Bất kỳ ai trong số bọn họ cũng không thể ngờ được, quân đoàn trưởng thứ sáu lại bị bắt nạt thành như vậy.
Thất Sát dường như cũng khá có năng khiếu diễn kịch. Hắn khó nhọc nặn ra một giọt nước mắt.
- Chủ thượng, chủ thượng hãy làm chủ cho thần!
Thất Sát với dáng vẻ của một cô dâu nhỏ chịu ủy khuất nói.
Đầu tiên, Trường Sinh Đại Đế cuống lên, nhanh chóng từ trên long ỷ đứng dậy. Thân thể mập mạp của hắn bước về phía trước hai bước, lập tức đã đi tới trước mặt Thất Sát.
- Chủ thượng, chủ thượng nên làm chủ cho thần, còn có vị năm ca ca, các ngươi phải giúp ta báo thù!
Thất Sát lau nước mắt rơi xuống nói.
- Lẽ nào lại như vậy! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Lão lục, ai khi dễ ngươi?
......
...
Mấy quân đoàn trưởng nhất thời kêu lên.
Bảy người thuộc hạ của Thất Sát tóc tai bù xù, cố gắng hết lực cúi đầu. Bọn họ đỏ mặt, xấu hổ khi để mọi người nhìn thấy bộ dạng xấu hổ này của mình. Trong lòng bọn họ cũng thầm thán phục đại nhân của mình giả vờ cũng quá đáng thương.
Một đám quân đoàn trưởng căm phẫn dâng trào.
Khóe miệng Trường Sinh Đại Đế lại đột nhiên cong lên, nhỏ giọng tự nói với mình:
Thằng nhóc con, ngay cả ta mà ngươi cũng dám lừa gạt sao?
- Là do Thôn Thiên Vĩ Thú làm. Còn nữa, còn có cả hoàng hậu của Thiên đình Đại Trăn, Mặc Vũ Hề. Nàng chính là Minh Phượng tôn sư. Chủ thượng, các ca ca, các người phải báo thù cho ta!
Thất Sát tỏ ra vô cùng đáng thương nói.
- Mặc Vũ Hề? Thằng nhóc con, Mặc Vũ Hề ta còn không biết sap? Nàng là người lễ phép như vậy, ngươi không đi chọc giận nàng, nàng sẽ tìm ngươi để gây sự sao? Ta không phải đã từng nói với ngươi rất nhiều lần rồi sao. Các ngươi nhìn thấy người của Thiên đình Đại Trăn, tốt nhất là không nên tìm bọn họ để gây sự. Ngươi ngược lại thì tốt rồi, còn muốn gạt ta sao? Còn không mau nói rõ sự thật ra!
Trường Sinh Đại Đế quát lên.
- Chủ thượng, thuộc hạ thật sự không có che giấu? Thuộc hạ thật sự bị bắt nạt!
Thất Sát không nói gì nói.
Không biết vì sao thái độ của chủ thượng đối xử với Đại Trăn lại tốt như vậy.
- Bắt nạt cái rắm, tiểu tử ngươi là chuyên gia gây rắc rối, ta còn không biết sao? Năm đó thời điểm ta ở Đại Trăn đã nhiều lần gặp mặt Mặc Vũ Hề. Nếu không phải vì tên tiểu tử khốn kiếp nhà ngươi, Mặc Vũ Hề sẽ vô duyên vô cớ tìm ngươi để gây sự sao? Huống hồ, thực lực của Mặc Vũ Hề sao có thể cao bằng ngươi? Loại cáo trạng đen này hiện tại đều không dùng được đâu!
Vẻ mặt Trường Sinh Đại Đế rõ ràng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Thất Sát:......!
- Còn chưa chịu dậy, cảm thấy mất mặt còn chưa đủ sao?
Trường Sinh Đại Đế quát lớn nói.
Thất Sát cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Mình giả vờ trọng thương, tại Thiên giới Trường Sinh, cả một đám quân đoàn trưởng không có ai nhìn ra được. Không ngờ chỉ có Trường Sinh Đại Đế liếc mắt một cái đều có thể nhìn thấu. Trường Sinh Đại Đế thực sự hiểu rõ thủ đoạn của mình còn hơn cả con giun đũa trong bụng mình nữa.
Không còn cách nào, Thất Sát cũng không tiếp tục giả vờ nữa. Hắn chậm rãi bò dậy khỏi ván cửa.
Hắn thoáng cái đã bò dậy được, nào có dáng vẻ hấp hối như vừa nãy?
Một đám quân đoàn trưởng:......!
- Chủ thượng, làm sao chủ thượng nhận ra được? Ta đã dùng bí pháp!
Thất Sát cổ quái nói.
Trường Sinh Đại Đế không nói, nhưng trong lòng lại thầm khinh thường:
Làm sao nhận ra được? Đây đều là những trò ta đã từng làm khi xưa!
Theo thời gian không ngừng chuyển dời, cương vực Vĩnh Hằng gần như sụp đổ. Rất nhiều bờ biển sụp đổ, nước biển đổ xô vào nội địa, cùng vô số dung nham va chạm vào nhau. Hơi nước cuồn cuộn trùng thiên, tạo thành những cơn mưa xối xả rơi xuống.
Trong thời gian đó, người của Đại Trăn vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích của nhân thân Diêm Xuyên.
Hai trăm con Thôn Thiên Vĩ Thú vẫn nuốt vô số tu giả xung quanh. Mục đích của một đám Thôn Thiên Vĩ Thú chính là nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, càng ngày càng cường đại hơn.
Thôn Thiên Vĩ Thú cũng không để ý tới bộ tộc. Bởi vậy trong thời khắc thiếu tu giả, ngoại trừ gặm trời gặm đất, tiếp theo chính là nuốt lẫn nhau.
Bởi vì, mỗi một con Thôn Thiên Vĩ Thú đều đại diện cho một lực lượng khổng lồ. Tuy rằng chúng không có thần thông Hợp Thể như của Bạo Tạc thú, nhưng ăn một con Thôn Thiên Vĩ Thú có thể tăng cường chính mình nhiều hơn so với ăn vô số tu giả.
Ầm!
Hai trăm con Thôn Thiên Vĩ Thú tự giết lẫn nhau. Chỉ cần một con mạnh nhất là đủ rồi.
Hán vệ Đại Trăn liều chết tiến vào, không ngừng truyền tin tức về Hàm Dương Thành.
Lã Bất Vi chủ trì tiếp nhận các loại tin tức.
- Tại sao Thôn Thiên Vĩ Thú bảy đuôi đã nuốt Thiên Đế còn chưa xuất hiện?
Lã Bất Vi cau mày nói.
- Vâng, Lữ tướng, Thôn Thiên Vĩ Thú bảy đuôi từng xuất hiện tổng cộng bốn lần. Mỗi lần nó đều nuốt chửng một con Thôn Thiên Vĩ Thú. Hiện nay, nó đã đạt tới kích thước hai trăm trượng! Nhưng mỗi lần nuốt xong nó đều chui vào đại địa, Hán vệ rất khó có thể tìm kiếm được!
Một quan viên cung kính nói.
- Những con Thôn Thiên Vĩ Thú khác thì sao?
- Tin tức không ngừng truyền đến. Rất nhiều Thôn Thiên Vĩ Thú đang tự giết lẫn nhau, Bây giờ, số lượng Thôn Thiên Vĩ Thú hẳn chỉ còn lại mười con. Tuy nhiên, mỗi con đều có kích thước hai trăm trượng trở lên. Con lớn nhất đã có kích thước hai trăm bốn mươi trượng. Đồng thời chúng vẫn không ngừng tìm kiếm lẫn nhau, đuổi giết nhau!
- Khanh mau truyền lệnh xuống, tiếp tục toàn lực tìm tung tích của Thiên Đế!
Lã Bất Vi trầm giọng nói.
- Vâng!
...
Tại cương vực Vĩnh Hằng còn lại không nhiều Thôn Thiên Vĩ Thú. Chúng vừa gặm đất, vừa tìm kiếm lẫn nhau.
Đúng lúc này, tại một nơi nào đó ở trung tâm cương vực Vĩnh Hằng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu cực lớn.
- Minh!
Sau tiếng kêu lớn này, hư không cương vực Vĩnh Hằng đột nhiên run rẩy mãnh liệt.
- Ê a, ê a?
Ánh mắt một đám Thôn Thiên Vĩ Thú sáng lên. Từ động tĩnh này có thể thấy được, tiếng kêu kia là của một cường giả tuyệt thế.
- Ê a, ê a!
Một đám Thôn Thiên Vĩ Thú nhất thời từ bỏ việc tiếp tục gặm bùn đất. Chúng vung đuôi lên một cái, phóng về phía phát ra âm thanh kia.
Ầm ầm ầm!
Nơi phát ra âm thanh kia đang vang lên những tiếng chiến đấu không ngừng.
Mặc Vũ Hề dẫn theo Bạch Khởi, Kim Đại Vũ đang đối chiến với một con Thôn Thiên Vĩ Thú cực lớn với kích thước hai trăm trượng.
- Sát đạo kim thân!
- Chuông Hỗn Độn vang lên!
- Minh!
Bạch Khởi, Kim Đại Vũ ở hai bên trái phải quấy rầy con Thôn Thiên Vĩ Thú cực lớn kia.
Mặc Vũ Hề hóa thành một đạo hắc quang, lấy tốc độ cực nhanh va chạm vào phía sau Thôn Thiên Vĩ Thú.
Ầm!
Sau vài va chạm kịch liệt, Thôn Thiên Vĩ Thú lại không hề bị thương. Thậm chí càng lúc hung tính của nó càng được khơi dậy. Nó điên cuồng vẫy đuôi, muốn nuốt tất cả mọi người vào trong miệng.
- Con Thôn Thiên Vĩ Thú này đuổi mãi không buông! Thực sự quá khó chơi!
Bạch Khởi cau mày nói.
- Đúng vậy, nếu không phải hoàng hậu đang ở đây, có lẽ hai người chúng ta đều đã bị nó nuốt vào trong bụng rồi!
Kim Đại Vũ cười khổ nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...