Tiên Phong Đạo Thê

Sư phụ nói bây giờ thần
phật đều được điều động tìm kiếm mấy yêu ma kia, thiếu một mình người cũng
không sao, đã đến thế gian, thì cùng ta đi dạo.

Hiện tại đối đầu với kẻ
địch mạnh, người lại có tâm trạng nhàn rỗi, nhưng thực ra ta có chút lo lắng.
Ta đem lo âu của ta nói cho người nghe, lông mi người khẽ chớp, không xem
ra gì mà nói: "Chỉ là một yêu ma, không đáng nhắc
đến."

"Vậy Trục Nguyệt
thái tử bọn họ?"

"Mệnh do trời định,
gieo gió ắt gặt bão." Sau một lúc trầm ngâm thì sư phụ nói thế.

"Vậy..." Ta còn
muốn nói nữa, lại bị sư phụ dùng cây quạt vỗ nhẹ lên đầu một cái, "Nàng
nhìn những thứ xung quanh xem, có cái nào hợp ý không?"

Ta liếc mắt một cái liền
nhìn thấy con diều kia, là cái đặc biệt cao nhất trên giá, rõ ràng dán thành
hình dạng của vua các loài chim —— hình dạng phượng hoàng, ta nhìn thì rất
thích, nhưng cũng biết trên người mình không có ngân lượng, chỉ có thể tha
thiết mong chờ mà nhìn sư phụ.

"Ta muốn cái
kia." Ta chỉ vào con diều màu đỏ kia nói.

Sư phụ hơi hơi nâng mí
mắt, mặt không biểu cảm gì mà chỉ nói ra hai chữ, "Thực xấu."

Ta nhớ tới lúc trước trên
tiên đảo của Chu Liên thượng thần, người hóa thành bản thể bay lượn trên không
trung, lúc đó bầu trời lấp lánh giống như có ánh sáng của những hạt cát vàng,
màu vàng chói mắt cùng với màu đỏ lộng lẫy, khiến cho áng mây ráng chiều ngũ
sắc nơi chân trời cũng ảm đạm phai màu, mà con diều trên thế gian này, mặc dù
bay lên trời cao, cũng sẽ không được một phần vạn phong thái của người.

Người bán diều là một lão
bá và một tiểu cô nương, có lẽ là hai ông cháu, sư phụ thu lại thần quang hóa
thành một người thường, dung mạo cũng có chút thay đổi, mặc dù không chói mắt
như lúc trên trời, nhưng trên đường đi cũng khiến cho ta nhặt không ít khăn tay.
Lần này mặc dù người không thích con diều xấu xí kia, lại vẫn là đi tới trước
sạp, mua về cho ta.

Ta nhìn thấy cô nương bán

diều ngẩn ngơ nhìn chằm chằm sư phụ, trong lòng có chút khó chịu vô cùng, sau
khi ta nhận được con diều kia thì nói: "Chúng ta đi tìm một nơi riêng tư
ít người đi."

Sư phụ mím môi, "Nơi
ít người? Nàng muốn làm gì vậy Miêu Miêu?" Tuy rằng lời này nghe qua không
có vấn đề gì, nhưng nhìn thấy biểu hiện trêu tức kia của sư phụ, ta tựa hồ cảm
thấy có cái gì đó không đúng, bị người cẩn thận, nghiêm túc nhìn chằm chằm như
vậy, mặc dù cho đến cùng vẫn chưa nghĩ ra có gì không đúng, nhưng ta vẫn đỏ
mặt.

"Đi thôi!" Sư
phụ dắt tay ta.

"Đi đâu?" Ta
theo bản năng hỏi.

"Nơi không có
người."

Ta: "..."

Thiên giới rung chuyển
cũng chưa khiến cho nhân gian có sự hoảng loạn gì, trong hai năm gần đây mưa
thuận gió hoà, dân chúng an cư lạc nghiệp, từ đầu đường đi đến cuối hẻm, đều
nhìn thấy cảnh tượng phồn vinh, một đường đi thẳng ra khỏi cửa thành, cũng
không ít những đứa nhỏ thả diều, lại đi thêm một đoạn nữa, cũng có không ít
người đi đường, tụ ba tụ năm ngâm thơ làm câu đối, giống như dáng vẻ ra cửa đi
chơi tiết thanh minh.

"Với cách đi bộ như
vậy, khi đến nơi ít người thì cũng phí không ít công sức."

Ta thấy sư phụ vẫn còn
giễu cợt ta, liền cúi đầu không quan tâm người.

"Miêu Miêu, nơi này
bất quá chỉ là một cái trấn nhỏ, ngày hôm qua lúc ta tới tìm nàng, nghĩ đến
nàng rất thích tụ tập náo nhiệt, cho nên đi kinh thành một chuyến, nàng muốn
đến nơi đó tham quan một chuyến hay không?"

Ta chưa bao giờ đi kinh
thành, nhưng trong mấy thoại bản trên tiên giới, ngược lại có biết đến hoàng đế
nhân gian, lần này nghe sư phụ nói như vậy, ta liền có hưng phấn, muốn có chút
kiến thức về hoàng đế và đám phi tầng nơi hậu cung của hắn...


Ta vừa gật đầu một cái,
liền phát hiện sư phụ vẫy tay, ngay sau đó đám mây lành của người đã treo ở
trước mặt chúng ta, sư phụ trực tiếp ôm ta lên đụn mây, ta sợ tới mức cả người
run lên: "Bị bọn họ nhìn thấy thì làm sao bây giờ, sẽ hù chết người
."

"Yên tâm, bọn họ
không nhìn thấy."

"Vậy hai người đang
sống sờ sờ trong nháy mắt lại biến mất không thấy tăm hơi..." Ta rét lạnh
một chút, "Vừa rồi còn có nhiều người đang nhìn chúng ta."

"Đúng vậy, bên kia
có mấy thư sinh đang ngâm thơ làm câu đối, không phải đều nhìn đang nàng đó
sao." Sư phụ mỉm cười, đưa tay phất một cái, đụn mây bay về phía trước.

"Aii? Không phải là
đang nhìn người sao?" Ta sửng sốt trả lời."Nhưng chúng ta đột nhiên
mất tích, sẽ dọa người ta đó!"

"Dọa thì dọa cũng
không có gì, ai bảo bọn họ nhìn lung tung." Vẻ mặt sư phụ không vui, ta
không dám nhiều lời, liền chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho mấy người phàm kia
đừng quá kinh sợ đến nỗi buổi tối trở về bị ác mộng.

Lại nói, tính tình của sư
phụ thật đúng là xấu xa.

Ta cùng với sư phụ đến
kinh thành, bởi vì ta đề nghị, đụn mây của chúng ta trực tiếp dừng ở trên không
của hoàng thành, ta lại vòng quanh hoàng thành hai vòng, cuối cùng dừng lại
trong ngự hoa viên muôn hoa sắc thắm.

Đế vương nhân gian đang
ngắm hoa, ta tinh tế đánh giá dáng vẻ của hắn, khó tránh khỏi có chút thất
vọng. Chỉ thấy đầu hắn bạc trắng, dáng người mập mạp, trên mặt cũng có nhiều
nếp nhăn, do có nếp nhăn, nên ta chẳng nhìn rõ đôi mắt của hắn, hơi hơi nhíu
lại, liền chỉ còn lại một khe hẹp.

Nhưng mà những cô nương
bên cạnh hắn, dáng vẻ rất là kiều mị, hoặc thanh lệ đáng yêu, hoặc quyến rũ
động lòng người, mỗi người mỗi vẻ. Mặc dù kém hơn nhiều so với tiên nữ ở tiên
giới chúng ta, nhưng ở bên cạnh đế vương nhân gian này, dùng một câu nói để

hình dung, chính là hoa lài cắm bãi phân trâu.

Ta cảm thấy tiếc cho các
nàng ấy.

"Hoàng đế nhân gian
thế nhưng có dáng vẻ như vậy..." Ta liên tục lắc đầu nói.

"Nàng cảm thấy hẳn
là nên có dáng vẻ gì?" Sư phụ quay đầu lại nhìn ta, người híp mắt nhìn
chằm chằm mặt ta, "Nàng cảm thấy là dáng vẻ gì?"

"Phong lưu tiêu sái,
diện mạo hiên ngang, cao ngất giống như tùng bách..." Ta đem những từ đã
học đều nói ra hết, còn chưa nói xong, liền nhìn thấy sư phụ liếc ta một cái,
"Nàng đang nói ta sao?"

Ta cười nhạt một tiếng
liên tục gật đầu, "Đúng vậy đúng vậy, trong sách nói đế vương nhân gian
bất phàm, ta đương nhiên liền nghĩ tới dáng vẻ của sư phụ."

