Tiên Phủ Trường Sinh


Chỉ bằng cách không ngừng tổng kết kinh nghiệm từ quá khứ, đồng thời học hỏi kiến thức mới, lại kết hợp với một lượng lớn luyện tập thực tiễn, thuật luyện đan mới có thể tiến bộ.

Lưu Ngọc cúi đầu viết trên sổ tay luyện đan, thỉnh thoảng dừng lại trầm tư, ba bốn canh giờ chớp mắt trôi qua, hắn cuối cùng mới thu quyển sổ tay luyện đan vào túi trữ vật.

Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười, từ tận đáy lòng cảm thấy chuyến đi này rất đáng giá.

Bởi vì ưu thế của Tiên Phủ và sự ảnh hưởng từ thiên phú của bản thân, tốc độ tiến bộ của hắn trên con đường luyện đan vượt xa những tu sĩ bình thường rất nhiều, nói ra quả thực cực kỳ kinh người, chỉ vẻn vẹn khoảng hai mươi năm hắn đã có thể luyện chế Thanh Nguyên đan, loại đan dược nhị giai trung phẩm.

Vì vậy, hắn chỉ có thể nghiên cứu một mình, không dám tùy tiện thỉnh giáo các tu sĩ khác, để tránh cho bọn họ phát hiện ra tốc độ tiến bộ của hắn.

Cho dù có chỗ nào không hiểu, hắn cũng chỉ có thể đi lật xem Tàng Kinh các để tìm kiếm đáp án.


Nhưng mà dù sao Tàng Kinh các cũng là một tòa vật chết, hơn nữa tri thức được ghi lại cũng không hề đầy đủ toàn diện, vẫn còn rất nhiều chỗ nghi vấn không thể giải đáp.

Thanh Trúc đan kinh đến thật đúng lúc, đây là một bộ truyền thừa luyện đan hoàn chỉnh, mặc dù không phải là trình độ đặc biệt hàng đầu, nhưng đối với Lưu Ngọc mà nói thì như là nắng hạn lâu ngày gặp trận mưa, khiến cho hắn đói khát hấp thu tri thức và lý luận trong đó.

Đây chính xác là những tri thức còn thiếu mà hắn cần, nó lấp đầy rất nhiều chi tiết trên con đường luyện đan của hắn, khiến cho hắn vững vàng bước thêm một bước vững chắc hướng tới Luyện Đan Đại Sư.

Mỉm cười một lúc, Lưu Ngọc thu liễm lại nụ cười của bản thân, tinh tế cảm nhận tình trạng của cơ thể.

Một nhóm An Hồn thảo trong bụng biến thành chất lỏng màu đen đã bị tiêu hao hầu như không còn, đồng thời Linh khí đặc thù do Dung Huyết đan chuyển hóa thành trong máu thịt cũng bị tiêu hao gần hết.

Bản thân Lưu Ngọc có tám giọt tinh huyết, trước đó hắn đã dùng bí thuật “Tế Huyết Độn” để tế luyện Duệ Kim kiếm, tiêu hao mất hai giọt tinh huyết, chỉ còn lại có sáu giọt.

Năm tháng đã trôi qua kể từ lúc tế luyện, với sự giúp đỡ của Dung Huyết đan, tinh huyết đã được khôi phục lại được bảy giọt, phần còn lại cũng đã phục hồi hơn một nửa, không đến một tháng là có thể hoàn toàn phục hồi.

Cái này ít nhiều là nhờ công lao của Long Huyết quả, quả này chẳng những có thể làm thành phần chủ yếu của Dung Huyết đan, mà ăn sống cũng có thể tăng cường sức mạnh của thân thể.

Lúc trước bởi vì tiêu hao tinh huyết, dẫn đến thân thể luôn ở trong trạng thái yếu ớt, cho nên không nên không thích hợp dùng quả này.

Nhưng bây giờ thân thể đã phục hồi hơn một nửa, chỉ cần phục hồi hoàn toàn là có thể dùng loại quả này để tăng cường thân thể, khí huyết.


Mặc dù tu tiên giả lấy luyện khí làm chủ, đạt đến cảnh giới nhất định thậm chí có thể bỏ qua thân thể, dựa vào Nguyên Thần ngao du thiên địa, trường sinh tự tại.

Tất nhiên ở cảnh giới thấp hiển nhiên là không thể, Nguyên Thần vẫn còn trong trạng thái ban đầu, không hoàn toàn hình thành, giống như một em bé đang trong quá trình thai nghén, không thể thoát ly khỏi thân thể tồn tại một bản thân.

Không thể chịu được sự thiêu đốt của mặt trời và sự thổi của gió lạnh, nếu tiếp xúc với bên ngoài trước lúc nhất định, vậy thì sẽ trực tiếp tiêu tan thành mây khói.

Cho nên trước khi tu luyện đến cảnh giới nhất định, thân thể và Nguyên Thần đều ở trong trạng thái buộc chung một chỗ, một bên tiêu vong thì thường bên kia cũng sẽ tiêu vong theo.

Nếu thân thể đã quan trọng như vậy, Lưu Ngọc trong tình trạng tài nguyên đầy đủ, đương nhiên hắn càng phải cố gắng tăng trưởng, cải thiện sự an toàn của bản thân.

Kiếp trước hắn cũng đã đọc qua mấy quyển đạo thư, hắn khá đồng ý với một vài thuyết pháp về sự song tu của sinh mệnh và linh hồn.

Hắn cho rằng Nguyên Thần tồn tại đơn độc thì quá mức mong manh, chỉ khi được thân thể bảo vệ, cả hai đi cùng với nhau mới càng có lợi, cũng càng có lợi cho việc truy tìm sự trường sinh vĩnh hằng.


Huống chi kiếp này cũng có thuyết pháp “thể tu”, tu luyện đến mức cao thâm được xưng là có thể dùng tay không ngăn cản pháp bảo, còn có đạo “Pháp Thể song tu”, đồng thời tu luyện pháp lực và thân thể, sáp nhập hai đạo này, thực lực sẽ vượt xa những tu sĩ đồng cấp.

Chỉ là bởi vì trăm vạn năm trước, sau trận Đại chiến Thượng cổ, Linh khí của toàn bộ Tu Tiên Giới bắt đầu suy yếu, tài nguyên tu tiên dần dần trở nên thưa thớt, thể tu với nhu cầu tài nguyên khá lớn dần dần bị đào thải.

Cho đến bây giờ, các tu sĩ “thể tu” và “Pháp Thể song tu” gần như đã biến mất, Tu Tiên Giới chủ yếu sử dụng pháp bảo pháp khí, thi triển pháp thuật “pháp tu” là chủ đạo.

Trong lòng Lưu Ngọc hiện lên rất nhiều suy nghĩ, hắn không khỏi khẽ thở dài, trong lòng có hơi tiếc nuối.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui