở về vị trí cũ, trẫm sẽ bỏ qua chuyện cũ!
- Vâng! Tạ ơn mẫu đế!
Dị thể Thái Bình công chúa cả kinh toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Diêm Xuyên ở bên cạnh gật đầu nói:
- Như vậy là tốt nhất. Chỉ cần lừa gạt một người thú giao hoán tới, trao đổi về một thần tử của Võ đế. Lại lấy thần tử đó đi lừa gạt thú giao hoán khác. Vậy không bao lâu nữa có thể bắt được tất cả đám thú giao hoán. Như vậy tất cả thần tử của Võ đế cũng sẽ trở về vị trí cũ!
- Đúng!
Võ Chiếu gật đầu một cái.
Có hệ thống tình báo, có kế hoạch tinh diệu, lần này bắt lấy thú giao hoán cũng chính thức bắt đầu.
Do dị thể Võ Chiếu và dị thể Thái Bình công chúa triệu tập thuộc hạ của Thái Bình công chúa, lặng lẽ thực hành kế hoạch Soán vị, tất cả nhanh chóng được tiến hành đâu vào đấy.
Bắc Ngoại Châu, Thanh Long điện.
Thanh Long Đại Đế ngồi trên bên trên long ỷ. Một đám thuộc hạ không ngừng bẩm báo tất cả mọi chuyện với Thanh Long Đại Đế.
Lần này thực lực Thanh Long Đại Đế tăng mạnh, gần như tất cả thuộc hạ đều mừng như điên. Dường như những oan ức ngày xưa đã tìm được nơi phát tiết.
- Chủ thượng, Thiên đình Đại Trăn kia càng lúc càng cường đại. Một thời gian trước Chu Tước Đại Đế đi tới, đã phải chật vật quay về!
- Đúng vậy, chủ thượng. Chúng ta còn có mấy trăm huynh đệ đang bị bắt giữ trong Hàm Dương!
- Chủ thượng, vẫn mong chủ thượng cứu huynh đệ của chúng ta ra!
............
......
...
Các thuộc hạ không ngừng thỉnh nguyện. Thanh Long Đại Đế càng lúc càng tỏ ra ngưng trọng.
Ngày xưa hắn từng bị Diêm Xuyên chèn ép. Cảnh tượng dường như vẫn còn rõ ràng trước mắt. Không chỉ có bản thân chịu sỉ nhục, đồng thời còn không thể cứu được thuộc hạ của mình ra.
- Không sai. Bây giờ thực lực của trẫm đã được tăng cường. Đây chính là thời điểm để cứu đám người Kháng Kim Long!
Thanh Long Đại Đế trầm giọng nói.
- Chủ thượng anh minh!
Một đám thuộc hạ vui mừng nói.
- Chủ thượng, thần cảm thấy, lúc này không thích hợp để đi tới hai thành Hàm Dương và Đại Tần!
Một thần tử đầu hồ ly kêu lên.
- Ồ?
Mọi người đều nhìn về phía thần tử đầu hồ ly này.
- Chủ thượng, Hàm Dương, Đại Tần chung quy có chút quỷ dị. Cũng không ai biết bên trong còn có điều gì không biết. Đương nhiên, thần không phải nghi ngờ năng lực của chủ thượng, chỉ là trước mắt có một lựa chọn tốt hơn!
- Nói nghe một chút!
- Vâng, chủ thượng, ngày xưa chặn chủ thượng lại, còn có Thông Thiên giáo chủ. Bây giờ, Diêm Xuyên vẫn đang ở Tây Ngoại Châu. Chủ thượng lại ở Tây Ngoại Châu bắt lấy Diêm Xuyên, lấy Diêm Xuyên đổi lấy huynh đệ chúng ta. Huống hồ, bắt giam Diêm Xuyên, cũng có thể khiến Diêm Xuyên hưởng thụ một chút sự đau khổ của huynh đệ chúng ta. Thậm chí, nếu như có thời gian rảnh, chủ thượng còn có thể cho Thông Thiên giáo chủ một bài học!
Thần tử đầu hồ ly trầm giọng nói.
Thanh Long Đại Đế còn chưa mở miệng, một đám thần tử đều trở nên hưng phấn.
- Đúng vậy. Nếu như bắt được Diêm Xuyên, như vậy không phải đã giúp huynh đệ chúng ta trút được cơn giận sao?
- Diêm Xuyên ở Tây Ngoại Châu, không phải là ở sân nhà, thực lực tất nhiên không bằng khi ở Hàm Dương. Chủ thượng bây giờ bắt hắn, dễ như trở bàn tay!
- Vẫn là đại nhân suy nghĩ chu đáo!
............
.........
...
Nghe mọi người cảm thán một hồi, thần tử đầu hồ ly kia cũng khẽ mỉm cười.
Thanh Long Đại Đế cũng hài lòng gật đầu một cái:
- Như thế là tốt lắm. Phái người ở Tây Ngoại Châu, tìm kiếm tung tích của Diêm Xuyên!
- Vâng!
Cõi âm, Đại Tần Thành. Thượng thư phòng.
Cương thi Diêm Xuyên đối mặt với một đám trọng thần.
- Lưu Cương, đã phái người của Hán vệ đi chưa?
Cương thi Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Vâng, đã phái đi. Nhưng Trường Sinh Đại Đế căn bản không để ý đến chúng ta!
Lưu Cương cau mày nói.
- Sao? Hắn không để ý đến sao?
- Vâng, Hán vệ căn bản không được gặp Trường Sinh Đại Đế. Thậm chí, sau khi báo danh tính của Thiên Đế, một đám quân đoàn trưởng của Thiên giới Trường Sinh cũng không để ý tới!
Lưu Cương cau mày nói.
- Thiên giới Trường Sinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Đông Phương Chính Phái không phải là người có dã tâm? Tại sao hắn bỗng nhiên khiêu chiến Khổng Hoàng Thiên như vậy? Khổng Hoàng Thiên cũng đã tiếp nhận. Thời gian ước hẹn chiến đấu đã đượ đưa ra. Còn có hai tháng bữa, hai người sẽ bắt đầu đại quyết chiến sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
- Chúng thần cũng nghĩ mãi mà không hiểu. Tuy nhiên Hán vệ vẫn đang không ngừng nghĩ trăm phương ngàn kế để gặp mặt Trường Sinh Đại Đế!
Lưu Cương nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...