Tựa đề: pa pa cũng là mẹ.
Nội dung chính: xin thề bằng tính mạng của tôi, tôi – Lăng Dục Vũ phải xoá bỏ được danh nghĩa chồng trước này.
Ánh mặt trời buổi hoàng hôn sáng mà không gắt, Tiêu Sanh tắt máy tính, cầm một cốc nước trái cây lên uống, bắt đầu thưởng thức ráng chiều đẹp vô cùng. Nhìn qua cửa sổ phòng sách, một chiếc xe con màu đen đang chạy về phía nhà cậu, dường như đang suy nghĩ điều gì chợt mỉm cười, vẫn giữ nụ cười ấy mà xuống nhà.
Khoát tay với người giúp việc đang định mở cửa, tự mình đi ra mở cổng, không ngoài ý muốn nhìn thấy Lăng Dục Vũ đã tự tin đứng trước cửa nhà cậu, một trái một phải nắm tay Duệ Duệ và Tiêu Tiêu, bên cạnh còn đặt một va li hành lí. Tiêu Sanh tựa như không nhìn thấy Lăng Dục Vũ, vui vẻ đi qua dắt hai cậu nhóc đến bên cái bàn trong phòng khách: “Hai đứa trở về đúng lúc ghê, bánh bích quy trong lò nướng mới vừa mang ra, mau ăn thử.”
Lăng Dục Vũ sờ sờ mũi, không mời mà vào, đi đến bên cạnh Tiêu Sanh đang rót nước trái cây cho bọn nhỏ: “Sanh, anh thay em đón tụi nhóc từ trường học về đây, dù sao con gái xuất giá cũng là khách…” cười lấy lòng: “Em không phải cũng nên… chí ít cũng rót chén trà mời nước hay sao?”
Tiêu Sanh quay đầu nhìn người đang cười lấy lòng kia: “Vậy sao, như vậy đi, ngồi.” Phân phó quản gia: “Trà —!” Lại quay đầu ăn bánh cùng hai cậu bé. “Này…” Lăng Dục Vũ nhìn hướng các con đang tíu tít ăn điểm tâm, đối xử thật khác biệt: “Cái đó, Sanh, thật ra Tiêu Tiêu là con của em, năm đó sau khi anh tình cờ có được t*ng trùng của em thì kết hợp với t*ng trùng của anh sinh ra Tiêu Tiêu, anh nghĩ em cũng là cha mẹ của nó, em có quyền biết điều đó, cho nên không định giấu em.”
Tiêu Sanh lại xoay người, ứng theo nguyện vọng của vị khán giả kia mà cười một cái: “Vậy chân thành cảm ơn lòng hào phóng của anh, mời ngồi.” Phân phó quản gia: “Kính trà!” Lại quay đầu lau vụn bánh quy trên miệng Tiêu Tiêu.
Lăng Dục Vũ lặng người, cũng chỉ đối xử như vậy thôi sao? Không, ta phải kiên trì tiến lên: “Sanh, anh nghĩ em và Tiêu Tiêu ở chung chưa lâu, nên để Tiêu Tiêu ở cùng em một khoảng thời gian, để hai bên bồi dưỡng thân tình.”
Tiêu Sanh cuối cùng cũng quay đầu nhìn thẳng Lăng Dục Vũ, rốt cuộc nói đến vấn đề chính. Lại ứng theo nguyện vọng của khán giả cười thật rạng rỡ, nói: “Vậy thực sự rất cảm ơn anh đã nghĩ chu đáo nhường ấy, chị giúp việc, pha — trà — ngon, mang — điểm — tâm.”
Đến mức này thì Lăng Dục Vũ hoàn toàn không chịu nổi: “Sanh này, anh không phải Trịnh Bản Kiều(1) kia, em cũng không nên dùng thái độ xa lạ như vậy đối xử với chồng của mình chứ?”
“Hừ” Tiêu Sanh cười nhạt: “Chồng? Là chồng trước chứ nhỉ, Lăng Dục Vũ tiên sinh, anh đừng nhầm lẫn.” Chồng? Anh ta còn có thể nói vậy sao.
Chồng trước? Mình là chồng trước? Lăng Dục Vũ nghĩ rằng mình sắp ngất xỉu mà mắt vẫn mở: “Anh trở thành chồng trước từ khi nào?” Nặng nề nhìn con người tươi cười rạng rỡ kia, lại nhìn phía hai đứa trẻ đang bất động dán mắt vào bọn họ, lửa giận tận trời mà kéo Tiêu Sanh đi hướng phòng khách: “Tốt nhất em nên giải thích cho anh biết anh thành chồng trước của em từ khi nào, còn có vì sao Duệ Duệ mới chỉ có sáu tuổi?” Tức chết anh mất, anh tức đến mắt đau, đầu đau, tâm cũng đau, toàn thân không chỗ nào không đau, vợ của chính mình mà lại cao hứng tuyên bố mình là chồng trước, thực sự coi anh như đã chết rồi.
“Duệ Duệ, bọn họ đang nói cái gì thế. Vì sao vừa rồi cha nói anh Tiêu là papa của tớ, không phải tớ có một người cha rồi sao, vậy mà sáng nay cha lại nói với tớ, anh Tiêu là mẹ của tớ, còn muốn tớ gọi anh Tiêu là mẹ, nói rằng để tớ sống cùng mẹ một thời gian.” “Ồ, cha cậu thực sự nói với cậu như vậy à?” Trong mắt Duệ Duệ loé lên sự vui mừng khi thấy người gặp hoạ đối với Lăng Dục Vũ “Cậu mang mấy câu này nói cho anh Tiêu, ba sẽ cho cậu biết vì sao.” Ha ha, cha ơi, cha thảm rồi, tự nhiên muốn papa làm mẹ.
Kéo người vợ gai nhọn khắp người tới phòng khách, đè trên ghế, Lăng Dục Vũ uống vội chén trà xuân Long Tỉnh(2) của người giúp việc mang lên. Bình tĩnh, bình tĩnh, Lăng Dục Vũ, ngàn vạn lần phải bình tĩnh, không được tin lời của hồ ly kia, cậu ta đang cố ý chọc giận ngươi.
“Thực sự là trâu nhai mẫu đơn, lãng phí mất trà tốt như vậy.” Lạnh nhạt nhìn người kia giống như trâu uống trà, khiến người yêu trà như cậu đau lòng.
“Ngày mai anh sẽ đưa mười hộp qua đây.” Trừng mắt với con người nói lời lạnh nhạt kia, chọn một câu hỏi khá tuỳ tiện: “Tại sao em để Duệ Duệ nói dối rằng nó mới có sáu tuổi. Nhìn cơ thể nó phát triển cũng biết nó ít nhất bảy hoặc tám tuổi.” Kỹ xảo đàm phán, từ nông đến sâu, từ từ từng bước.
“Ồ, vậy sao? Đó là em nuôi dưỡng tốt, cho nên Duệ Duệ mới cao lớn giống một đứa trẻ tám tuổi thôi.”
“Em! Bỏ đi, chuyện này tạm gác lại” Mình sẽ tự điều tra rõ ràng, cậu ấy mở to mắt nói dối, còn nói với vẻ mặt lẽ dĩ nhiên, người tinh ý liếc mắt liền nhìn ra Duệ Duệ ít nhất trên bảy tuổi. “Anh trở thành chồng trước của em từ khi nào, anh không nhớ anh đã từng ký đơn ly hôn gì đó.” Ánh mắt u ám mà phẫn nộ bắn về phía Tiêu Sanh đang mang vẻ mặt vô tội.
“Chà, dựa theo quy định của “luật hôn nhân”, vì tình cảm không hoà hợp ở riêng đến hai năm, có thể tuyên bố ly hôn.”
“Ha ha ha……”
Tiêu Sanh không cho rằng mình đã kể truyện cười nào đó để lấy lòng “người chồng trước” này, anh ta không phải là tức đến phát điên chứ “Anh cười cái gì?”
Lăng Dục Vũ rốt cuộc ngừng cười lớn, cầm lấy chén trà: “Sanh, học vấn pháp luật của em không tồi, nhưng giáo sư của em không nói với em, “luật hôn nhân” này là dành cho hôn nhân vợ chồng của một nam một nữ thôi sao? Đương nhiên, em thật sự là “vợ yêu” của anh, thế nhưng quan toà dường như không biết điều này đâu.” Tỉ thí kiến thức pháp luật phải không, Sanh, em chuẩn bị đầu hàng đi.
Bị Lăng Dục Vũ ăn mất đậu hũ(3), Tiêu Sanh không giận lại cười: “Ừ, anh nói đúng, anh xác thực không phải chồng trước.” Dừng một chút “Căn cứ luật dân sự, anh phải là chồng quá cố.”
“Phụt……” Toàn bộ trà trong miệng Lăng Dục Vũ bị phụt ra.
Nhìn con người đáng thương kia đang ho dữ dội, trên khuôn mặt đẹp như ngọc của Tiêu Sanh lộ ra nụ cười thắng lợi, nâng chén trà xuân Long Tỉnh lên tinh tế thưởng thức “Hưm, quả nhiên là trà tốt.”
“Chồng quá cố? Anh lúc nào trở thành người chết?” Đoạt lấy chén trà trên tay Tiêu Sanh uống một hơi cạn sạch: “Em mau nói cho anh biết anh là như thế nào thành chồng quá cố.” Chồng quá cố, em đúng là can đảm.
“Căn cứ điều 21 ‘điều lệ luật dân sự’, công dân biệt tích không rõ ràng đủ bốn năm có thể tuyên bố tử vong. Trong tâm em, anh biệt tích đã bảy năm, nên căn cứ pháp luật anh đương nhiên là chồng quá cố của em rồi.”
“Biệt tích không rõ ràng? Biệt tích không rõ ràng phải là em, vô thanh vô tức khiến anh tìm em mất bảy năm, rốt cuộc anh lại là chồng quá cố?” Lăng Dục Vũ cảm thấy anh lúc này tức giận đến răng cũng đau nhức.
“Đối với em, nếu nói rõ ràng, trong tâm em, anh xác thực là biệt tích, bởi vì không biết nên đặt anh ở vị trí nào, không phải biệt tích thì là gì?” Tiêu Sanh đảo mắt, nhe răng cười “Đương nhiên, hiện tại anh đã xuất hiện ở trước mắt em, cho nên hiện tại anh chết không thành, hoặc có thể nói là chết rồi sống lại, nhưng, nếu chúng ta kết hôn ở Hà Lan, chiếu theo luật pháp của Hà Lan, anh vẫn hoàn toàn xứng đáng với danh nghĩa chồng trước này.”
“Chồng trước? Chết — rồi — sống — lại?” Lăng Dục Vũ thâm trầm nhìn người đang cười sán lạn không gì sánh được: “Em thực sự coi anh đã chết.” Áp sát kéo Tiêu Sanh qua, mãnh liệt hôn đôi môi hé mở so với hoa tươi còn mọng đỏ hơn kia, không cho nó lại nói ra những lời tức chết người không đền mạng.
Hương vị ngọt ngào trong trí nhớ! Lăng Dục Vũ giữ chặt vợ đang giãy giụa, không để móng vuốt sắc nhọn của cậu thoát ra, lại chạy trốn một lần nữa.
“Anh… Buông tôi ra…” Bờ môi vừa nói lời cự tuyệt bị cái lưỡi linh hoạt thừa cơ tiến vào, cùng cái lưỡi ngang bướng của cậu quấn riết thật sâu mãi đến nơi sâu thẳm của linh hồn.
“Bốp” Tiêu Sanh hồi tỉnh, tránh khỏi cánh tay mạnh mẽ, không cho nó siết chặt lần nữa, lập tức cho kẻ vô lại một cái tát. Nhìn thấy ánh mắt kẻ đó sâu hút mà rạo rực nhìn chằm chằm người mình, theo ánh nhìn nóng rực kia nhìn lại, áo mình không biết từ lúc nào bị bung ra, bờ ngực trắng ngần rải đầy những dấu hôn. Vội quay người, cài lại nút áo. Phía sau lập tức phát ra tiếng thở dài tiếc nuối.
Không để ý tới đôi mắt nóng rực phía sau, sau khi chỉnh lại quần áo, Tiêu Sanh bước nhanh ra khỏi phòng khách tràn đầy không khí ám muội, không thấy được người sau lưng như đang suy nghĩ điều gì mà cười. Trong lòng Sanh tuy rằng chưa chịu tha thứ cho mình, nhưng thân thể cậu ấy vẫn còn nhớ rõ mình.
Lăng Tiêu cùng Tiêu Duệ khó hiểu nhìn hai người một trước một sau đi ra, ban nãy sau một tiếng tát “bốp” vang lên, một người thì mặt không biểu tình nghiêm mặt đi ra, còn người kia lại cười giống hồ ly vừa đi ăn trộm về.
“Cha, vì sao cha cười vui vẻ như vậy?” Tiêu Tiêu thực sự không tìm được bất cứ từ ngữ nào đủ để hình dung nụ cười gian xảo trên mặt cha.
“Bởi vì…” đầy thâm ý nhìn Tiêu Sanh “Bởi vì vừa rồi cha được ăn quả anh đào ngọt nhất thế giới.”
Quả anh đào? Lăng Dục Vũ đến gần, Tiêu Tiêu kêu to: “Cha, trên mặt của cha vì sao có một dấu bàn tay?”
“Ấy chà, cái này phải hỏi anh Tiêu của con.” Ung dung nhìn vợ giải thích kiệt tác của mình như thế nào.
“Vừa rồi trên mặt cha em có con muỗi, anh giúp anh ta đập chết.” Tiêu Sanh như không có việc gì nói “Tiêu Tiêu, bây giờ chúng ta đi xem phòng của em nhé.”
Ôm Tiêu Tiêu, gọi Duệ Duệ, lại một lần nữa không đếm xỉa đến xác ướp đang đứng bên đường, đi lên lầu, không nghĩ đến vấn đề quan trọng nữa: thân thể của mình đối với đụng chạm của anh ta vẫn còn… khát vọng!
Mở cửa căn phòng bên trái phòng ngủ của mình, làm cho Tiêu Tiêu hai mắt sáng rực mà quan sát căn phòng được thiết kế toàn bộ theo ý thích của trẻ con này. Nhìn Tiêu Tiêu thích thú chạy vào, hiếu kỳ mà sờ sờ thứ này, chạm vào thứ kia, cuối cùng hớn hở nhào tới con sóc Sinsin bằng nhung. Không thể ngừng cười.
Lăng Dục Vũ đi phía sau ba cha con kia, nhẫn nhục xách vali lên, đến bên Tiêu Sanh, nhìn thấy thiết kế của căn phòng, dường như hiểu ra được điều gì: “Em đã sớm đoán được anh sẽ đưa Tiêu Tiêu tới?” Không phải chứ, suy nghĩ của anh lại bị tiểu hồ ly này đoán trúng.
“Ừ”
“Trời ạ, anh cũng không thể thu hồi lời nói để Tiêu Tiêu sống ở nơi này.” Nếu cậu ấy mang hai đứa trẻ đi, đến lúc đó mình chẳng phải là mất cả chì lẫn chài?
“Anh cứ nói đi…” Cười như không cười nhìn người đang ảo não kia.
Con người còn đang hối hận bị Tiêu Tiêu vui vẻ chạy tới ôm đùi: “Cha, con hạnh phúc lắm, sau này con có thể ở tại phòng lớn như vậy này.” “Đúng vậy, Tiêu Tiêu thật hạnh phúc!” Nhưng cha con sẽ không hạnh phúc đâu, đang muốn ôm con trai một chút để tự an ủi mình, Tiêu Tiêu lại nhanh chóng chạy đến phía Tiêu Sanh: “Anh Tiêu, em rất thích phòng này, cảm ơn anh nha.”
Tiêu Sanh cúi người ôm lấy con trai nhỏ: “Tiêu Tiêu thích phòng này thì tốt rồi, đây là Duệ Duệ thiết kế đó. Tiêu Tiêu, sau này em gọi anh là papa giống Duệ Duệ được không?”
Nhìn thấy con trai suy nghĩ một chút, sau lại lắc đầu, sắc mặt Tiêu Sanh trắng nhợt, cười gượng: “Tiêu Tiêu không muốn gọi thì thôi vậy.”
Lăng Dục Vũ ở một bên nhìn thấy khuôn mặt của vợ mình đột nhiên trở nên tái nhợt, trong lòng xót xa, đang định tiến đến giáo dục tư tưởng cho con trai, lại nghe thấy câu hỏi nghi hoặc của Tiêu Tiêu: “Không phải là gọi mẹ sao? Cha nói em phải gọi anh là mẹ.”
“Mẹ?” Quay đầu nhìn kẻ vô lại đang bắt đầu chảy mồ hôi, cười như không cười, lại dịu dàng nhìn con trai: “Tiêu Tiêu, mẹ là dành cho phụ nữ, mẹ bạn học của em đều là phụ nữ đúng không?” Nhìn con trai gật đầu sau, lại tuần tự từng bước mà nói: “Anh Tiêu là đàn ông, cho nên không thể làm mẹ được, phải gọi là papa.”
“Nhưng mà anh còn đẹp hơn mẹ của bọn họ, cha bảo Duệ Duệ và em đều do anh sinh ra, nên phải gọi anh là mẹ, không phải sao?”
Lăng Dục Vũ thận trọng cười với vợ, lau lau mồ hôi trên trán, con trai ngoan, cố lên!
Tiêu Sanh không thể nói ra nửa câu nói dối trước một đôi mắt trong sáng thuần khiết, Duệ Duệ đúng là do mình mang thai hơn bảy tháng rồi sinh ra, mà Tiêu Tiêu cũng là thụ tinh từ ống nghiệm mang t*ng trùng của mình, coi như là chính mình sinh.
“Ai, Tiêu Tiêu…” Tiêu Sanh chuyển đầu, cố gắng tìm từ ngữ diễn tả: “Tiêu Tiêu, em nói rất đúng, nhưng Duệ Duệ cũng là anh sinh, mà Duệ Duệ gọi anh là papa đó thôi, không phải là mẹ.”
Tiêu Tiêu suy nghĩ một chút, vui vẻ nhào vào trong lòng ngực mong chờ kia: “Papa!”
Xúc động mà ôm chặt con trai, Tiêu Sanh cảm thấy mũi có phần cay cay. Duệ Duệ lần đầu tiên gọi cậu papa, cậu đã kích động gần như rơi lệ, lúc này một đứa con khác lần đầu tiên gọi cậu papa, tâm trạng này chỉ có hơn chứ không có kém.
Lăng Dục Vũ nhìn hai cha con một lớn một nhỏ đắm chìm trong giây phút thiêng liêng, giấc mơ bao năm nay rốt cuộc được thực hiện, tiếp theo được Sanh tha thứ là có thể một nhà đoàn tụ. Đang nghĩ ngợi, lại nghe thấy Tiêu Tiêu cao hứng mà thở dài: “Con rốt cuộc có một người mẹ gọi là papa.” Lăng Dục Vũ cảm thấy da đầu mình tê dại, trời ạ, Sanh, cái này không phải anh dạy đâu! Vội chú ý tới sắc mặt của Tiêu Sanh. Liền nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng bắn qua, giọng nói còn lạnh lùng hơn vang lên: “Anh dạy con trai tư duy như thế này hả?”
“Ấy…… Cái này…” Đang định lấy lá chắn, lại thấy lá chắn bị Duệ Duệ kéo tay: “Tiêu Tiêu, muốn xem phòng của tớ không?” Cha, cha không nên trông chờ vào Tiêu Tiêu.
“Có chứ, có chứ, tớ cũng muốn xem phòng của Duệ Duệ.” “Vậy bây giờ chúng ta đi thôi.” ……
Không được đâu, con trai, cha cần các con mà! Nghe thấy giọng nói của hai con trai càng lúc càng xa, Lăng Dục Vũ chột dạ quay đầu: “Cái đó, Sanh, anh… anh thề, cái đó không phải anh dạy. Ôi chà, sắc trời cũng đã muộn, anh cũng phải đi.” Mặc dù bản thân vạn phần không muốn đi, nhưng hôm nay thu hoạch cũng nhiều, chuyển biến tốt rồi thu hoạch, nếu không để Sanh biết được ý đồ của mình, chọc giận Sanh thì mất nhiều hơn được.
Dựa theo lễ tiết của chủ nhà, đành phải tiễn kẻ vô lại cợt nhả kia xuống lầu, đi qua phòng của Duệ Duệ, nghe được bên trong truyền đến tiếng cười, ló đầu vào thì thấy Tiêu Tiêu và Duệ Duệ đang vui vẻ chơi đùa, hai người cũng không khỏi vui mừng mà nở nụ cười. Lăng Dục Vũ vui mừng nhìn khuôn mặt Tiêu Tiêu tươi cười vui vẻ, đứa trẻ Tiêu Tiêu này từ trước đến giờ chưa từng đòi hỏi mình cái gì, mà chính mình bận bịu quản lí Lăng thị, cũng không biết bây giờ trẻ con thích thứ gì, mà đứa trẻ này lại không hề trách móc. “Tiêu Tiêu từ nhỏ đã rất tĩnh lặng, chưa bao giờ khóc lóc cũng không cười to.” Ở bên cạnh Sanh, cùng nhau nhìn con trai cười đùa, Lăng Dục Vũ cảm thán với chính mình.
Tiêu Sanh quay đầu, thấy “chồng trước” của mình vui sướng nhìn hai con trai, lúc này không còn lạnh nhạt châm chọc, cậu cũng là người làm cha, hiểu rõ vô cùng loại tâm tình này. Mấy năm gần đây, người này một mình bận rộn quản lí Lăng thị, một mình vừa làm cha vừa kiêm chức mẹ dưỡng dục con trai, còn phải chú ý tra tìm tung tích của cậu, anh ta gầy đi rất nhiều.
Chú ý tới Tiêu Sanh không trả lời, yên lặng cùng anh đi xuống lầu, Lăng Dục Vũ nhìn nét mặt vợ trở nên dịu dàng, am hiểu rõ nguyên tắc đánh rắn chọn côn, nhân cơ hội thương cảm nhìn Tiêu Sanh: “Sanh, em còn giận chuyện đó sao, kỳ thực sau chuyện năm ấy, mọi người đều chưa từng sống yên ổn. A Kiệt là nghiêm trọng nhất, sau khi bị đâm xe, mất đi khả năng sinh dục. Linh Linh từ lúc em đi, vừa đau lòng lại ân hận, mấy lần tự sát không thành, năm trước mới thông suốt, sang Anh lấy chồng. Mà ba mẹ anh mấy năm nay đều vô cùng hối hận, Tiêu Tiêu cũng không thích gần gũi với bọn họ lắm, bọn họ rất cô đơn.” Kỹ năng cầu xin tha thứ phải tuân thủ: chiếm được sự đồng cảm của đối phương, khiến hắn mềm lòng.
Thấy bộ dáng Sanh cúi đầu không nói, Lăng Dục Vũ cố kiềm chế nhịp tim đập hân hoan, mặt không biến sắc mà đi tới cổng, thấy trong mắt Sanh hiện lên một tia sáng không rõ ý nghĩa. Sanh sẽ tha thứ cho anh chứ? Cao hứng đi tới bên cạnh xe: “Vậy anh đi đây, ban đêm Tiêu Tiêu hay đạp chăn, em chú ý một chút được không?” Sau khi nhìn thấy Sanh gật đầu, khởi động ô tô rời khỏi Tiêu gia.
“Ha ha, một bước này đi được rồi, bước tiếp theo sẽ… Ha ha, dùng mạng sống của tôi để thề, Lăng Dục Vũ tôi phải xoá bỏ được danh nghĩa chồng trước này!” Vừa lái xe, vừa suy nghĩ kế sách cho bước tiếp theo, trong đầu bỗng nhiên hiện lên ánh mắt không rõ ý nghĩa của Sanh trước khi mình rời đi, đến cùng là thế nào?
“A! Lẽ nào Sanh đã biết bệnh của A Kiệt đã chữa khỏi?” Nói cách khác, cậu ấy sẽ không có ánh mắt châm biếm như vậy với anh. Vội cầm lấy tai nghe điện thoại…
“Anh Cạnh, anh có thể thay em tra rõ những gì Sanh đã trải qua suốt bảy năm nay được không?… Ừm, cảm ơn anh… Đúng rồi,… anh hai ở bên cạnh anh phải không?…… Alo, anh hai, anh có thể phái người bí mật theo dõi ở xung quanh nhà Sanh không…… Híc, bởi vì em sợ cậu ấy mang theo hai đứa trẻ đi mất…”
———————————————
(1) Trịnh Bản Kiều: Trịnh Bản Kiều tên là Trịnh Tiếp, tự là Khắc Nhu. Bản Kiều là danh xưng của ông. Ông quê ở Giang Tô, Hưng Hóa, làm tiến sỹ dưới thời vua Càn Long đời nhà Thanh. Ông tạm trú ở Dương Châu, được mệnh danh là “Tam tuyệt”: thơ, họa, và thư pháp nổi tiếng một đời.
(2) Trà xuân Long Tỉnh: được hái trước Thanh Minh, là loại trà thuộc cấp thấp tên là Vũ Tiền Long Tỉnh – Long Tỉnh trước mưa.
Trà Long Tỉnh là loại chè xanh ở vùng Long Tĩnh, Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Trà Long Tỉnh nghĩa là trà rồng nằm trong giếng. Hầu như được chế biến bằng tay theo phương thức truyền thống và nổi tiếng vì có chất lượng rất cao. Trà Long Tỉnh được chia thành 7 hạng khác nhau: loại cao cấp, loại đặc biệt, và các loại từ 1 đến 5.
(3) Này ý là Sanh bị Vũ chiếm thế thượng phong trong việc đấu khẩu ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...