- Lão tổ tông, Thiên giới Trường Sinh tuyên chiến với Khổng gia ta. Trong đó Trường Sinh Đại Đế còn phái người đưa chiến thư tới!
Vẻ mặt Khổng Tước Tử lo lắng nói.
Tuy rằng Khổng Tước Tử cũng là cường giả trong các Tổ tiên, nhưng đối mặt với những lão quái vật kỷ thứ hai này, hắn vẫn còn kém xa.
Chuyện lớn như vậy, hắn căn bản không dám tự ý làm chủ. Hắn lập tức đến chỗ của Khổng Hoàng Thiên bẩm báo.
Trong đại điện, Khổng Hoàng Thiên đang ngồi khoanh chân.
Vèo!
Khổng Hoàng Thiên giơ tay ra vồ một cái, chiến thư trong tay Khổng Tước Tử liền bay đến trong tay Khổng Hoàng Thiên.
Khổng Hoàng Thiên nhíu mày nhìn lại.
Xem một hồi, hai mắt Khổng Hoàng Thiên híp lại:
- Trường Sinh Đại Đế? Khẩu vị cũng thật lớn! Trước đây, bản tôn đã xem thường hắn!
- Lão tổ tông, làm sao bây giờ?
Khổng Tước Tử lo lắng nói.
Hít sâu một cái, hai mắt Khổng Hoàng Thiên híp lại nói:
- Đến cũng tốt, tất cả những món quà của Sào tặng cho lúc hắn sắp chết, bây giờ bản tôn đã hiểu thấu đáo thập lục trọng thiên. Vừa vặn ta cần một bàn đạp chân, trùng kích thập thất trọng thiên! Trường Sinh Đại Đế, ngươi cũng đừng làm ta thất vọng!
- A? Trùng kích thập thất trọng thiên?
Đám người Khổng Tước Tử nhất thời lộ vẻ kinh ngạc.
Tu hành đến Tổ tiên, muốn tăng thêm một tầng đều cực kỳ gian nan. Lão tổ tông đã một hai lần đột phá? Bây giờ đến thập lục trọng thiên còn chưa cực hạn sao?
Nhất thời, đám người Khổng Tước Tử lộ vẻ mừng rỡ như điên.
Kỷ thứ hai, kỷ thứ hai tính là gì. Chu Tước Đại Đế, Thanh Long Đại Đế một đám Đại Đế kia cũng chỉ là thập ngũ trọng thiên đỉnh phong mà thôi. Tuy rằng có nghiệp vị Đại Đế giúp đỡ thực lực càng mạnh hơn, đạt được uy lực thập lục trọng thiên, nhưng vậy thì thế nào. Bản thân lão tổ tông của mình đã vượt qua tất cả các ngươi. Nếu như lão tổ tông trùng kích thành công, chẳng phải là đệ nhất thiên hạ hay sao?
Tại Tử Vi Điện, Tử Vi Đại Đế đang ngồi bên trên long ỷ.
Đứng trước mặt Tử Vi Đại Đế là Phá Quân, Tham Lang, Liêm Trinh, Cự Môn. Còn có một người nữa là Thiên Thoái, cũng chính là Vũ Khúc đã bị trao đổi.
Tử Vi Đại Đế nhìn chằm chằm vào Thiên Thoái.
- Chủ thượng, trong trận chiến giữa chúng ta với Đại Chu, Vũ Khúc bị trao đổi!
Vẻ mặt Phá Quân cay đắng.
- Vũ Khúc, lấy thực lực của ngươi vẫn bị trao đổi sao?
Tử Vi Đại Đế trầm giọng nói.
Vẻ mặt dị thể Vũ Khúc khổ sở nói:
- Chủ thượng, lúc đó thú giao hoán ngụy trang Thiên Thoái. Thuộc hạ... thuộc hạ không ngờ được, nhất thời bất cẩn! Vẫn mong chủ thượng trách phạt!
- Trách phạt? Hiện tại trách phạt thì có tác dụng gì?
Tử Vi Đại Đế trầm giọng nói.
- Vâng!
Vũ Khúc không dám nói lời nào.
- Đương nhiên, việc này cũng không thể trách ngươi được!
Tử Vi Đại Đế hít sâu một cái.
- Tạ ơn chủ thượng!
- Tuy nhiên, nếu biết là thú giao hoán, tiếp theo chú ý là được. Đại Chu? Hừ, tất cả các ngươi tiến vào tiền tuyến, giết cho ta. Toàn lực đẩy mạnh chiến cuộc! Thú giao hoán không thể có quá nhiều. Xem tu vi của các ngươi, hẳn có thể né tránh không bị một đám thú giao hoán trao đổi, giúp Vũ Khúc đoạt lại thân thể!
Tử Vi Đại Đế trầm giọng nói.
- Vâng!
Đám người Tham Lang, Phá Quân lên tiếng trả lời.
- Đi thôi, thông báo Văn Khúc, toàn lực tấn công, giết!
Tử Vi Đại Đế quát lên.
- Vâng!
Một đám quân đoàn trưởng lên tiếng trả lời.
Tiếp theo, bọn họ dẫn theo dị thể Vũ Khúc nhanh chóng bay ra khỏi Tử Vi Điện, tiến về phía tiền tuyến.
Tả Phụ ở bên cạnh, sau khi nhìn theo các quân đoàn trưởng rời đi, hắn nhìn về phía Tử Vi Đại Đế nói:
- Chủ thượng, thú giao hoán cực kỳ giảo hoạt. Hơn nữa con số hiện tại chưa rõ. Thần vẫn lo lắng, có khả năng bọn họ có thể có chuyện!
- Không sao, trẫm tọa trấn nơi đây, quan sát bọn họ tiến quân vào Thiên đình Đại Chu. Cho dù chúng có giảo hoạt hơn nữa, lấy lực lượng của trẫm, mặc dù cách xa nhau hàng ngàn hàng tỉ dặm, cũng có thể cứu bọn họ ra trong nháy mắt!
Tử Vi Đại Đế trầm giọng nói.
- Vâng!
Tả Phụ gật đầu một cái.
Dương gian, một hải đảo trên Tây Hải.
Đứng trên hải đảo là Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề, dị thể Võ Chiếu, dị thể Thông Thiên và Miêu Miêu.
- Đây chính là Tây Hải sao?
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, bên trên biển rộng có rất nhiều Cự Long bay qua. Nơi này là thiên đường của loài rồng, là sào huyệt của thiên hạ Long tộc.
Vù!
Đột nhiên, một nhóm người phá biển xông ra. Đó chính là nhóm người Bạch Khởi.
- Thiên Đế, chúng ta bắt được mấy con rồng, đã tìm được chỗ. Mọi người đều bị nhốt trong Hàn U Hải Cốc!
Bạch Khởi mở miệng nói.
- Đi thôi, tạm thời không nên kinh động tới đám thú giao hoán!
Diêm Xuyên trầm giọng nói.
Mọi người gật đầu một cái, theo nhóm người Bạch Khởi nhanh chóng tiến vào trong biển.
Tất cả đoàn người đều có thực lực hung hãn. Dọc theo đường đi, bọn họ cũng gặp phải một vài Long tộc. Miêu Miêu thuấn di một cái, đã xuất hiện ở phía trước đánh ngất nó.
Bọn họ một đường đi về phía đáy biển.
Tuy rằng thủ vệ tầng tầng, nhưng phải xem ai đi vượt ải.
Tất cả thủ vệ ở trước mặt Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề, căn bản không đỡ nổi một đòn.
Bọn họ một đường cực kỳ thuận lợi đi tới Hàn U Hải Cốc.
Sau khi thu thập một đám thủ vệ xung quanh, Diêm Xuyên phân phó nói
- Bạch Khởi, Kim Đại Vũ, các khanh canh giữ ở ngoài cốc, chú ý an toàn bản thân!.
- Vâng!
Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề, dị thể Võ Chiếu, dị thể Thông Thiên và Miêu Miêu tiến vào Hải Cốc.
Trong Hải U Hải cốc có một vài cung điện. Tuy nhiên đáng tiếc, những cung điện này đều là nơi giam giữ tù phạm.
Xung quanh có rất nhiều lính tôm tướng cua, thủ vệ Long tộc.
Vù!
Dị thể Võ Chiếu ra tay, vung tay một cái, một đám thủ vệ nhanh chóng hôn mê.
Két!
Bọn họ đẩy cửa lớn của đại lao ra.
- Người nào?
Bên trong đại lao nhất thời truyền đến một tiếng gầm lớn.
Một đám ngục tốt nhíu mày nhìn lại.
- Đóng băng!
Ánh mắt Dị thể Võ Chiếu vô cùng lạnh lẽo.
Rắc rắc rắc rắc!
Trên đường đi đều là băng sương. Tất cả ngục tốt đều bị đông cứng.
Loảng xoảng!
Trong phòng giam truyền đến những tiếng xiềng xích va chạm vào nhau.
- Ai đấy?
Một giọng nói suy yếu truyền đến.
- Thái Bình công chúa?
- Không đúng, ngươi.. ngươi là thú giao hoán?
- Thú giao hoán, ta muốn gặm thịt ngươi, uống máu ngươi!
- Thiên Đế sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
- A!
............
......
...
Trong phòng giam truyền đến những tiếng phẫn nộ và sợ hãi.
Mọi người nhìn lại.
Trong đại lao có trăm phòng đơn. Bên trong mỗi phòng giam đều có một người bị xiềng xích xỏ qua xương tỳ bà, treo lên, bộ dạng vô cùng thê thảm. Toàn thân đều là những vết thương do bị roi quất. Còn có người trên thân thể đã bị róc thịt, lộ ra vô số bạch cốt.
Khuôn mặt dị thể Võ Chiếu âm trầm, nắm chặt nắm đấm, đầy phẫn nộ.
- Các vị ái khanh, trẫm đã tới muộn!
Dị thể Võ Chiếu trầm giọng nói.
Trong phòng giam, đột nhiên trở nên yên tĩnh!
Mọi người mừng như điên lại có chút sợ hãi nhìn về phía dị thể Võ Chiếu.
Bởi vì không một ai có thể xác định được, người trước mắt rốt cuộc có phải là Võ Chiếu hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...