Tựa đề: Sanh, lần này anh sẽ không buông tay em ra nữa.
Nội dung chính: pa pa nói rằng sau khi hoàn thành chuyện của pa ở nước Mĩ, pa muốn đi du lịch vài năm mới trở về.
“Duệ Duệ, Tiêu Tiêu, vái ông nội bà nội đi.” Đứng trước mộ phần của cha mẹ, Tiêu Sanh cùng Tiêu Hoằng đem hoa tươi trong tay đặt trước ngôi mộ hợp táng(1) này.
“Cha, mẹ, tụi nhỏ là cháu trai của hai người, ngày hôm nay con dẫn tụi nhỏ đến gặp cha mẹ, chúng rất thông minh, lại thân thiết, là niềm kiêu ngạo của con, là con cháu ưu tú của Tiêu gia chúng ta.” Tiêu Sanh cẩn thận dùng khăn tay lau chùi tấm ảnh chụp chung trên bia mộ. Nhìn hai vị phụ mẫu mỉm cười yêu thương trên ảnh, lặng lẽ nói trong lòng: “Qua hai ngày nữa con sẽ trả thù cho cha mẹ, cha mẹ trên trời có linh thiêng hãy phù hộ cho chúng con nhé.”
“Cha, mẹ, con sẽ chăm sóc A Sanh chu đáo.” Trên mặt Tiêu Hoằng đã không còn vẻ cười cợt bình thường, lặng lẽ hứa với cha mẹ: “Con sẽ cố gắng hết sức để bảo hộ cho em ấy, cha mẹ cứ yên tâm.” Nếu mình phát hiện ra nguyên nhân tử vong của cha mẹ trước A Sanh thì đã không để A Sanh biết cái chết của cha mẹ là do người dàn xếp, mình đã có thể một mình đi báo thù, lại càng không cần liên luỵ đến em trai đã có gánh nặng gia đình, đều là tại mình.
Bái tế xong xuôi, Tiêu Sanh dẫn hai con ra khỏi nghĩa trang, ngồi trên xe: “Duệ Duệ, tối nay pa phải đi Mĩ xử lý chuyện công ty, con và Tiêu Tiêu trở về ở cùng cha, con thay pa pa trông chừng Tiêu Tiêu cẩn thận, có được không?”
“Pa pa, pa phải đi lâu lắm sao?” Duệ Duệ nhíu mày nhìn pa pa đang lái xe, pa pa ngày hôm nay không hề khác ngày thường, thế nhưng sao nó vẫn cảm thấy dường như sau khi pa pa đi Mĩ rồi thì sẽ không trở về nữa.
Bàn tay đang cầm bánh lái trở nên trắng bệch, Tiêu Sanh quay đầu lại mỉm cười với con trai ngồi ghế sau: “Ừ, pa định sau khi kết thúc công việc ở Mĩ sẽ đi du lịch vài năm, cho cha của các con rối loạn đến chết.” Nháy mắt mấy cái với hai con: “Cho nên các con phải giữ kín bí mật này, không được nói cho cha đâu nha.” Nhân lúc cột đèn đang chuyển màu, xoay người đưa ngón út ra: “Nào, ngoắc tay, ai nói ra bí mật này thì người đó chính là cún con.”
Quan sát em trai đang ngoắc tay cùng các cháu mình, mũi Tiêu Hoằng không khỏi chua xót: “A Sanh, chuyện bên Mĩ anh đi là được rồi, em không cần phải đi đâu.” Bản thân còn độc thân một mình, vạn nhất có gì bất trắc, còn có thể đi gặp cha mẹ sớm một chút, còn em trai đã có con, có người mình yêu, một mình mình chết vẫn tốt hơn là em trai chết.
“Anh hai, em cũng là con của cha mẹ, Tiêu thị không phải của một mình anh đâu.” Câu nói thẳng thắn nhắc nhở Tiêu Hoằng không nên động đến loại ý nghĩ ngu ngốc một mình đi ứng chiến này: “Kéo khoá cái miệng của anh lại, đừng mang bí mật này bán cho Lăng Dục Vũ cho em, nếu không em sẽ mách với Thánh Văn, cho anh phải ân hận.”
“Việc đó…” Trong lòng hai người đều rõ ràng, bí mật mà A Sanh bắt mình giữ kín này căn bản cùng bí mật mà tụi Duệ Duệ phải giữ là hai chuyện khác nhau: “A Sanh, em…”
“Ý anh là muốn em thay anh gọi điện thoại tỏ rõ nỗi lòng với Thánh Văn ngay lúc này chứ gì?” Tiêu Sanh giả bộ cầm di động lên.
“Được rồi, được rồi, anh không nói nữa.” Lẽ nào để A Sanh nói cho A Văn biết chuyện này, để A Văn anh ấy ngăn cản mình, hoặc là chịu chung nguy hiểm với mình sao?
Trầm mặc để cho em trai thả xuống trước cửa nhà mình, nhìn em trai lại đưa hai đứa cháu trai về Tiêu gia, Tiêu Hoằng chạy vào nhà, huyễn tưởng rằng mình có thể giấu hộ chiếu của em trai trước khi nó trở về.
Tiêu Sanh đưa hai đứa con đến dưới ánh mắt kinh ngạc của Lăng Dục Vũ, ngồi ở đại sảnh của Lăng gia, đáp lại ánh mắt nghi vấn của Lăng Dục Vũ, bình tĩnh nói ra mục đích: “Buổi tối hôm nay tôi phải cùng anh hai đáp máy bay sang nước Mĩ, xử lý hợp đồng của dự án đó, nhớ tới trong nhà không có người trông nom tụi Duệ Duệ, cho nên sẽ để cho tụi nhỏ quay về nơi này ở.”
“Sanh, dự án đó cần bao nhiêu vốn thì được?” Lăng Dục Vũ bình tĩnh nhìn về phía vợ.
“Không cần đâu, cảm ơn.” Tiêu Sanh khoát khoát tay, việc này căn bản không còn là vấn đề vốn lưu động bao nhiêu nữa, mà là vấn đề cần phải bồi thường cả một Lăng thị của anh ấy! Là vấn đề anh ấy phải mạo hiểm đối mặt với việc phá sản! Cậu không dám hy vọng xa vời anh ấy có thể xử lí trường hợp này: “Chúng tôi lần này đi chính là nhằm thương lượng trụ sở chính L&M của M&N bỏ ra phân nửa vốn, sắp đến lúc tôi lên máy bay, tạm biệt.” Còn nói chuyện cùng Lăng Dục Vũ nữa, sẽ làm cho anh ấy phát hiện ra sơ hở mất.
Không để Lăng Dục Vũ nói tiếp, Tiêu Sanh bước nhanh ra khỏi cửa chính của Lăng gia, hình như nhớ ra gì đó, quay người lại nhìn Lăng Dục Vũ đang bước tới: “Lần này tôi đi cũng khá lâu, anh chăm sóc hai đứa cẩn thận.” ngập ngừng một chút: “Lai lịch của L&M không đơn thuần, trước khi Tiêu thị đạt được thoả thuận với họ, có thể xin anh trai anh phái người bảo vệ an toàn cho tụi Duệ Duệ được không?”
Nhìn thấy ánh mắt ngay lập tức nghi ngờ của Lăng Dục Vũ, Tiêu Sanh điềm nhiên như không mà nhún nhún vai: “Tôi là đề phòng bọn họ ngầm đến, bắt tụi Duệ Duệ để áp chế chúng ta mà thôi.”
Lăng Dục Vũ nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn là đáp ứng, gật đầu, lo lắng nhìn về phía vợ: “Vậy còn em, sẽ không có nguy hiểm gì chứ?” Anh vẫn cảm thấy sự tình không hề đơn giản như vậy.
“Cũng không có gì nguy hiểm, nắm quyền Tiêu thị nhiều năm như vậy rồi, có gì mà chưa nhìn thấy? Chúng tôi đương nhiên sẽ bố trí tốt phương án bảo vệ.” Tiêu Sanh giờ đây không đủ can đảm nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, cúi đầu làm như đang xem đồng hồ trên cổ tay: “Tôi phải lên máy bay, không nói nhiều nữa, tạm biệt.” Cấp tốc lên xe, không để cho Lăng Dục Vũ kịp hỏi gì, xe “vèo” một tiếng đã ra khỏi Lăng gia.
Nhìn theo chiếc xe con đã nhanh chóng rời khỏi Lăng gia, Lăng Dục Vũ suy nghĩ một chút, gọi Duệ Duệ đến, nghiêm túc nhìn con mình: “Duệ Duệ, hãy nói thật cho cha biết, có cảm thấy pa pa con ngày hôm nay có điều gì bất đồng không?”
Duệ Duệ nhớ tới nụ cười khác thường của pa pa, gật gật đầu: “Con cảm thấy dường như pa pa đang có điều gì đó lừa gạt chúng ta, nhưng lại nhìn không ra điều gì kì lạ, thì ra cha cũng có cảm giác như vậy à?” Nó còn tưởng rằng chỉ có một mình nó có cảm giác như vậy.
Lăng Dục Vũ trầm mặc suy nghĩ, nhíu mày: “Vậy hôm nay cha con có hành động hay lời nói nào kì lạ, ví dụ như có điều gì muốn các con giữ bí mật không?”
“Pa muốn con chăm sóc Tiêu Tiêu cẩn thận.” Duệ Duệ nhớ tới lời hứa với pa pa: “Pa pa đích thực có muốn chúng con giữ kín một bí mật.” Pa pa ngày hôm nay thực sự khiến nó có linh cảm không lành, lo lắng khiến mình cũng không chú ý đến thói quen hằng ngày của pa pa.
“Là bí mật gì?” Trong mắt Lăng Dục Vũ hiện lên sự nặng nề: “Có thể nói cho cha được không? Để cha điều tra rõ, pa pa của con nhất định là có chuyện gì đó.”
“Pa pa nói rằng sau khi hoàn thành chuyện của pa ở nước Mĩ, pa muốn đi du lịch vài năm mới trở về, nói muốn cho cha sốt ruột chết.” Nó tình nguyện làm cún con, cũng không muốn pa pa có bất cứ nguy hiểm gì.
Lăng Dục Vũ ngực lập tức đánh “thịch” một tiếng, dường như đã hiểu ra điều gì, lập tức lấy di động ra, bấm một dãy số: “Alo, anh hai, anh có thể bảo Đường Khẩu ở bên Mĩ để ý kĩ nhất cử nhất động của Sanh cùng anh cậu ấy được không… Em cảm thấy bất thường… Anh Cạnh đâu?… Anh Cạnh, có thể giúp em điều tra một chút thông tin về tổng tài L&M được không?……”
Duệ Duệ bỗng nhiên nhớ ra việc bái tế ngày hôm nay, chen ngang: “Pa pa hôm nay còn đưa chúng con đi bái tế ông bà nội nữa!”
Không phải là bái tế trong tiết Thanh Minh? Lăng Dục Vũ đột nhiên cảm thấy khí trời mùa thu lạnh dần: “Anh Cạnh, có thể điều tra quan hệ giữa cha mẹ Sanh và tổng tài của L&M được không?… Anh Cạnh, em van anh, em đang gấp lắm, em van anh có thể buổi tối hôm nay điều tra xong được không?… Em cầu xin anh đấy, anh Cạnh……”
Lấy chiếc nhẫn trong cái túi trước ngực ra, soi rọi cùng chiếc nhẫn trên ngón giữa của mình, Sanh, lần này anh sẽ không buông tay em ra nữa!
*Chú thích:
(1) Mô hợp táng: mộ chôn chung.
Đây chính là kết quả của nghỉ hè đấy! *vênh mặt lên trời cười lớn*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...