"Miêu Miêu..."
Sư phụ đột nhiên nghiêm túc nhìn ta.

Ta không biết mình đã nói
sai cái gì, nét mặt ngạc nhiên.

"Hôm nay tổng cộng
nàng gọi ta bao nhiêu lần sư phụ, hả?" Một tiếng ‘hả’ cuối cùng kia của
người vút lên, khiến da đầu ta tê rần."Ta đã nói qua, bảo nàng đừng gọi ta
là sư phụ nữa đúng không?"

Ta thưa dạ gật đầu.

"Vậy nàng biết sai
rồi sao?"

"Vâng."

"Sai thì nên bị
phạt. Nhưng mà phạt thế nào thì ta còn chưa nghĩ ra, tạm để đó tính sau."
Sư phụ nhàn nhạt nói.

Ta cũng không muốn gọi
chàng là sư phụ, ta cũng muốn gọi chàng là Viêm Hoàng, thậm chí...

Ta còn muốn gọi chàng là
phu quân.

Thế nhưng ta thật sự cảm
thấy những chuyện hiện trong kính kia là sự thật. Lần đầu gặp yêu ma kia là ở
trấn nhỏ bên bờ sông, hắn dùng linh hồn đốt đèn, ta từng đọc qua một quyển sách
Dị Sự Lục (ghi

chép những chuyện lạ) trong thư phòng ở
Nguyên Hoàng cung, mục đích dùng linh hồn đốt đèn này cũng là để dưỡng hồn,
bình Tử Sa trong tay yêu ma kia rõ ràng có chứa đựng hồ phách, nếu như quả thật
là Thủy Dạng thượng thần, hắn muốn luyện hồn phách Thủy Dạng thượng thần sao?
Nuôi làm tiểu quỷ cho mình?

Nghĩ đến đây, ta không
rét mà run.

" Đế vương nhân
gian, cũng tránh không khỏi sinh lão bệnh tử." Sư phụ bỗng nhiên lên
tiếng, mà bởi vì ta không yên lòng, chỉ tùy tiện lên tiếng lấy lệ.

Sư phụ cũng không nói
chuyện nữa, chúng ta lẳng lặng ngồi ở trên đụn mây, người phía dưới là quý nhân
quyền lực nhất ở thế gian này, ở trong đáy mắt của chúng ta, thế nhưng cũng nhỏ
bé giống như hạt bụi. Ta bất quá chỉ là một cây lúa nước, rốt cuộc có tài đức
gì, có thể biến hóa nhanh chóng, trở thành thần linh cao cao tại thượng trên
chín tầng trời?

Trừ phi, đây là một sai
lầm.

Sư phụ vì quá mức mong
nhớ Thủy Dạng thượng thần, cho nên mới an ủi khuyên giải ta sao? Hoặc là, người
đang an ủi chính bản thân người? Ta tâm sự trùng trùng, trong đầu nhịn không
được mà suy nghĩ miên man, mấy lời sư phụ nói với ta, ta đều không quan tâm,
cuối cùng người gầm nhẹ một tiếng bên tai ta.

"Miêu Miêu, nàng
đang nghĩ cái gì?" Ánh mắt người sáng quắc nhìn chằm chằm ta, "Hay là
còn đang suy nghĩ đến thư sinh áo xanh kia?"

Sư phụ nhắc tới tiểu mục
đồng, ta liền đến hưng phấn."Người biết không, ta bấm tay tính toán, thế
nhưng phát hiện kiếp trước của hắn là tiểu mục đồng ở thành Vân Trạch kia, lúc
trước hắn thổi sáo cho ta nghe, dạy ta đọc sách, người không biết là ta nhớ hắn
bao nhiêu đâu."

Mặt của sư phụ xanh lại.

"Khi đó nàng bất quá
chỉ là một cây lúa, hắn tự mình thổi sáo cho nàng nghe, dạy nàng đọc
sách?" Người ‘hừ’ một tiếng, sâu trong con ngươi lộ ra ánh sáng lành lạnh.

"Tuy rằng không phải
làm vậy với mình ta, nhưng mà..." Ta còn muốn nói tiếp, sư phụ vươn ngón
tay điểm nhẹ lên môi ta, sau đó người cúi người xuống dưới, mắt ta thấy mặt
người càng ngày càng gần, tâm ý hoảng loạn đang muốn nhắm hai mắt lại, chợt
nghe phía dưới có vài tiếng kinh hô.

"Thục Hoa nương
nương rơi xuống nước !"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận