Tiên Quốc Đại Đế

Chỉ một lát sau, hình thể Thôn Thiên Vĩ Thú phát sinh ra biến hóa. Trước kia Thôn Thiên Vĩ Thú này chỉ có kích thước trăm trượng. Lúc này, nó đã hóa thành một trăm mười trượng.

Thôn Thiên Vĩ Thú càng ngày càng lớn lên?

Vũ trụ trong lòng bàn tay đối với nó không có tác dụng? Thuộc tính của thần thú này thực sự quá đáng sợ?

- Ê a, ê a!

Thôn Thiên Vĩ Thú chưa hết thòm thèm, lại bay về bốn phía. Nó bay nhanh trong lòng bàn tay Diêm Xuyên. Nhưng Diêm Xuyên lại không thể làm gì được nó. Tinh thần lực đã vô dụng. Diêm Xuyên chỉ có thể không ngừng đọ sức, để cho nó bay lượn ở bên trong.

Diêm Xuyên kinh ngạc nhìn vào lòng bàn tay, vẻ mặt kinh ngạc.

Mặc Vũ Hề dường như phát hiện ra sự dị thường của Diêm Xuyên. Nàng nhanh chóng bay đến gần.

- Thế nào? 

Mặc Vũ Hề hiếu kỳ nói.

Mặc Vũ Hề hiếu kỳ, Diêm Xuyên nhất thời không biết giải thích như thế nào. Nhưng sau một khắc, sắc mặt Diêm Xuyên lại biến đổi.

Thôn Thiên Vĩ Thú đã cắn nát không gian bên trong vũ trụ trong lòng bàn tay.

Răng rắc!

Không gian trong lòng bàn tay bị cắn nát. Thôn Thiên Vĩ Thú lập tức liền sẽ chạy ra ngoài?

- Chuyện này... chuyện này? 

Diêm Xuyên lộ ra một tia kinh ngạc.

Năng lực của Thôn Thiên Vĩ Thú thực sự quá biến thái. Nếu để nó chạy thoát ra ngoài không phải bọn họ sẽ gặp nguy hiểm sao?

Một phía khác, người của Khổng Tước Tử, kẻ bị ăn, kẻ bỏ chạy chỉ còn lại Thất Sát và một đám người do Thất Sát dẫn tới.

- Thất Sát Kinh Thiên chém! 

Thất Sát chém một kiếm về phía Thôn Thiên Vĩ Thú lớn nhất kia.

Ầm!

Thôn Thiên Vĩ Thú kia ầm ầm bay ngược ra.


- Ê a, ê a!

Thôn Thiên Vĩ Thú kia thấy Thất Sát quá khó ăn, lập tức tỏ ra phiền muộn, quay đầu lại đuổi theo đám đông cường giả phóng về phía cương vực Vĩnh Hằng.

Thất Sát thầm thở phào một hơi. Hắn quay đầu nhìn về phía đám thuộc hạ của mình.

- A ô!

Lại một con Thôn Thiên Vĩ Thú khác đã nuốt một thuộc hạ của hắn vào trong bụng.

- Cái gì? Địa Dũng! 

Thất Sát sợ hãi rống lên.

Thuộc hạ của Thất Sát chỉ còn dư lại bảy người. Đã có bốn người bị ăn. Hiện tại lại thêm người trước mắt này nữa.

- Đại nhân! 

Bảy thuộc hạ sợ hãi trốn về phía Thất Sát.

- Đại nhân, đại ca là thập tứ trọng thiên, ngay cả như vậy, đại ca vẫn bị ăn. Đại nhân, nhanh cứu đại ca!

Một thuộc hạ sợ hãi kêu.

Vù!

Trên tinh không, Địa Dũng Tinh đột nhiên lập lòe phát ra một đạo hồng quang, tiếp theo liền trở nên ảm đạm.

- Chết rồi? Đại ca chết rồi?

- Đại ca thậm chí không chống cự được một phút sao? Nhưng đại ca là tu vi thập tứ trọng thiên mà!

- Lúc này mới được một lát đã bị luyện hóa xong rồi sao? Không, không!

...

...

...

Thời khắc mọi người sợ hãi gào thét, gầm rú, Thôn Thiên Vĩ Thú kia đã đạt tới kích thước một trăm bốn mươi trượng.

Thập tứ trọng thiên? Mở miệng liền nuốt vào?

- Ê a, ê a!

Thần thú lớn một trăm bốn mươi trượng lại lao về phía nhóm người Thất Sát.

- Nghiệt súc, muốn chết! 

Thất Sát phẫn nộ chém một kiếm về phía thần thú kia.

Ầm!

Dưới lực phòng ngự cường đại, một cái đuôi cực lớn của Thôn Thiên Vĩ Thú bị hung hãn chặt đứt. Không chỉ có như vậy, lực trùng kích cực lớn trong nháy mắt đã đánh bay Thôn Thiên Vĩ Thú kia. Hướng bay chính là vị trí của nhóm người Diêm Xuyên.

Vèo!

Trong chớp mắt Thôn Thiên Vĩ Thú đến trước mặt Diêm Xuyên và Mặc Vũ Hề.

- Cái gì? 

Sắc mặt mọi người biến đổi.

Thôn Thiên Vĩ Thú bị chém mất một cái đuôi đã ổn định thân hình.

- Ê a, ê a.

Thôn Thiên Vĩ Thú mở miệng, nuốt lấy Mặc Vũ Hề.

- A!


Thời khắc Mặc Vũ Hề đang sợ hãi, trong nháy mắt đã nuốt vào trong miệng của Thôn Thiên Vĩ Thú kia.

- Diêm Xuyên, cứu ta! 

Mặc Vũ Hề sợ hãi rống to.

Mặc Vũ Hề cũng bị ăn sao?

Diêm Xuyên đã tận mắt nhìn thấy tốc độ luyện hóa con người của Thôn Thiên Vĩ Thú. Hắn nhất thời biến sắc, vũ trụ trong lòng bàn tay cũng không thi triển được. Hắn đành nhanh chóng ném một con Thôn Thiên Vĩ Thú trong lòng bàn tay ra.

Một tay Diêm Xuyên giữ chặt miệng của con Thôn Thiên Vĩ Thú một trăm bốn mươi trượng này. Một tay khác nắm lấy Mặc Vũ Hề.

Mặc Vũ Hề vốn đang tuyệt vọng, bỗng nhiên được Diêm Xuyên nắm lấy.

Trong lòng nàng nhất thời cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Thời khắc tuyệt vọng, cuối cùng nàng cũng có Diêm Xuyên làm bạn. Đây là một loại cảm giác hạnh phúc không có cách nào có thể dùng lời nói diễn tả được.

- Mau đi ra! 

Sắc mặt Diêm Xuyên đại biến đột nhiên dùng chút lực.

Vèo!

Mặc Vũ Hề bị ném bay ra ngoài.

- A ô!

Sau khi ném Mặc Vũ Hề ra ngoài, Diêm Xuyên chợt thấy, con Thôn Thiên Vĩ Thú lớn một trăm bốn mươi trượng kia bỗng nhiên nhếch miệng, trong nháy mắt đã nuốt Diêm Xuyên vào trong đó.

Mặc Vũ Hề đang bay trong không trung, trong nháy mắt liền cảm thấy bối rối!

Diêm Xuyên bị ăn sao?

Trong nháy mắt thời gian dường như dừng lại. Mặc Vũ Hề bị ném bay trong không trung, kinh ngạc nhìn con Thôn Thiên Vĩ Thú lớn một trăm bốn mươi trượng bị đứt một đuôi kia.

Bạch Khởi, Kim Đại Vũ, sáu rồng sợ hãi trợn tròn hai mắt kêu lên.

Phía xa Thất Sát vẫn duy trì động tác chém xuống một kiếm. Bảy thuộc hạ cũng trợn tròn hai mắt.

Còn có một con Thôn Thiên Vĩ Thú lớn một trăm mười trượng thoát khỏi vũ trụ trong lòng bàn tay của Diêm Xuyên đang ở giữa không trung.

Gần như ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía con Thôn Thiên Vĩ Thú bị đứt một đuôi vừa nuốt Diêm Xuyên.

Diêm Xuyên đã bị nuốt!

- Không, không!

Mặc Vũ Hề gào lên một tiếng tan nát cõi lòng.

- Ê a!

Con Thôn Thiên Vĩ Thú bị chém đứt một đuôi kia, dường như trong lòng sợ hãi, nhất thời hoang mang lo sợ bay về phía cương vực Vĩnh Hằng.


- Không! Diêm Xuyên!

Mặc Vũ Hề dường như suy sụp không ngừng gào khóc.

Diêm Xuyên vì cứu mình, đã bị quái vật kia ăn mất?

Con quái vật kia, cho dù là cường giả thập tứ trọng thiên bị nuốt vào sau đó liền nhanh chóng tiêu hóa. Với bản lĩnh của Diêm Xuyên, liệu có hiệu quả với con Thôn Thiên Vĩ Thú kia hay không? Chẳng lẽ Diêm Xuyên chết chắc?

Mình hại chết phu quân?

Mặc Vũ Hề tuyệt vọng gào thét: 

- Không!

- Kim Đại Vũ, ngươi bảo hộ hoàng hậu. Ngươi bay nhanh nhất, khi cần thiết mang theo hoàng hậu bay đi. Các rồng theo ta đi tới cương vực Vĩnh Hằng, tìm kiếm Thiên Đế!

Bạch Khởi quát to một tiếng.

Ầm!

Bạch Khởi dẫn theo các rồng bay về phía cương vực Vĩnh Hằng.

Một con Thôn Thiên Vĩ Thú cuối cùng từ vũ trụ trong lòng bàn tay của Diêm Xuyên chạy trốn được, vẫn không biết sống chết, lao về phía đám người Thất Sát vồ giết.

- Ê a, ê a!

Con Thôn Thiên Vĩ Thú cuối cùng xông tới.

- Muốn chết! 

Thất Sát lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

Đối phó với con Thôn Thiên Vĩ Thú hai trăm trượng, Thất Sát không làm gì được. Đối phó với Thôn Thiên Vĩ Thú lớn một trăm bốn mươi trượng, Thất Sát có thể chém đứt đuôi. Hiện tại, một con Thôn Thiên Vĩ Thú lớn trăm mười trượng cũng muốn nuốt mình sao?

- Hoàng hậu! 

Kim Đại Vũ kêu lên.

Mặc Vũ Hề lại trở nên ngây dại. Diêm Xuyên chết chắc?

Tuy rằng còn có một cương thi Diêm Xuyên, mặc dù là cùng một người, nhưng từ trước đến nay Mặc Vũ Hề chỉ tiếp nhận nhân thân Diêm Xuyên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận