Tiên Phong Đạo Thê

Hai canh giờ sau, ta suy
nghĩ một vạn cuối cùng là có ý nghĩa gì.

Ta chỉ biết là trước mặt
là một hai chồng giấy tiên, mà Cẩm Văn nói, mấy cái này cách một vạn lần còn có
rất xa. May mắn Cẩm Văn ở bên cạnh lảm nhảm mãi, mới khiến cho ta không nhàm
chán như vậy, chẳng qua vấn đề nàng ta hỏi đều có chút cao thâm, khiến cho ta
không thể không đặt bút lông trong tay xuống, sau khi nghiêm cẩn suy xét mới
trả lời nàng ta.

Thí dụ như long thái tử
của Đông Hải tới tìm ta làm gì?

Ta chỉ biết là hắn là
muốn mang ta về biển sâu, thế như quả thực ta nghĩ không ra vì sao hắn cố chấp
mang ta về biển sâu như vậy?

Lại thí dụ như nói vì sao
lúc trước ta ôm quấn trên người sư phụ?

Vấn đề này ngược lại thật
đơn giản sáng tỏ, bởi vì ta sợ Mặc Tương đem ta mang đi, cho nên giữ chặt lấy
sư phụ.

Lại hoặc là cuối cùng
giữa ta và long thái tử của Đông Hải có quan hệ gì?

Sau khi ta suy tư thật
lâu cũng không nghĩ thông suốt được, năm đó hắn cứu ta một mạng, đương nhiên là
ân nhân của ta, nhưng mà sau này trong ba trăm năm dài đằng đẵng uy hiếp đe dọa
cùng áp bức, cũng làm cho lòng biết ơn của ta đối với hắn đã không còn, tránh
còn không kịp nữa là.

Cuối cùng hỏi ta ôm thắt
lưng Thần Quân có cảm giác gì?

Ta chống cằm suy nghĩ,
cuối cùng trả lời nàng ta hai chữ, "Cứng quá!"


Ta cảm thấy sư phụ tuy
rằng có vẻ bề ngoài xinh đẹp, nhưng kỳ thực có chút hơi gầy, ít nhất thắt lưng
kia vừa gầy lại cứng, thật không có xúc cảm, nghĩ đến đây, ta thuận tay túm lấy
eo nhỏ của Cẩm Văn một phen, mềm mại vô cùng, vẫn không hiểu được ý của ta, Cẩm
Văn cơ hồ búng lên, ta cho rằng bản thân vừa mới có hành vi chọc giận nàng ta,
đang có chút rut rè, chỉ nghe nàng kinh hô, "Cứng quá?"

"Đúng vậy!" Ta
gật đầu, ánh mắt lại càng chân thành.

"Cứng quá..."
Cẩm Văn thì thào tự nói, trên mặt lộ vẻ cổ quái, nhìn ta muốn nói rồi lại thôi,
thoạt nhìn rất kỳ quái. Ta cân nhắc hay là có cái gì không ổn, đang muốn hỏi
liền nhìn thấy Cẩm Văn bỗng nhiên cười mỉm, "Tự ngươi sao chép tiếp đi,
ước chừng lại viết một chồng giấy như vầy nữa là đủ rồi, lát sau ta sẽ đến kiểm
tra." Nói xong nàng chầm chậm rời đi, ta thở dài một tiếng, nhận mệnh cầm
lấy bút, tiếp tục đồ đồ vẽ tranh, ngoài cửa sổ ánh sao lấp lánh, đêm còn rất dài
nha...

Một đêm ta không thấy Cẩm
Văn, sáng sớm ngày thứ hai, tiên nga bên cạnh sư phụ Tử Tô lại tìm ta, đầu tiên
là tùy ý lật lật mấy chữ ta viết, sau đó che miệng cười trộm, trong lòng ta
không yên, đó là kết quả mà ta thức cả đêm mới chép ra,có thể đã vượt qua một
vạn. Tử Tô thu hết đống giấy này, ngay sau đó lấy ra một bộ quần áo chỉnh tề để
cho ta thay, quần áo kia so với bộ ta đang mặt trên người khác nhau rất xa, tơ
lụa mềm nhẵn, dán vào da thịt thế nhưng có hơi hơi lo lắng kỳ lạ, chính là màu
sắc đỏ thắm chói mắt, không phải là màu ta thích, nếu nhu hòa thanh nhã hơn một
ít, thì không thể tốt hơn .

"Hôm nay Thần Quân
muốn chính thức thu nhận ngươi làm đồ đệ, Miêu Miêu ngươi phải giữ quy củ một
chút, nhanh đi, đem quần áo thay vào!"

Ta tiếp nhận quần áo chui
sau vào bình phong, vừa thay vừa hỏi, "Sư phụ không phải đã thu nhận ta
rồi sao, vì sao còn muốn thu lại một lần nữa?"


"Lần này thực ra là
tường trình với Thiên Quân, thừa nhận thân phận của ngươi trước mặt chúng tiên
thiên cung, cũng không hiểu được ngươi đã tu luyện phúc phận ở đâu, động tác
nhanh chút, đến lúc đó nên hiểu chuyện một ít, không nên hỏi mấy cái vấn đề
không đầu không đuôi." Tử Tô thúc giục nói.

Sau khi ta mặc chỉnh tề
đi ra ngoài, liền nhìn thấy Tử Tô ngây người, chẳng lẽ ăn mặc chưa thỏa đáng?
Hình thức bên ngoài của quần áo này rất phiền phức, vạt váy phiêu phiêu, màu
sắc đỏ thẫm làm nền cho những hoa văn nhỏ vụn làm bằng những sợi tơ vàng, mà
trên đai lưng còn thêu một gốc cây mạ non, đúng là bản thể của ta, khiến ta yêu
thích không muốn buông tay, chỉ là có chút tiếc nuối cảm thán, "Nếu lúa
này có màu xanh lục thì không gì tốt hơn!"

Tử Tô lúc này mới hồi
phục lại tinh thần, cười cười nói, "Màu đỏ thắm này cùng màu xanh nhạt là
tối kị phối hợp với nhau ."

Ta nhún vai, thuận miệng
nói, "Vậy sư phụ là hỏa phượng hoàng có màu đỏ thẫm, ta là lúa nước lại có
xanh nhạt, đặt ở cùng nhau thật không hợp sao?"

Tử Tô hơi buồn bực, trừng
mắt nhìn ta một cái, "Nói hưu nói vượn, ngoan ngoãn mà ngồi yên, để ta chải
tóc cho ngươi một chút."

Ta ngoan ngoãn ngồi
xuống, tùy ý cho Tử Tô sắp xếp, tay nàng ta không ngừng đem búi tóc bánh bao
trên đầu ta phá ra, ngoài miệng cũng không nhàn rỗi, "Màu đỏ thắm cũng là
tô điểm thêm cho ngươi, mặc dù nổi bật cũng không phô trương, chẳng qua là xưa
nay ngươi không chú ý đến dung nhan, thường xuyên làm cho toàn thân đầy bùn
đất, sau này làm đồ đệ của Thần Quân rồi, cũng không thể giống như trước
đây."

Ta gật đầu nói “Vâng”,

tuy nhiên ta đối với đất vẫn nhớ dung thật sâu đậm, thầm nghĩ sau này nhờ Tử Tô
thêu cho ta cái túi hương, nhét đất vào bên trong, cũng có thể nói rõ nỗi tương
tư khổ sở của ta.

Đợi rửa mặt chải đầu
xong, ta nhìn tiên nga ở trong gương đồng, không ngờ kinh ngạc vô cùng,
"Đây là ta sao?" Đưa tay véo véo khuôn mặt, nữ tử trong gương đồng
cũng có động tác cùng lúc giống ta không khỏi mừng rỡ, một tay chỉ vào người
trong gương kia nói, "Ơ, Tử Tô, ta thấy người trong gương thật sự yểu điệu
đáng yêu, so với cái gì Lưu Diễm tiên tử kia cũng không kém hơn đâu!" Ta
có chút lên mặt, xoay hai vòng tại chỗ, kết quả bị hai mắt của Tử Tô trừng lại,
chỉ nghe nàng ta nghiêm túc nói, "Chớ vội hồ ngôn loạn ngữ, lời này cũng
không thể để cho người khác nghe thấy!"

"Ờ!" Ta gật đầu
nói “Vâng”, nhưng cũng nhịn không được lại soi gương đồng, trong lòng thập phần
vui mừng. Tử Tô cực kỳ bất đắc dĩ đem ta lôi đi, vừa đi vừa lẩm bẩm nói,
"Quả thực có mệnh thầy trò, đều có chung một đức hạnh giống nhau! Bảnh
chọe đỏm dáng..."

Ta cùng Tử Tô đi ra phía
trước, ra khỏi Nguyên Hoàng cung liền ngồi trên một đóa hoa sen, là pháp khí mà
Tử Tô sử dụng để thay việc đi bộ, tầng tầng lớp lớp cánh hoa hồng nhạt còn tỏa
ra hương thơm ngát, chỗ ngồi ở giữa vừa rộng rãi lại vừa êm ái, như là vùi
trong đống bông vải, làm cho người ta nhịn không được đã muốn lăn qua lộn lại.
Thế mà đôi chân của Tử Tô lại ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt, thập phần
trang trọng. Thấy nàng ta như thế, ta cũng cảm giác được một loại áp lực vô
hình không thể lý giải được, đành phải ngồi yên ổn bên cạnh nàng ta, ngay cả
thân mình cũng cố gắng ngồi thẳng..

Suốt dọc đường đi, cũng
không gặp được thần tiên nào khác, thần sắc của Tử Tô cũng hơi kích động nguy
hiểm, tụ khí ngưng thần, làm cho hoa sen kia di chuyển nhanh hơn, mây mù bốn
phía lượn lờ, cảnh nước non, lầu các này đều nhìn không rõ, không hiểu được
chuyện thu đồ đệ này, vì sao phải đi xa như vậy? Cái này xem ra, thiên cung to
lớn, cũng làm cho ta cây lúa nhỏ này líu lưỡi không nói nên lời a!

Ước chừng qua thời gian
một nén nhang, tòa hoa sen dừng lại, ta theo Tử Tô nhảy xuống mặt đất, liếc
nhìn thấy đây chỉ là một rừng cây rợp bóng, có con đường nhỏ, chỉ là có hai cây
hoa thụ nhiều màu sắc, hào quang xán lạn đúng là làm cho người ta không thể mở
mắt nổi.


"Đây là nơi nào? Đến
nơi rồi sao?" Ta nghi hoặc hỏi.

"Đây là con đường
bắt buộc phải đi để đến được chính điện Quỳnh Hoa của thiên cung, vì thể hiện
sự tôn trọng, tiên nhân gì cũng không được cưỡi pháp khí tiến vào." Tử Tô
giải thích nói.

À, thì ra là thế. Ta đang
muốn đi về phía trước, chợt nghe Tử Tô lại nói, "Đẹp mắt không?"

Ta quay đầu, hơi có chút
kinh ngạc, "Cái gì?"

Tử Tô quan sát khắp chung
quanh, hạ giọng nói, "Cây hoa thụ này này!"

...

"Rất —— "

"Đẹp mắt?" Tử
Tô nhướng mày, ta có chút gian nan, lại thật sự nhịn không được phê phán,
"Rất khó coi."

"Ừ, Viêm Hoàng Thần
Quân cũng nói như vậy, nhưng mà hoa thụ này là Lưu Diễm tiên tử năm đó dốc hết
toàn lực để hoàn thành, nàng ta luôn cho rằng nó cực kỳ đẹp, mỗi lần gặp thần
tiên mới lên trời, lúc nhờ giới thiệu phong cảnh trên thiên cung đều đề cập đến
phong cảnh trên con đường này.

Nếu lát nữa có hỏi ngươi,
ngươi nhất định phải nói đẹp mắt, biết không?"

"À!"

Tử Tô dặn dò một lần nữa,
vẻ mặt thân thiết, ta không thể phủi bỏ tấm lòng tốt của nàng ta, đương nhiên
phải nhận lời, chỉ là cảm thấy từ khi tu thành hình người, liền học cách xử sự
làm người, cũng dần dần hiểu rõ rất nhiều đạo lý, thế nhưng sống chung với con
người, cũng không bằng những năm tháng trước đây, dưới trời xanh mây trắng,
tiếng sáo của mục đồng và tiếng uhm.. của trâu bò, còn có nhẹ gió thổi qua, bọn
tỷ muội lúa nước trong ruộng, phiến lá nhẹ lay động phát ra âm thanh rì rào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận