Tiên Phủ Trường Sinh


"Vì vậy để đảm bảo mỗi khách hàng đến với cửa tiệm của bọn ta đều không phải thất vọng, mỗi loại đan dược chỉ được mua hạn chế ba bình nửa năm.

"
"Nếu như tiền bối có hứng thú mua, vãn bối lập tức đi liên hệ chủ sự.

"
Lưu Ngọc nghe vậy nhẹ nhàng lắc đầu, quay người đi ra ngoài.

Nhận thấy một khách hàng lớn đang muốn rời đi, tiểu nhị vội vàng gật đầu cúi người thi lễ lên tiếng giữ lại, tuy nhiên Lưu Ngọc dường như không nghe thấy trực tiếp đi ra khỏi Đan Hương Lâu.

Tên tiểu nhị kia đành phải thất vọng dừng lại, hắn ta nói nửa ngày trời như vậy mà khách hàng kia keo kiệt vô cùng, đương nhiên ngoài mặt hắn ta không dám mạo phạm Trúc Cơ tiền bối, nhưng trong lòng lại đang điên cuồng mắng chửi.


Tuy rằng Lưu Ngọc không thể nghe được nội tâm của hắn ta, tuy nhiên gần như có thể đoán được trong lòng hắn ta đang nghĩ gì, nhưng Lưu Ngọc cũng chỉ nhẹ nhàng cười không thèm để ý.

Tại sao người khổng lồ lại phải quan tâm đến ý nghĩ của loài kiến?
Kế tiếp Lưu Ngọc đã hỏi rất nhiều cửa tiệm, đều nhận được câu trả lời không khác biệt là bao, đan dược Trúc Cơ kỳ quả thật rất hiếm, không chỉ nguồn cung hạn chế, mà giá cả còn cao hơn rất nhiều lần so với cảnh giới Luyện Khí kỳ.

Xem ra đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường muốn thường xuyên sử dụng là điều không có khả năng, đoán chừng mỗi tháng cũng chỉ có thể dùng hai ba viên, nhưng đây lại là tin tốt đối với Lưu Ngọc, vì ưu thế Tiên Phủ của hắn sẽ tiếp tục được thể hiện ra.

So với trước đây giá cả đan dược có vẻ cao hơn vài phần, căn bản do tu tiên giới có chiến tranh nên giá cả tăng lên cũng là điều bình thường.

Tiếp đó Lưu Ngọc lại vào một cửa tiệm bán Linh thảo Linh dược, Vọng Nguyệt Thành không hổ là nơi tụ tập tu tiên giả lớn nhất phương Bắc, hắn đã thu thập được một nửa Linh thảo cần thiết cho Thanh Nguyên đan và Dưỡng Nguyên đan, bây giờ chỉ còn thiếu một nửa.

Hắn không nghĩ nhanh như vậy đã có thể thu thập gần hết các Linh thảo cần thiết, cứ tiếp tục như vậy không cần đạt đến cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ vẫn có thể thu thập được đầy đủ, đây cũng xem như là một niềm vui nhỏ.

Đi dạo hai canh giờ, nắm được tình hình giá cả của đan dược, lại còn thu hoạch được một ít hạt giống Linh thảo, trong lòng Lưu Ngọc có chút hài lòng, bất giác hắn đi về phía trước, không ngờ lại đi tới lối vào chợ Đông.

Nhìn vào ba chữ Đa Bảo Các trên tấm bảng, ánh mắt Lưu Ngọc có chút lay động, trong lòng dâng trào suy nghĩ.

Hiện tại hắn có con át chủ bài Linh khí thượng phẩm Ly Huyền kiếm, Thanh Dương Ma Hoả, pháp thuật Kinh Thần Thích, nhưng những thứ này thật sự không đủ uy hiếp đối với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.


Dù sao tu vi của hắn hiện tại chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng cũng là thấp nhất của cảnh giới Trúc Cơ kỳ, chỉ dựa vào Linh khí thượng phẩm là không đủ vượt qua khoảng cách tu vi, hơn nữa thời gian tu luyện Thanh Dương Ma Hoả của hắn quá ngắn, ngay cả khi chiếm đoạt ngọn lửa thanh đồng, uy năng cũng có hạn.

Mà Kinh Thần Thích lại làm hạn chế sức mạnh của thần thức, khó có thể phát huy uy lực thật sự, cùng lắm cũng chỉ khiến tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ sơ ý trong nháy mắt, rất khó sử dụng.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lưu Ngọc kinh ngạc khi nhận thấy bản thân hắn thiếu con át chủ bài để có thể tạo ra uy hiếp đối với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, nếu hắn có con át chủ bài như vậy, năng lực bảo vệ tính mạng của hắn sẽ tăng lên rất nhiều.

Vận dụng sự thành thạo của Tôn Thần diệu pháp, bí ẩn dùng thần thức xem xét xung quanh, dựa vào việc đã xem qua "Ma tu yếu lược", Lưu Ngọc xác định không có ai theo dõi mình, vì thế nhanh chóng bước vào "Đa Bảo Các".

Tiểu nhị của cửa tiệm đương nhiên biết lệnh bài của Nguyên Dương Tông, hơn nữa lại còn là của Trúc Cơ kỳ, sau khi Lưu Ngọc bày tỏ một yêu cầu gì đó, ngay lập tức được mời vào phòng nhỏ trên lầu ngồi, hơn nữa tiểu nhị nhanh chóng đi thông báo chủ cửa hàng đến tiếp đãi.

Qua nửa khắc, một nam tử trung niêm tu vi ở cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ, hình thể có chút mập mạp và đôi mắt sắc sảo bước vào, phía sau còn có hai thiếu nữ diệu linh, bưng trà nước và điểm tâm.

"Tại hạ họ Giả, tên một chữ Phú duy nhất, là người đứng đầu Đa Bảo Các của Vọng Nguyệt Thành, không biết nên xưng hô với đạo hữu như thế nào.

"

Giả chủ sự tươi cười chào hỏi, sau đó xuống ở đầu kia của bàn.

Hai thị nữ đem trà và điểm tâm đặt trên bàn, sau đó cúi người rời khỏi và đóng cửa phòng, nhất cử nhất động quy củ vô cùng, hiển nhiên đã được dạy dỗ tốt.

"Tại hạ Lưu Ngọc của Nguyên Dương Tông.

"
Cái gọi là đưa tay không đánh người vui vẻ, không hổ danh là chủ sự chi nhánh tại Vọng Nguyệt Thành, trong cách hành xử làm cho người ta có một loại cảm giác như gió xuân.

Xin một like tym ủng hộ từ quý đọc giả


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui