Tiên Phủ Trường Sinh


Những phàm nhân này nhìn qua có hiểu biết không ít với tu tiên giả, mặt dù thái độ vẫn là cung kính kính sợ, nhưng không giống như phàm nhân ở những nơi khác, run rẩy kinh hãi.

Tu vi tu sĩ có cao có thấp, từ Luyện Khí kỳ đến Trúc Cơ kỳ đều có, trình độ tu vi cao hơn không chỉ một cấp độ so với phường thị Gia Thái.

Cách đó không xa còn không ngừng có những tu sĩ hóa thành đủ loại ánh sáng bay đến, những tu sĩ này dường như đã trải qua chiến đấu cách đây không lâu, trên người có thương thế, vết máu, trên tay cầm theo các loại thi thể yêu thú.

Sự khác biệt lớn nhất so với phường thị Gia Thái chính là những tu sĩ này có rất nhiều là kết bè kết đội, ít thì năm sáu người, nhiều thì hơn mười hai mươi người, trên người có một loại khí sát phạt.

“Đây chính là đội Săn Thú!”
Lưu Ngọc nhìn một lúc, sau đó hắn thu hồi ánh mắt, như có điều suy nghĩ.

Cái gọi là đội Săn Thú, chính là đội ngũ chuyên môn săn yêu thú đổi lấy tài nguyên tu tiên, những người này phần lớn đều là tán tu cùng nhau ôm đoàn sưởi ấm, tạo thành đội ngũ tiến vào sơn mạch để săn thú.

Đương nhiên nếu gặp phải một đội ngũ khác đã bị tổn thất quá nhiều, bọn họ cũng không ngại hóa thân thành ma tu, tà tu, làm một món lớn.


Những tán tu này dám đánh dám liều, tu vi có cao có thấp có chiến lực không kém, tán tu ở Hàn Nguyệt Thành Dương Giác sơn bên kia hoàn toàn không thể so sánh được.

Một lúc này, đệ tử trên thuyền đều đã xuống, đứng trên mặt đất tò mò đánh giá xung quanh, Quy Nguyên chu một lần nữa trở nên nhỏ nhắn bị Trang Thế Long thu hồi vào túi trữ vật.

Vọng Nguyệt Thành này là thành trì trọng yếu, tất cả thủ vệ đều là đệ tử của Nguyên Dương Tông, lúc Quy Nguyên chu đến cũng đã có thủ vệ bẩm báo cho phía trên.

Một lát sau, một đạo ánh sáng màu lam trực tiếp bay đến chỗ bọn họ, hạ xuống cách bọn họ không xa, hiện ra một đạo thân ảnh cao lớn khôi ngô mặc đạo bào.

Làn da người này màu đồng cổ, mắt to mày rậm mặt chữ Quốc, trên mặt nở một nụ cười sảng khoái, chỉ là mặc đạo bào thoạt nhìn có vài phần chẳng ra cái gì cả.

Gã trịnh trọng chắp tay, lớn tiếng nói với mấy người Lưu Ngọc:
“Tại hạ Tưởng Binh, hoan nghênh các vị đồng môn đến Vọng Nguyệt Thành, có chư vị chia sẻ áp lực, cuối cùng tại hạ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một cái.


Sau đó Tưởng Binh lại cười hắc hắc, gã nháy mắt nói với Hứa sư huynh:
“Hứa huynh, hai chúng ta đã hai mươi năm không gặp rồi phải không?”
“Gần đây ta đã luyện thành một pháp thuật có uy lực mạnh mẽ, chúng ta có thể tìm một lúc nào đó luận bàn một chút?”
Lưu Ngọc chắp tay đáp lễ, không nói gì, lẳng lặng nhìn Trang Thế Long và Hứa sư huynh trao đổi với nhau, cố gắng thu thập những tin tức hữu dụng từ cuộc đối thoại của bọn họ.

Mấy người này đều là những tu sĩ Trúc Cơ lâu năm, giữa hai bên dường như đều tương đối quen thuộc, nói chuyện cười đùa vô cùng hài hòa.

Hàn huyên với nhau vài câu, sau đó tự báo danh tính làm quen một phen, Tưởng Binh dẫn mọi người đi về phía cửa thành, vừa đi vừa giới thiệu một ít tình hình của Vọng Nguyệt Tiên Duyên Thành:
“Vọng Nguyệt Thành là nơi tụ tập tu tiên giả lớn nhất Thanh châu phương Bắc, có đến mấy vạn tu tiên giả, các loại kỳ trân dị bảo cũng đếm không xuể, chư vị có thể đi dạo một chút.


Đáy lòng Lưu Ngọc chỉ cười không để tâm đối với lời này, hắn biết hơn phân nửa là khoe khoang, không lên tiếng đi theo phía sau đến cửa thành.


Chín vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ đi tới phía trước, hơn hai trăm tên Luyện Khí kỳ tu sĩ đi theo phía sau, chậm rãi đi về phía cửa thành.

Các tán tu ở phụ cận, các tu sĩ gia tộc đều lui sang một bên, không dám cùng đồng hành, bọn họ nhận ra đây là tu sĩ Nguyên Dương Tông, nhao nhao ném đến những ánh mắt hâm mộ và kính sợ.

Lão già tán tu đang xếp hàng dặn dò đồ đệ non nớt:
“Sau này nếu con gặp được người của Nguyên Dương Tông, nhất định phải nhượng bộ ba phần, không thể đối địch.


Đồ đệ nhỏ tuổi ngây thơ hỏi:
“Tại sao vậy sư phụ?”
Tu sĩ già nghe vậy thì sờ sờ đầu đệ tử, cười nói:
“Bởi vì Nguyên Dương Tông là bá chủ tông môn danh xứng với thực của Thanh châu, ở lãnh thổ Thanh châu nói một thì không có hai, nếu chúng ta chọc đến Nguyên Dương Tông thì sẽ không có chốn dung thân.


“Nhớ kỹ không? Tiểu tử ngốc.


Đồ đệ kia nhìn đoàn người với khí thế phi phàm, như hiểu không hiểu gật gật đầu.


Lưu Ngọc không triển khai thần thức, đương nhiên không nghe được những lời này, hắn đi theo Tưởng Binh đến trước cửa thành, đệ tử thủ vệ một mực hành lễ, căn bản không dám ngăn cản.

Đoàn người không cần xếp hàng, cũng không cần phải trải qua kiểm tra, trực tiếp tiến vào cửa thành.

Đoàn người đều là tu sĩ của Nguyên Dương Tông, cả tòa thành trì đều ở dưới sự chưởng quản của Nguyên Dương Tông, có vài đặc quyền cũng rất bình thường, tu sĩ xếp hàng không có biểu lộ ra chút khác thường nào, bọn họ sớm đã thành thói quen.

Sau khi tiến vào trong thành, xuyên qua đường phố và dòng người, Tưởng Binh dẫn bọn họ ở trung tâm Vọng Nguyệt Thành – phủ Thành Chủ.

Dòng người ra vào phủ Thành Chủ cũng không tính là ít, sau khi được Tưởng Binh giới thiệu, Lưu Ngọc mới hiểu được Vọng Nguyệt Thành cũng không có cái gọi là thành chủ, chuyện nhỏ cơ bản đều do quản sự Trúc Cơ phía dưới quyết định, đại sự mới xin chỉ thị từ Kim Đan trưởng lão phía trên.

Cuộc chiến mỏ quặng Linh Thạch không bùng nổ trước Vọng Nguyệt Thành chỉ có hai vị trưởng lão tọa trấn, sau khi cuộc chiến bùng nổ, tông môn lại phái tới một vị, cho nên nhiệm vụ của tu sĩ Trúc Cơ cơ bản do ba vị trưởng lão an bài.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui