Tiên Phong Đạo Thê

Sau khi sư phụ rời đi, ta
ngây ngẩn suốt một đêm trong căn phòng trước đây từng ở, ngày thứ hai thì đi
dạo xung quanh.

Tử Tô nói ta đã ngủ một
trăm năm, không biết quang cảnh trăm năm này thiên cung có thay đổi những gì,
còn có thế gian kia, nhà kia còn bán bánh bao thịt nóng hôi hổi thơm ngào ngạt
hay không, không biết trên bảng hiệu có phải ghi hai chữ ‘Tổ Truyền’ hay không.

Ta dạo vòng quanh Nguyên
Hoàng cung nửa ngày, cuối cùng đi tới cửa thư phòng. Cửa kia khép hờ, ta đưa
đầu nhìn qua, liền phát hiện sư phụ đang đứng ở trước giá sách lật xem một
quyển sách.

Bây giờ tu vi cao thâm
hơn trước kia, vì thế nhãn lực cũng tốt hơn không ít. Ta thấy quyển sách trên
tay sách người, mơ hồ nhận ra đó là quyển thoại bản thế gian mà trước kia khi
nhàm chán ta thường lật xem, không nghĩ tới sư phụ thế nhưng còn có sở thích
như vậy, ta nhìn lén ở khe cửa một lát, lắc lắc đầu xoay người rời đi, chỉ là
lúc đi không cẩn thận giẫm lên một cành cây khô, lập tức âm thanh lanh lảnh
vang lên khiến cho sư phụ ngẩng đầu lên. Nét mặt người không chút thay đổi mà
đặt quyển sách vào giá, cũng đưa tay phất một cái trên giá sách, vì thế những
quyển sách đó đều ào ào thay đổi vị trí, ta có chút ngơ ngẩn đứng tại chỗ, ngay
sau đó liền nhìn thấy một tay người đặt sau lưng bước ra ngoài.

Hôm nay sư phụ mặc áo bào
màu đỏ, y phục nới lỏng buông xuống trên người, bởi vì cổ áo cực thấp, lộ ra
làn da trên cổ trắng như sứ trắng lại mềm mại trơn nhẵn, giữa hai xương quai
xanh của người có một dây chuyền hình giọt lệ, không biết làm từ chất liệu gì,
lúc đầu nhìn là trong suốt, bây giờ tựa hồ có chút phấn hồng, mà màu đỏ phơn phớt
kia từ cổ người dần lan lên, lại hiện lên trên gương mặt người, còn lưu lại
trên tai một màu sắc đỏ, hơn nữa màu sắc kia còn dần dần đậm hơn, giống như
ngọn lửa cháy lan ra cánh đồng cỏ.

Ta nhìn đến trợn mắt há
hốc mồm.

"Miêu Miêu?"
Người xoay lại hỏi ta, trên mặt có vẻ nghi hoặc. Gương mặt người rất gần ta,
lông mi hơi hơi rung động, bề ngoài tuyệt mỹ, làm cho người ta thật sự có chút
cầm lòng không được.

Ta miệng khô lưỡi khát,
tâm ý hoảng loạn, theo trực giác đây không phải là chuyện tốt. Sau khi thức
tỉnh suy nghĩ, ta lui về phía sau vài bước, sau đó giống như con thỏ chạy ra.
Đợi đến rời khỏi đó rất xa mới quay đầu thoáng nhìn lại, chỉ thấy trong thư
phòng sáng lên ánh lửa, sư phụ thế nhưng đốt hết sách trong thư phòng?

Ta xoay người trở về chữa
cháy, đang muốn thi pháp lại bị một tay của người ngăn lại.

"Đều là những cuốn
sách vô dụng, đốt hết cũng thế." Sư phụ lạnh mặt nói.


Nét mặt của người thay
đổi cực nhanh, khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Chẳng lẽ sư phụ có
mục đích gì, nhưng mà mục đích không đạt tới, cho nên thẹn quá thành giận?

Ngọn lửa kia càng đốt
càng mạnh, sau một lát thư phòng liền hóa thành tro tàn, bất quá đợi đến khi
thư phòng cháy xong, ngọn lửa tắt trong nháy mắt, thật sự là đến hung mãnh, đi
lại vội vàng.

Ta nhìn đống lộn xộn đầy
đất mà trong lòng càng không yên, cân nhắc cảm thấy bản thân nên rời khỏi
Nguyên Hoàng cung.

Thần tiên rời thiên cung
đều phải đăng ký, ta hiện tại có dáng vẻ của Thủy Dạng thượng thần, không biết
đi đến Thiên môn có gặp phải phiền toái hay không. Ta do dự một lát, liền chắp
tay về phía sư phụ, "Vị Thần Quân này, hôm nay ta đi dạo xung quanh nơi
này thật lâu mà không tìm được đường ra, có lẽ là do bố trí kết giới, tiểu tiên
pháp lực thấp kém không cách nào giải trừ kết giới này, vẫn xin Thần Quân chỉ
rõ đường ra."

Sắc mặt sư phụ xanh mét,
toàn thân tỏa ra một luồng khí lạnh. Ta cười mỉa một chút kiên trì tiếp tục
nói, "Nếu có thể dắt ta đi ra ngoài vậy không gì tốt hơn. Mặc dù ta mất
trí nhớ, lại nhớ mang máng một loại thức ăn, cô nương Tử Tô kia nói là bánh bao
nhân gian, lúc này ta muốn đi nhân gian một chuyến, xem có thể tìm về một chút
trí nhớ hay không."

Nét mặt sư phụ lạnh lùng,
sắc mặt cũng thập phần tối tăm. Chẳng qua đến khi ta nói đến bánh bao, người
bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, "Nàng đã muốn đi nhân gian giải sầu, ta đi
cùng nàng."

Ta liên tục xua tay,
"Ngài dẫn ta đi xuống là được rồi."

Người khe khẽ nhíu mày,
giọng nói lạnh lẽo, "Miêu Miêu có phải nàng nhớ ra chuyện gì hay không ?"

Ta chậm rãi lắc đầu, trên
mặt biểu hiện nét bi thương."Quá khứ trống rỗng, lúc này mới muốn đi tìm
một chút dấu vết để lại, chỉ là Thần Quân và ta cũng không quen thuộc nhau lắm,
không dám phiền toái quá nhiều."

Nét mặt người nặng nề
ngưng trọng, "Cũng không phiền toái. Nhân gian náo nhiệt, ta đi với
nàng."

"Nhưng mà..."
Ta còn muốn nói nữa, người không nói gì chỉ liếc ta một cái, ta lại cảm thấy có
ý âm hàn, chỉ có thể thưa dạ gật đầu đồng ý.


...

Ta cùng với sư phụ rời
khỏi Thiên Môn. Lúc ngang qua tướng giữ Thiên Môn, ta hơi hơi cúi đầu lui ở
phía sau sư phụ, bởi vì thân phận của người, nên không bị tướng giữ Thiên môn
gặng hỏi, chờ ra Thiên môn, ta lập tức thở ra nhẹ nhàng một hơi. Sư phụ hỏi ta
có thể nhớ muốn đến nơi nào không, ta vốn muốn trả lời, chỉ là sau đó cũng
nghiêng đầu nói, "Không nhớ rõ ."

Đột nhiên cảm thấy giả vờ
mất trí nhớ cũng là một chuyện phức tạp. Càng khó khăn hơn việc học tập pháp
thuật trước kia, bởi vì nếu lỡ không cẩn thận một chút liền có khả năng bại lộ.
Tuy rằng là rất khó đối mặt với quá khứ, nhưng mà giả vờ như thế nào cũng không
đáng tin, nghe nói có một loại thuốc có thể giúp lãng quên ký ức, không biết có
phải là có thật như vậy hay không.

Ta ngồi ở trên đụn mây
suy nghĩ một mình, cũng không biết ngơ ngẩn bao lâu. Chờ khi sư phụ hạ đám mây
xuống, ta ngẩng đầu vừa nhìn, liền thấy một tường thành nguy nga. Hay là sư phụ
mang ta đến kinh thành? Ta đang buồn bực, chợt nghe người nói, "Nơi này là
Thượng Đô. Lúc trước một thư sinh nho nhỏ được tiên duyên, trúng trạng nguyên
trở thành phò mã, sau này hắn lật đổ hoàng triều Đại Chu đoạt ngôi vị hoàng đế,
cũng dời đô đến tận đây, đặt tên nơi này là Thượng Đô." Sư phụ hơi ngừng
lại nói, "Vị trí trung tâm đô thành này, bắt đầu từ Vân Hoa trấn trước
kia."

Vân Hoa trấn? Tựa hồ là
cái trấn nhỏ ngày xưa ta từng đến lúc xuống nhân gian. Hay là thư sinh được
tiên duyên kia là tiểu mục đồng? Ta nghĩ tới đế vương lạnh lùng trăm năm trước
kia, nhịn không được muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Sư phụ mang theo ta từ
trên cao bay qua hoàng thành, sau khi lướt qua sông đào bảo vệ thành, sau đó là
lầu các cung điện, cao thấp xen kẽ là những hoa cỏ cây cối trang trí làm đẹp,
từ trên trời nhìn xuống thấy vô cùng nguy nga. Hoàng thành to lớn phía dưới,
khiến cho ta cơ hồ tìm không thấy chỗ tương tự ngày xa xưa.

Sau khi bay qua, sư phụ
dừng lại giữa không trung, người chỉ vào một chỗ phong cảnh phía dưới hỏi ta,
"Có thể nhớ nơi đó không?"

Người hạ đụn mây, ta nhìn
thấy một gốc cây đại thụ.

Nơi này bên sông Thanh
Thủy, cảnh trí xung quanh không giống với cảnh sắc hoàng thành khi nhìn từ trên
cao xuống, nơi này đá lát đường và phòng ốc cũ kỹ chung quanh, giống như đúc
một trăm năm về trước.


Liền ngay cả tiệm bánh
bao bên đường kia, cũng giống như trước. Tiểu ca bán bánh bao kia có vài phần
tương tự với người trong trí nhớ của ta, có lẽ là hậu nhân của hắn.

Con phố này cực kỳ yên
tĩnh, trên đường lát đá không có một người đi đường nào. Ta nhìn bánh bao nóng
hôi hổi kia mà nuốt nuốt nước miếng, thầm nghĩ nơi này một người cũng không
thấy, bánh bao làm sao mà bán được.

"Không có người ở
đây, bánh bao bán thế nào được?" Ta nhỏ giọng hỏi.

Sư phụ đột nhiên cười
lạnh một tiếng, "Nơi này là ngự hoa viên của hoàng đế, đương nhiên không
có người ngoài. Mấy cái bánh bao đó cũng không cần bán ."

Ta nghẹn họng nhìn trân
trối, lắp bắp nói: "Ngự hoa viên?"

Sư phụ lướt mắt nhìn sang
ta, chậm rãi nói: "Có người lúc trước lưu tình lại nhân gian, mấy cảnh trí
này mới có thể bảo tồn."

Ta có chút không hiểu liếc
người một cái, sau đó đem tầm mắt chuyển dời đến trên người bán bánh bao, mấy
cái bánh bao này không bán, ta suy đi nghĩ lại, quyết định vụng trộm lấy một
cái. Cùng lắm thì, cùng lắm thì trả cho hắn một năm phúc vận? Ta dùng thuật lấy
vật cách khoảng không, lấy một cái bánh bao từ trong lồng hấp, thấy mắt lạnh
của sư phụ liếc ta, ta có chút ngượng ngùng đem bánh bao đưa cho người, sau đó
tự mình lại lấy một cái. Bởi vì sợ tiểu ca kia phát hiện, ta còn dùng thủ thuật
che mắt lấp đầy lồng hấp kia, đợi đến khi làm xong hết, mới vui vẻ ngồi ở trên
đám mây ăn bánh bao.

Ngồi trên đám mây một
lát, liền nghe được có tiếng người the thé hô: "Thái thượng hoàng giá
lâm."

Ta nhìn về nơi vọng ra âm
thanh, liền thấy được ông lão râu tóc bạc trắng gương mặt nhiều nếp nhăn. Tuy
rằng nét mặt hắn đã già, lưng gù đi, nhưng ta vẫn có thể nhận ra thân phận của
hắn như cũ.

Hắn là tiểu mục đồng
chuyển thế. Bây giờ đã qua một trăm năm, hắn thế nhưng còn sống? Lúc ta âm thầm
lấy làm kỳ quái, chợt nghe sư phụ lại nói: "Hắn được người nào đó cho hai
mươi năm phúc thọ, lại bởi vì có tiên duyên hộ thể, hiện hiện thời đã một trăm
hai mươi mốt tuổi."

Ta cười mỉa một tiếng,
"Ha, Thần Quân thật sự là không gì không biết."

Ánh mắt của người dừng ở
phương xa, giống như đang nhìn đám mây ngũ sắc quanh ngọn núi xa xăm, vẻ mặt
hơi có chút tịch mịch trống trải."Ta chỉ biết tất cả mọi chuyện có liên
quan với nàng."

Ta hơi hơi suy tư, chẳng
lẽ Thủy Dạng thượng thần cũng có liên quan với tiểu mục đồng? Lại hoặc là
‘nàng’ sư phụ trong miệng nói chính là chỉ ta?


Nếu là ta? Nghĩ đến đây,
ta sợ run cả người, ánh mắt nhìn sư phụ giống như lại có nhiều phần quỷ dị,
người đã phát giác nên cất tiếng hỏi, "Miêu Miêu, nàng làm sao vậy?"

Ta vươn cổ ra muốn nói
chuyện rõ ràng với người, trên người ta đến cùng còn có chỗ nào người muốn lợi
dụng, chẳng qua khi chạm thấy ánh mặt của người thì yên lặng hẳn, ta lẩm bẩm
nói: "Không có gì, chỉ là nghĩ không ra, trong lòng phiền chán."

Người đưa tay muốn vỗ bả
vai ta, ta hơi hơi nghiêng người, khiến cho tay người thất bại.

"Nam nữ thụ thụ bất
thân, Thần Quân đừng động tay động chân." Ta thấp giọng nói.

Tay sư phụ đột nhiên
ngừng ở không trung, sau một lát người cứng ngắc rút tay vào tay áo, thản nhiên
nói: "Là ta đường đột ."

Ta rụt cổ ngồi trên đụn
mây, chỉ cảm thấy cả người cũng không thoải mái, thỉnh thoảng vụng trộm đưa mắt
nhìn sư phụ một cái, phát hiện vẻ mặt người lạnh lùng, sắc mặt cũng có chút tái
nhợt, mà môi lại có chút biến tím.

"Thần Quân ngài
không thoải mái sao?" Ta có chút khẩn trương hỏi.

Người vẫn không quay đầu,
ánh mắt luôn luôn nhìn vầ phía trước, thật lâu sau mới chậm rãi nói:
"Không đáng ngại."

Nụ cười của người rất đau
khổ, sau đó nhẹ giọng nói, "Chính là gieo gió gặt bão."

Ta trừng mắt nhìn người,
đã thấy người quay đầu cười nhạt với ta, nét u sầu trên mặt lúc trước dường như
là ảo giác của ta, người cười giống như nắng ấm ngày xuân.

"Miêu Miêu, nàng
thật sự không nhớ rõ ta?"

Trong lòng ta giật mình,
ra vẻ bình tĩnh lắc lắc đầu.

Đã thấy người nhíu mày
lại, thầm thở dài, "Nàng như thế nào có thể quên ta?"

"Ta là thần tiên
tuấn mỹ nhất trên trời dưới đất, là người trong lòng lúc trước của nàng, nàng
thế nào có thể lãng quên ta?"

Ta trực tiếp sợ tới mức
từ trên đụm mây ngã xuống.

Giọng nói của sư phụ từ
phía trên truyền đến, ‘oanh ầm ầm’ giống như sét đánh."Mấy lời thoại bản
của nhân gian này là do sai biên soạn, để ta biết sẽ đánh toàn bộ bọn họ vào
súc sinh đạo."

Ta: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận