Tiên Phong Đạo Thê

Trời tờ mờ sáng, lúc ta
chạy vòng vòng ngang qua Lưu Ly cung, đúng lúc gặp Đinh Đang đang luyện kiếm
trước cửa. Tiểu cô nương này dùng một cây kiếm gỗ đào, nhưng mà mặc dù là một
cây kiếm gỗ, cũng bị nàng ấy múa đến thật sự có khí thế, mơ hồ khó phân rõ ra
hình và ảnh, xẹt phá làn sương mù thành nhiều mảnh.

Mặc dù ta không là hiểu
lắm, chỉ nhìn một cách đơn thuần khí thế nàng ấy cầm kiếm, cũng cảm thấy kiếm
pháp này rất bất phàm, cho nên lúc đi ngang qua, hai mắt nhìn nhiều một chút.

Nào ngờ đang quay đầu vừa
nhìn như vậy, liền nhìn thấy Đinh Đang kia ‘vèo’ một cái nhảy đến phía trước
ta, dùng kiếm gỗ đào kia chỉ vào ta, "Nghe nói ngươi mới qua một thiên
kiếp nhỏ?"

Đầu tiên ta đưa tay đẩy
kiếm gỗ đào của nàng ấy hơi hơi lệch sang bên cạnh một chút, sau đó mới khẽ
nhếch cằm gật gật đầu.

Qua thiên kiếp liền có
thể vào tiên tịch, bây giờ ta đã là một tiên nhân chân chính.

"Nghe nói thiên kiếp
của ngươi là do Viêm Hoàng Thần Quân che chở cho ngươi, còn bản thân ngươi thì
tránh ở dưới sàng ?" Ngữ khí của Đinh Đang không tốt, nâng cằm nhìn ta,
gương mặt tròn trịa giống một cái bánh bao thịt.

Ta chỉ đơn giả bĩu môi,
chậm rãi lắc đầu nói: "Không đúng, ta đang ở trong chăn!"

Đinh Đang lập tức giậm
chân, còn thè lưỡi về hướng ta, "Uổng công ngươi lớn như vậy, có biết xấu
hổ hay không!"

Ta suy nghĩ, lúc trước sư
phụ nguyện ý che chắn thay cho ta, trong lòng ta đều ngọt như mật, vì sao phải
xấu hổ? Nghĩ vậy, ta lại rất chân thành mà lắc đầu.


Lúc này, tiểu Đinh Đang
giậm chân .

"Chưa từng thấy qua
người nào mất thể diện như ngươi vậy, tỷ thí ba tháng sau, xem ta đánh ngươi
như thế nào!" Nàng ấy phùng má dáng vẻ vô cùng dữ tợn, thế nhưng vì còn
nhỏ, nhìn thế nào cũng giống chiếc bánh bao đang bốc khói, làm cho người ta
nhịn không được muốn bóp.

Đương nhiên, đây chỉ là ý
tưởng, tiểu Đinh Đang này chính là một trái ớt nhỏ, ít chọc vào thì tốt hơn.

A, đúng rồi, nàng ấy vừa
mới nói tỷ thí cái gì? Chưa từng nghe nói qua à.

Ta vạn phần tò mò, đương
nhiên vẻ mặt tươi cười, hỏi kỹ.

Đinh Đang hất đầu lên,
"Hừ! Tháng sáu hàng năm đều sẽ có tỷ thí tiên pháp giữa các tiên nhân cùng
cấp bậc. Đến lúc đó Viêm Hoàng Thần Quân cũng không thể nhúng tay, ngươi vẫn
nên tu luyện cho tốt, để tránh bị đánh cho răng rơi đầy đất!" Sau khi nói
xong, nàng ấy còn quơ quơ nắm tay, "Đến lúc đó cũng đừng trách ta không
tôn kính người lớn hơn mình!"

Ách...

Tin tức này, ta nhất thời
không có tâm tình, ngay cả việc chạy bộ ta cũng phớt lờ, cuối cùng trở lại chỗ
của Lão Quân, đã là buổi trưa. Chuyện này, làm lão nhân kia giận đến phát hỏa .

"Miêu Miêu, ngày đầu
tiên thì đã lười biếng như vậy, da ngứa rồi à!" Hắn canh giữ ở cửa, thấy
ta lộ diện, liền xách một cọng roi vọt lại.


Ta sợ tới mức cả người
run lên, nơm nớp lo sợ đưa tay quơ ra ngoài, "Lão Quân, Lão Quân, đừng
đánh mặt được không?"

Tiểu Bạch Long quấn trên
cổ tay ta mấy ngày hôm trước ngủ tới trời đất tối đen cũng chưa từng tỉnh dậy,
giờ phút này đột nhiên ngẩng đầu lên một cái, ta cho rằng nó lại muốn cắn Thái
Thượng Lão Quân, lúc này đành nắm chặt lấy đầu nó, "Tiểu Bạch, đừng cắn
bậy!"

Tuy rằng Thái Thượng Lão
Quân thoạt nhìn làn da mỏng không đến mức gãy răng, nhưng Lão Quân một loại lão
nhân gia. Nếu lỡ cắn rồi xảy ra chuyện gì không hay, ta không thể đảm đương nổi
trách nhiệm.

Kết quả ta vừa mới nới
tay, nó lại chạy trốn ra ngoài, ghé sát vào trước ngực Thái Thượng Lão Quân,
không động đậy .

Khóe miệng Thái Thượng
Lão Quân giật giật một chút, ánh mắt nhìn ta không hề thân thiện, trong lòng ta
hoảng sợ, đưa tay đến kéo Tiểu Bạch Long, nào ngờ móng vuốt của nó níu chặt
quần áo của Thái Thượng Lão Quân, kéo thế nào cũng không kéo ra được, ta còn
muốn dùng lại thêm vài phần sức lực, chỉ thấy Lão Quân đưa tay ra đập ta,
"Nha đầu chết tiệt kia, áo choàng cũng bị ngươi kéo đến rách rồi!"

Ta lập tức rụt tay về,
cười mỉa nói: "Lão Quân Lão Quân, Tiểu Bạch thích người đó!"

"Nói dóc! Chẳng qua
là nó ngửi thấy hương dược trên người ta, muốn chiếm một chút tiện nghi!"
Râu của Thái Thượng Lão Quân run lên, dồn khí đan điền thét một tiếng,
"Đan dược trong lò kia của ta đang cần một con tiểu bạch xà làm thuốc dẫn,
vốn đang rất cấp bách, không nghĩ tới lại có bạch long đưa lên cửa, có lẽ là

ông trời giúp ta rồi! Công hiệu của thuốc này khẳng định còn lớn hơn nữa, ha
ha!"

Vừa dứt lời, cả người
Tiểu Bạch run lên, ‘vèo’ một cái lại nhảy về trên người ta, bò qua hai lượt
trên người ta, đầu tiên là trốn trong vạt áo, sau lại cảm thấy không an toàn đi
đến trong tay áo ta, cuối cùng...

Nó thế nhưng chui vào
trong búi tóc của ta, ta trấn an hồi lâu nó mới từ trên đầu xuống quấn trên cổ
tay ta, ta thở dài, ngẩng đầu lại nhìn Thái Thượng Lão Quân, lại phát hiện lúc
này đôi mắt của hắn đang híp lại, cười đến rất là thoải mái.

"Quên đi, cũng không
đùa với ngươi, phòng luyện đan của ta thiếu một nha đầu nhóm lửa, trước hết
ngươi đi coi lửa đi!"

Ta vội vàng trả lời, đi
được hai bước, lại đột nhiên nhớ tới chuyện tỷ thí kia, quay đầu hỏi, "Lão
Quân, người có biết tỷ thí tháng sáu không?"

"Đương nhiên, gần
đây cầu đan dược nhiều như vậy, còn không phải bởi vì chuyện tỷ thí, mệt chết
cái bộ xương già nua của ta!" Thái Thượng Lão Quân hơi ngừng lại,
"Ngươi đừng có chủ ý với phòng luyện đan của ta đó!"

"Ta cũng phải tỷ thí
sao?" Ta không yên mở miệng, đã thấy mày của Lão Quân dựng lên, "Đây
chính là cơ hội tăng tu vi khó có được, lại nói, tiểu tiên như các ngươi, nếu
có thể đoạt được hạng nhất, liền có thể tự do ra vào Thiên môn, liền có cơ hội
đi đến thế gian giáng ma trừ yêu che chở dân chúng một phương."

"À!" Ta không
có hứng thú mấy, sau khi nói lời cảm tạ thì xoay người đi về hướng phòng luyện
đan, chỉ là trong lòng nói thầm, vì sao sư phụ chưa từng nhắc đến với ta chuyện
này? Là không muốn khiến cho ta có áp lực trong lòng, hay là thập phần tin
tưởng thực lực bây giờ của ta? Lại hoặc là, người kỳ thực vốn đã quên có chuyện
như vậy?

Được rồi, ta suy nghĩ,
hẳn là nguyên nhân thứ ba, chuyện này thật sự là rất thảm.


Phòng luyện đan của Thái
Thượng Lão Quân tổng cộng có chín lò đan.

Chính giữa phòng có một
cái đỉnh lớn bằng đồng, phía dưới ‘đôm đốp đôm đốp’ lửa cháy hừng hực đang
thiêu đốt, làm toàn bộ phòng đều nhuộm thành màu đỏ chói lọi. Tuy nói như thế,
trong phòng lại không nóng, bằng không tiểu tiên đồng kia cũng sẽ không thể dựa
vào đỉnh lớn mà ngủ say sưa, bên cạnh còn lại là tám lò đan nhỏ nữa, lúc này
chỉ có một cái có đun lửa phía dưới.

Chân của cái đỉnh cao hơn
người rất nhiều, liếc mắt nhìn nó một cái liền cảm thấy áp lực to lớn, do vậy
ta chỉ ngắm hai mắt, liền đi đến bên cạnh cái lò luyện đan nhỏ, mà lúc này tiểu
tiên đồng nằm sắp kia đã ngẩng đầu dậy, giọng nói còn mơ hồ chưa tỉnh ngủ:
"Mới tới a! Thế nào mà bây giờ mới đến, chờ ngươi cũng chờ đến ngủ
luôn!"

Ách...

"Ngại quá!" Ta
có phần áy náy, sau khi xin lỗi chỉ vào cái lò luyện đan nhỏ nói, "Nơi này
luyện đan dược gì, thơm thật?"

"À, đó là sư phụ lão
nhân gia hắn chưng thịt chó cách thủy, Hao Thiên Khuyển cắn bị thương tam sư
huynh, sư phụ ăn đồng bào của nó cho hả giận đấy!"

Ta: "..."

Tiểu tiên đồng tên là Thụ
Địch, hắn giao cho ta một chiếc quạt hương bồ cùng một cái túi càn khôn, trong
gói đồ có Hắc Thiết Mộc vừa to vừa nặng, sau khi bảo ta phải cam đoan trong lò
lửa phải cháy hết ba cây Hắc Thiết Mộc, thì bỏ chạy khỏi phòng luyện đan.

Ta ngồi ở bên cạnh cái
đỉnh bằng đồng có lúc quạt gió có lúc không, Hắc Thiết Mộc kia cực kì chịu lửa,
quăng đi vào một cây cháy ít nhất hai canh giờ, khó trách Thụ Địch lại ngủ gà
ngủ gật, ngồi một lát sau thì cảm thấy thật sự nhàm chán, ta lấy ra cọng lông
chim của sư phụ từ trong ống tay áo ra, đưa qua lại hai ba cái trước đám lửa.

Cọng lông chim này, so với ngọn lửa cháy trong bếp lò,
càng sáng chói xinh đẹp hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận