Một ngày sau.
Phía nam Nguyên Dương Tông, bên ngoài phường thị Gia Thái.
Ánh trăng bao phủ xuống, toàn cảnh phường thị liền hiện ra ở trước mắt, quy mô của phường thị rất lớn, chiếm cứ toàn bộ sườn núi dài ba đến bốn trăm trượng, rộng hai, ba mươi trượng, từng con phố giao nhau chằng chịt, cửa hàng to to nhỏ nhỏ san sát nhau mọc lên như nấm, kiến trúc đều mang vẻ cổ xưa, cũng không quá hoa lệ.
Một bên khác của đường phố là quảng trường khá là rộng rãi, chúng tu tiên giả thưa thớt vây quanh những cái rạp ở quảng trường, bày biện ra kiểu con đường hình chữ hồi*.
*chữ hồi: 回Mà những người đang lựa chọn hàng hóa kia thì lại túm năm tụm ba đi lui tới ở giữa đất trống ở hai bên quầy hàng, ngược lại cũng hơi có chút dáng vẻ của chuyện làm ăn buôn bán ở thế tục.
Lúc này sắc trời đã có chút ảm đạm, trên quảng trường vậy mà lại sáng rực lên, phần lớn những quầy hàng xén đã treo lên những chiếc đèn to lớn có kiểu dáng giống hệt nhau, những chiếc đèn này được chế tạo từ Thanh Đồng, toàn thân cổ kính cao tới một mét.
Nhưng ở trên những chiếc đèn này vậy mà không có loại đồ như dầu đốt trái lại có một khối Dạ Minh Châu to bằng đầu nắm tay toàn thân tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
Những ánh sáng của Dạ Minh Châu này có thể sáng hơn rất nhiều so với những ngọn đèn phổ thông, không chỉ chiếu sáng quầy hàng giống như ban ngày mà đến ngay cả con đường phụ cận cũng bị ánh sáng chiếu rọi, đúng là hảo đồ vật!Mặc dù đã là buổi tối nhưng lượng người trên quảng trường còn nhiều hơn cả ban ngày, trên quảng trường không gia tăng những gian hàng mà người đi dạo vẫn kéo dài thành từng đoàn, có rất nhiều tu tiên giả ùa đến quảng trường lúc này, làm cho nơi này trở nên vô cùng náo nhiệt.
Phường thị Gia Thái là phường thị cỡ trung mà Nguyên Dương Tông chưởng quản, bên trong phường thị có một cao nhân Kim Đan thường xuyên cư trú, còn có mười mấy vị tu sĩ Trúc Cơ quản lí công việc hằng ngày.
Trong phường thị có thể thường xuyên nhìn thấy nhiều đội tu sĩ Luyện Khí kỳ oai phong lẫm liệt đi ngang qua, những người trong đội ngũ tuần tra này đều có tu vi từ Luyện Khí trung kỳ trở lên, cũng không thiếu tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ trên người mặc Linh khải trong tay là những pháp khí trường thương tinh xảo, nếu có động tĩnh nhỏ nào thì sẽ ngay lập tức có phản ứng.
Hằng năm Nguyên Dương Tông đều thu lấy không ít tiền thuê từ những cửa hàng này, trong phường thị! phòng đấu giá kiếm tiền nhiều nhất cùng với sinh ý của luyện đan luyện khí cũng có bóng dáng của nó.
Chạng vạng, một kẻ mặc trên người áo bào tro ngoại môn Nguyên Dương Tông, đầu đội nón rộng vành, mặt bịt khăn đen, thiếu niên thân hình có chút đơn bạc đi tới từ đằng xa, ánh mắt của hắn tĩnh lặng thâm thúy.
Sau khi Lưu Ngọc đi trao trả lệnh bài nhiệm vụ Linh Dược viên ở núi Thanh Tuyền thì không trực tiếp trở về động phủ.
Hắn biết rõ quy tắc cùng với pháp luật xã hội ở Tu Tiên giới khác xa kiếp trước của hắn, thế giới này sức mạnh thuộc về chính bản thân mình, là thế giới mà cá lớn nuốt cá bé để sinh tồn.
Thủ đoạn công kích của bản thân yếu kém, năng lực phòng hộ bảo vệ tính mạng cũng có khiếm khuyết, chẳng may đấu với người khác thì chẳng phải là đánh không lại cũng chạy không thoát sao, giống như là con cừu non đợi mổ thịt, hắn quyết không cam tâm để vận mệnh của mình bị người khác điều khiển.
Sau khi Lưu Ngọc cẩn thận nghiền ngẫm suy nghĩ thì quyết định lần thứ hai tiến vào Tiên Phủ thúc giục vài cây Linh dược, đều là những loại khá quý trọng.
Hắn định dùng những cây Linh dược này đổi lấy một hai món pháp khí uy lực mạnh mẽ, bùa chú bảo mệnh cũng phải chuẩn bị một hai tờ, như vậy khi gặp phải nguy hiểm cũng không phải là không có sức chống đỡ.
Lần này Lưu Ngọc đi dạo ở trên quảng trường một vòng, nhìn thấy không ít đồ vật mới lạ, hắn yên lặng cảm nhận sự náo nhiệt của đám người nhưng rồi cũng không tiếp tục lâu mà trực tiếp đi tới điểm đích đến của chuyến đi này- Ngọc Lan lâu, Lưu Ngọc khẽ mỉm cười tiến vào.
Lần trước đi tới vội vàng không có quan sát kỹ, vừa mới đi vào thì trang trí trong đại sảnh đã làm cho hắn có cảm giác hiệu buôn này rất có thực lực.
Trước mặt là một quầy hàng được tạo thành từ một loại gỗ có tên là Tử Đàn đắt đỏ, tủ kính thủy tinh sáng loáng khúc xạ ánh sáng khiến cho Lưu Ngọc lần thứ hai đến Ngọc Lan lâu phải gật đầu tán thưởng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...