Tiên Quốc Đại Đế

- Bọn họ? Không thể sống lại được. Trừ phi, thời khắc bốn giới hợp nhất, chúng sinh trong thiên hạ này đồng thời siêu thoát!

Diêm Tự Tại hít sâu một cái nói.

- Chúng sinh trong thiên hạ đồng thời siêu thoát? 

Hoàng mờ mịt nói.

- Lời đến đây là hết! Cháu gái, tự thu xếp ổn thoả đi! Phụ thân ngươi, mẫu thân ngươi đều là người có thực lực. Nhưng ta tin tưởng thành tựu của ngươi trong tương lai không thể đo lường! 

Minh Hà nói.

- Vâng! 

Hoàng gật đầu một cái.

Hoàng và Nhạc nhi đều lộ ra một tia cay đắng.

Minh Hà lại nhìn về phía Diêm Xuyên.

- Diêm Xuyên! 

Minh Hà kêu lên.

Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào Minh Hà.

Giờ phút này, Minh Hà không còn vui cười như lúc trước. Vẻ mặt hắn có phần trịnh trọng.

- Bốn giới sắp hợp nhất. Ngươi phải nhanh lên! Quần hùng leo lên tới đỉnh. Nếu ngươi không muốn rơi xuống, tốt nhất mau chóng hồi phục tu vi đời thứ nhất. Bởi vì trận tranh đấu toàn thiên hạ tiếp theo sẽ càng hung mãnh hơn so với đại thế giới! 

Minh Hà trịnh trọng nói.

- Ta sẽ làm được! 

Diêm Xuyên gật đầu một cái.

Minh Hà quay đầu nhìn về phía bầu trời.

Bỗng nhiên hắn mở hai tay ra. Phía sau Minh Hà đột nhiên xuất hiện từng thiên đạo.

Ầm! Ầm! Ầm!...

Tất cả thiên đạo đều là thực thể. Thiên đạo vừa ra, hư không run lên.

Một cái, mười cái, một trăm, ngàn sợi, hai ngàn cái!


Chỉ sau một lát, phía sau Minh Hà đột nhiên xuất hiện hai ngàn thiên đạo.

- Đây là? Thế gian này của chúng ta có hai ngàn thiên đạo sao? 

Điệp Hậu kinh ngạc nói.

Thánh nhân có thể thao túng ba nghìn thiên đạo, đó là bởi vì tế đàn thiên địa có thể điều động ba nghìn thiên đạo lực. Bản thân nắm giữ thiên đạo khẳng định có hạn. Có thể nắm giữ mấy trăm cái đã là không tồi. Nhưng so với những thiên đạo phía sau Minh Hà, nhất thời có loại cảm giác nghèo rách mùng tơi.

Ít nhất Điệp Hậu tin tưởng, so đấu về thiên đạo lực, ba nghìn hư ảnh thiên đạo của mình khẳng định không sánh bằng hai nghìn thiên đạo thực thể phía sau lưng Minh Hà. Không, phải nói là kém xa.

Hai ngàn thiên đạo vừa ra, hư không run rẩy mạnh. Một khí tức khủng bố phát ra.

Cỗ khí tức khủng bố này dường như đang bài xích thiên địa. Nhiều Thiên Sổ Đại Võng lại xuất hiện, đồng thời nhanh chóng bị đè ép.

Ầm ầm ầm!

Trong lúc nhất thời, bầu trời cương vực Sở Giang bị mây đen dầy đặc che phủ.

Giữa mây đen dần dần xuất hiện một khe nứt.

Vù!

Khe nứt mở ra, mắt của Thiên Số lại xuất hiện.

Thiên uy xuất hiện, nhất thời vô số tu giả sinh linh, tử linh quỳ xuống.

Mắt của Thiên Số đầy lạnh lẽo nhìn Minh Hà lão tổ đứng ở cửa Sở Giang Điện.

Gió nhẹ nổi lên. Tà áo bào đen của Minh Hà phất phới trong gió.

Nhưng lúc này Minh Hà lại vô cùng tự tin, ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn con mắt cực lớn của Thiên Số.

Minh Hà, Sào từ phía xa nhìn chăm chú nhau một hồi.

- Minh Hà? 

Âm thanh của Sào truyền đến.

- Meo!

Miêu Miêu nhảy đến bả vai Diêm Xuyên, nhìn về phía con mắt cực lớn trên bầu trời kia. Thần sắc Điệp Hậu cũng đầy phức tạp nhìn lên không trung.

- Sào! 

Minh Hà kêu lên.

- Ngươi làm vậy là ý gì? Ngươi muốn khiêu chiến với ta? 

Sào trầm giọng nói.

- Không. Ngươi biết, đạo của ta và đạo của ngươi không giống nhau. Ta không cần khiêu chiến với ngươi. Lần này, ta tìm ngươi đến là có chuyện quan trọng khác! 

Minh Hà trầm giọng nói.

- Ồ? 

Âm thanh của Sào lộ ra một tia nghi hoặc.

- Thập điện cương vực, đó là địa bàn của ta. Ta không hy vọng lại nhìn thấy Thiên Sổ Đại Võng xuất hiện! 

Minh Hà trầm giọng nói.

Thiên số nhìn chằm chằm Minh Hà.

- Ta không quấy nhiễu đạo của ngươi, ngươi cũng đừng quấy rầy đạo của ta. Hãy thu hồi Thiên Sổ Đại Võng trong thập điện cương vực. Người của Minh Hà ta không cần ngươi đến quản! 

Minh Hà trầm giọng nói.

Trong mắt của Thiên Số lộ vẻ lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Minh Hà một hồi, cuối cùng nói:

- Được!

Sào đáp ứng, nhất thời khiến cường giả khắp nơi còn chưa đi xa lộ vẻ mờ mịt.

Đây là gì vậy? Hướng lên trời tranh quyền sao?

Thiên số thống trị chúng sinh. Diêm Tự Tại trước mắt, không, hiện tại phải gọi là Minh Hà chỉ nói một câu liền muốn tự mình trị vì mười cương vực tự? Lai lịch của Minh Hà này thế nào?

Nghe thấy Sào đáp ứng, sắc mặt Minh Hà thoáng hòa hoãn.


Ầm!

Bỗng nhiên, phía trên bầu trời xuất hiện vô số võng lớn. Trên bầu trời thập đại cương vực, Thiên Sổ Đại Võng xuất hiện gần hết, đồng thời nhanh chóng hội tụ về phía cương vực Sở Giang.

Dưới sự thao túng của Sào, những Thiên Sổ Đại Võng này tụ tập càng ngày càng dày đặc.

Dần dần, ở trên không trung hình thành hai hình cầu mười lăm màu.

Vô số sinh linh trong cương vực Sở Giang, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân nhẹ đi. Một loại cảm giác cực kỳ kỳ diệu không thể giải thích.

Thiên Sổ Đại Võng?

Thiên Sổ Đại Võng tại mười cương vực liền ngưng tụ hai hình cầu này?

- Diệu nhi, Điệp nhi! 

Trong hư không lại truyền đến âm thanh của Sào.

- Phụ thân! 

Điệp Hậu kêu lên.

- Miêu Miêu!

Diêm Xuyên đẩy Miêu Miêu ra.

Miêu Miêu nhìn lên con mắt cực lớn trên không trung, thần sắc phức tạp nói: 

- Meo!

- Đây là vật cuối cùng phụ thân cho các con. Các con hãy luyện hóa nó vào trong thân thể! 

Âm thanh của Sào truyền đến.

Vèo!

Hai quang cầu rơi xuống. Điệp Hậu không có phản kháng, mặc cho quang cầu nhập thể. Trong nháy mắt, trên người Điệp Hậu phóng ra hào quang mười lăm màu chói mắt.

Miêu Miêu cũng không có phản kháng, mặc cho quang cầu nhập thể.

- Meo!

Miêu Miêu kêu to một tiếng, khí thế quanh thân đột nhiên tăng vọt. Dường như dựa vào quang cầu này, tu vi của Miêu Miêu nhanh chóng tăng cao.

Điệp Hậu, Miêu Miêu chìm đắm trong việc luyện hóa quang cầu.

Trên bầu trời, mắt của Thiên Số lại lộ vẻ hiền từ, chậm rãi nhắm mắt lại.

Ầm ầm ầm!

Mây đen trên bầu trời dần dần tan đi. Mắt của Thiên Số lại rút lui.

Bên ngoài cương vực Sở Giang!

Ngũ Long kéo xe của Diêm Xuyên phóng nhanh trên mặt biển. Diêm Xuyên đứng ở bên trên trên. Bên trong xe, Miêu Miêu, Điệp Hậu đang rơi vào trong trạng thái ngủ say.


Hoàng đang chữa thương. Nhạc nhi ở sát bên cạnh nàng.

Sau khi bay trên mặt biển mấy ngày, Hoàng bước ra khỏi xe rồng.

Hoàng đứng ở bên trên xe rồng, nhìn mặt biển mênh mông dường như vô bờ bên này, thở dài một tiếng.

Diêm Xuyên, Nhạc nhi đều nhìn Hoàng.

- Ta phải đi! 

Hoàng mở miệng nói.

- Hoàng, nàng theo ta đi Đông Ngoại Châu đi! 

Nhạc nhi nói.

Hoàng lắc đầu: 

- Không được, ta có mục tiêu của ta. Ta sẽ ở lại cõi âm Nội Bắc Châu!

Diêm Xuyên nhìn Hoàng, nhất thời không biết nói gì.

- Không cần lo lắng cho ta. Tương lai gặp lại! 

Hoàng cười nói.

Tương lai gặp lại? Chờ đến tương lai, liệu Hoàng có còn là Hoàng bây giờ nữa hay không.

- Bảo trọng! 

Diêm Xuyên nói.

- Ừm! 

Hoàng ôn nhu nói.

Nói xong, Hoàng đạp không bay ra khỏi xe rồng.

Bên trên xe rồng, Diêm Xuyên và Nhạc nhi nhìn Hoàng đang đứng ở trên mặt biển. Diêm Xuyên không dừng lại, mặc cho xe rồng nhanh chóng bay đi.

Diêm Xuyên, Hoàng dù đã cách rất xa, vẫn không ngừng chăm chú nhìn nhau, mãi đến tận lúc không còn nhìn thấy nhau nữa.

Nhạc nhi đứng ở bên trên xe rồng, vẻ mặt đầy cay đắng.

Sau khi không còn nhìn thấy Hoàng nữa, Nhạc nhi quay đầu nhìn về phía Diêm Xuyên, trong mắt loé ra một tia phức tạp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui