Bên trên một phù đảo cực lớn, Thông Thiên giáo chủ, Võ Chiếu đứng ở phía trước, nghênh đón Diêm Xuyên từ phía xa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Diêm Xuyên càng thêm nghi hoặc.
- Thiên Đế chờ đợi đã lâu. Diêm đế, xin mời!
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói.
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Bạch Khởi, Kim Đại Vũ, các ngươi dẫn theo xe rồng, không nên vào thành. Trẫm và Vũ Hề tiến vào là được!
Diêm Xuyên nói.
Bạch Khởi đi theo Diêm Xuyên đã lâu, tất nhiên có thể lập tức nghe ra được điểm nghi hoặc trong đó.
- Vâng!
Bạch Khởi lên tiếng trả lời.
Thượng Quan Uyển Nhi lại khẽ cau mày, nhưng lại không nói gì.
- Mời!
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói.
Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề gật đầu một cái, bay theo nàng lên phù đảo cực lớn kia.
- Ha ha ha ha, Diêm Xuyên, đã lâu không gặp!
Thông Thiên giáo chủ cười to nói.
Diêm Xuyên khẽ mỉm cười, quay lại nhìn về phía mọi người. Lúc này, Võ Chiếu đang nhìn chằm chằm vào Diêm Xuyên, ánh mắt loé lên một tia tinh quang. Còn đối với Mặc Vũ Hề, dường như không nhìn thấy.
Mặc Vũ Hề thoáng nhíu mày, khe khẽ thở dài.
- Mời đi lối này. Ta cùng Võ Chiếu đã dọn xong tiệc rượu, chỉ chờ các ngươi đến!
Thông Thiên giáo chủ nhất thời mở miệng nói.
- Được!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Mời!
Võ Chiếu cũng mở miệng nói.
Mọi người nhanh chóng tiến vào trong đại điện.
Trong đại điện, Võ Chiếu ngồi vị trí chủ thượng.
Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề ngồi ở hai chỗ ngồi bên trái. Thông Thiên giáo chủ và một nam tử áo bào xanh ngồi bên phải.
Một vài cung nữ nhanh chóng rót đầy rượu ngon.
Tổng cộng có năm chỗ ngồi. Võ Chiếu, Thông Thiên giáo chủ, Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề, còn có một nam tử áo bào xanh?
Người này là ai?
Trong mắt Diêm Xuyên loé lên một tia hiếu kỳ.
Trong lúc hiếu kỳ, Diêm Xuyên cẩn thận quan sát tu vi của người này. Cổ Tiên?
Chỉ là tu vi Cổ Tiên sao? Không ngờ hắn lại có thể đứng ngang hàng với Thông Thiên giáo chủ.
Điều này càng khiến Diêm Xuyên thêm hiếu kỳ. Đối với Thông Thiên giáo chủ, đối với Võ Chiếu, Diêm Xuyên đều hiểu rõ. Nhưng nam tử áo bào xanh này từ đâu xuất hiện vậy?
- Diêm Xuyên, lần này ngươi có thể đến đây, đa tạ. Ta mời ngươi một chén!
Thông Thiên giáo chủ bưng chén rượu lên nói.
- Giữa ngươi và ta cần gì phải nói những lời khách sáo như vậy?
Diêm Xuyên cười đưa chén rượu lên.
Ngày hôm nay Thông Thiên giáo chủ có vẻ như quá mức khách khí.
Thông Thiên giáo chủ, Võ Chiếu, nam tử áo bào xanh đều nhìn chằm chằm vào Diêm Xuyên, trong mắt loé ra một tia tinh quang. Đối với Mặc Vũ Hề, lại xem như không hề nhìn thấy.
Diêm Xuyên càng lúc càng cảm thấy kỳ quái. Hắn nhìn về phía nam tử áo bào xanh nói:
- Không biết vị này là?
Võ Chiếu khẽ mỉm cười nói:
- Để ta giới thiệu. Vị này là thần tử Đại Chu ta, số 108!
- Ồ? Số 108 sao?
Diêm Xuyên kinh ngạc, tiếp theo lập tức cười nói:
- Quả nhiên là cái tên rất khác biệt!
- Ha ha ha, Diêm Xuyên, ngươi không nên xem thường hắn. Mặc dù hắn có tu vi Cổ Tiên, nhưng bản thân hắn lại có một sở trường. Cho dù là ta cũng không thể sánh bằng hắn được!
Thông Thiên giáo chủ cười nói.
Diêm Xuyên tỏ ra cổ quái nhìn Thông Thiên giáo chủ. Đối với một Cổ Tiên, Thông Thiên giáo chủ có thể tôn sùng đến mức này sao?
- Ồ? Sở trường gì vậy?
Diêm Xuyên hiếu kỳ nói.
- Số 108, ngươi biểu thị cho Diêm đế xem một chút!
Võ Chiếu cười nói.
- Vâng!
Số 108 gật đầu một cái.
Nói xong, trước ánh mắt hiếu kỳ của Diêm Xuyên, Mặc Vũ Hề, hắn đi tới giữa đại điện, đối mặt với Diêm Xuyên.
Só 108 nhìn Diêm Xuyên, trong ánh mắt loé lên một tia kích động.
Kích động?
Diêm Xuyên lộ ra một tia nghi hoặc.
- Diêm đế, ngươi xem kỹ đây!
Số 108 nói. Tiếp đó, hắn bỗng nhiên lấy ra một thanh trường kiếm.
Keng!
Hắn đám một kiếm vào chính trái tim của mình, đâm xuyên qua thân thể.
- A? Hắn phá Tử Phủ của mình sao?
Mặc Vũ Hề há hốc miệng. Đây là tự sát sao?
- Lẽ nào biểu thị tự sát không chết?
Mặc Vũ Hề nhanh chóng phản ứng lại.
Phụt!
Nam tử áo bào xanh phun ra một ngụm máu tươi.
Trong lúc nhất thời, nam tử áo bào xanh lảo đảo, dường như sắp chết.
Diêm Xuyên:......!
- Mặc Vũ Hề:......!
Đây là tìm đường chết sao? Không phải chỉ một lát nữa nam tử này sẽ chết sao?
Nhưng lúc này thần sắc nam tử áo bào xanh lại mỉm cười, nhìn Diêm Xuyên. Mặc Vũ Hề thực sự không hiểu gì.
Tiếp theo, nam tử áo bào xanh kia mở hai tay ra, đối diện với Diêm Xuyên nói:
- Diêm đế, xem cho kỹ!
Đột nhiên, lông tóc toàn thân Diêm Xuyên dựng đứng.
Nam tử áo bào xanh đột nhiên quát to một tiếng:
- Trao đổi!
Từ trên người nam tử áo bào xanh, một luồng ánh sáng màu xanh cực lớn xông thẳng tới chỗ Diêm Xuyên.
Ầm!
Trong nháy mắt ánh sáng màu xanh nối liền giữa Diêm Xuyên và nam tử áo bào xanh sắp chết kia.
- Cái gì?
Mặc Vũ Hề đột nhiên cả kinh kêu lên.
- Ha ha ha ha ha!
Võ Chiếu và Thông Thiên giáo chủ đột nhiên cười lớn.
Bị ánh sáng màu xanh bao phủ, trong nháy mắt Diêm Xuyên dường như không có cách nào nhúc nhích được. Trong mắt Diêm Xuyên lộ vẻ kinh ngạc.
Diêm Xuyên chỉ cảm thấy, tư tưởng của mình bị giam giữ.
Ầm!
Lại là một tiếng động rất lớn phát ra. Ánh sáng màu xanh đột nhiên biến mất.
Diêm Xuyên đột nhiên hồi phục tư tưởng.
- Khốn kiếp, khụ khụ khụ.
Phụt!
Diêm Xuyên gào lớn bên trong đầu. Đột nhiên hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Mình bị thương nặng sao? Tại sao lại cảm thấy suy yếu như thế?
- Không đúng!
Diêm Xuyên nhất thời biến sắc.
Diêm Xuyên lại nhìn thấy mình đang ngồi yên lành ở bên cạnh Mặc Vũ Hề. Không. Đúng hơn là thân thể của mình đang ngồi yên lành ở sát bên cạnh Mặc Vũ Hề. Ý thức và thân thể của mình đã tách ra.
Diêm Xuyên cúi đầu nhìn xuống thân thể của mình.
Một thanh trường kiếm đang xuyên qua Tử Phủ trên ngực. Sức sống toàn thân đang giảm xuống. Có lẽ trong chớp mắt sẽ phải chết.
- Ta... ta biến thành nam tử áo bào xanh? Nam tử áo bào xanh biến thành ta? Trao đổi? Thần thú thứ sáu trong thiên hạ. Thú giao hoán? Ta bị trao đổi?
Nam tử áo bào xanh đột nhiên cả kinh kêu lên.
- Diêm Xuyên, chàng không sao chứ?
Một phía khác, Mặc Vũ Hề kéo thân thể của Diêm Xuyên khẽ hỏi.
- Ha ha ha ha, ta đương nhiên không có chuyện gì. Mặc Vũ Hề? Gục xuống cho ta!
Thân thể Diêm Xuyên đột nhiên đánh một chưởng về phía Mặc Vũ Hề.
Mặc Vũ Hề trợn tròn hai mắt. Tại sao Diêm Xuyên lại ra tay với mình? Tại sao hắn lại ra tay với mình?
- Vũ Hề, cẩn thận. Đó không phải là ta!
Nam tử áo bào xanh liều mạng quên cả trọng thương sợ hãi rống to.
Ầm!
Một chưởng vỗ vào trên người Mặc Vũ Hề. Mặc Vũ Hề không đề phòng, nhất thời bị đánh trọng thương, bay ngược ra, ầm ầm nện vào một cây cột cực lớn.
Phụt!
Mặc Vũ Hề phun ra một ngụm máu tươi. Nàng cảm thấy vô cùng bối rối:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Thân thể của Diêm Xuyên chợt đứng dậy. Hắn đột nhiên hưng phấn quát to lên:
- Ha ha ha, lực lượng. Quả nhiên là lực lượng vô cùng cường đại. Từ nay ta đã có tất cả lực lượng của Diêm Xuyên, ha ha ha ha!
Giữa đại điện nam tử áo bào xanh bịt vết thương, vẻ mặt khó có thể tin được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...