Tiên Pháp Đạo Kinh


- Cái gì thế này, mau cứu ta, cứu ta với.

Mặc sư huynh, cứu mạng.
Một đệ tử cưỡi mộc kiếm đang cật lực thu hái Giáng Ma Thảo mọc lên giữa đầm lầy, bỗng nhiên bị một lực kéo cực lớn lôi thẳng xuống bên dưới, rơi tọt vào trong một cái hố lớn.

Bên trong hố lớn chứa đầy dịch nhầy và gai nhọn, hắn vừa rơi vào đã bị gai nhọn đâm thủng da thịt, hai chân nhúng xuống dịch nhầy dính lại như keo, toàn thân bị vô số xúc tu buộc chặt, nhất cử nhất động đều vô cùng khó khăn, chật vật không chịu nổi.

Đến khi ý thức được chuyện gì xảy ra, hắn mới vội vàng cao giọng kêu cứu.

Bất quá ở trong cái nắp ấm khổng lồ này, âm thanh kêu gọi của hắn khi ra đến bên ngoài đã vô cùng nhỏ bé, cứ như người bị nhốt trong cái lu cố sức la hét vậy, cuối cùng cũng chỉ phát ra âm thanh ù ù cạc cạc, có nghe thấy cũng không biết hắn đang muốn nói cái gì.
Mặc Nghiên từ phía sau quan sát, sự biến mất của người này nhanh chóng bị hắn phát hiện ra.

Còn chưa biết xảy ra chuyện gì, bỗng nhiên lại nghe phập phập mấy tiếng, có ba bốn người khác cũng bị một vật gì đó từ ở dưới đầm lầy nhô lên nuốt chửng rồi kéo tụt xuống bên dưới, biến mất một cách lặng lẽ.

Lần này thì Mặc Nghiên đã kịp nhìn ra, nhãn pháp của hắn tu luyện giúp hắn từ rất xa có thể nhìn rõ có rất nhiều xúc tu từ bên dưới đầm lầy phóng lên chộp lấy các đệ tử đang cưỡi mộc kiếm rồi kéo xuống.

Ý niệm chợt đảo, Mặc Nghiên mặt biến sắc hét lên:
- Cẩn thận Bách Thực Bào, nhanh ngự kiếm ra khỏi đó.
Nghe đến cái tên, đám người đang chăm chú thu thập Giáng Ma Thảo cũng kinh hồn bạt vía.

Bách Thực Bào là một loại thực vật có linh tính, nó là cây mà cũng không phải cây, là lá mà cũng không phải lá, là hoa mà cũng không phải hoa, là rễ mà cũng không phải rễ.

Nó tồn tại theo một quy luật riêng biệt, phụ thuộc vào ăn thịt sinh vật sống, cắn nuốt nhục thể và khí huyết, không phụ thuộc quá nhiều vào thổ địa.

Chẳng qua loài thực vật này số lượng tương đối hiếm, chỉ tồn tại ở một số địa phương nhất định.

Không ai ngờ ở đây cũng có mặt nó, ngược lại còn lớn đến phi thường như vậy.
Sự biến mất của vài người căn bản sẽ không bị phát giác nếu không có Mặc Nghiên lên tiếng nhắc nhở, bởi vì đa số đều đang bận thu thập Giáng Ma Thảo, phần còn lại thì đang tập trung vào địa phương còn Giáng Ma Thảo, đợi chờ cơ hội thích hợp để xuất thủ.

Lúc này khi phát hiện sự tình bất thường, cùng với tiếng hét lớn của Mặc Nghiên, cả đám mới nhớ bản thân đang ở trong khu vực có rất nhiều điểm bất thường, nguy cơ trùng trùng, bất kỳ lúc nào cũng có thể đối diện nguy cơ sinh tử.
Nhất thời có vô số đạo linh quang chớp động, ba bốn chục đạo phi kiếm tăng tốc lao nhanh trở lại, liều mạng rời khỏi đầm lầy.
- Cẩn thận!
Phập, phập, phập.

Vô số âm thanh đớp mồi vang lên.

Những cá thể Bách Thực Bào lúc này không còn ẩn nấp một chỗ lặng lẽ dùng xúc tu để bắt lấy con mồi nữa mà đã đổi sang một phương thức tấn công khác.

Nhìn thấy đám người muốn rời khỏi địa phương mai phục, Bách Thực Bào cũng độn thổ di chuyển vị trí.

Đến thời điểm thích hợp liền từ bên dưới lòng đất lao lên bắt lấy con mồi đang bay lượn trên không.


Có thể tưởng tượng hành vi bắt mồi này của Bách Thực Bào giống như cá lớn vồ chuồn chuồn, hết sức cuồng bạo.
Một loạt cú đớp xuất ra, thân hình to lớn của Bách Thực Bào theo đó cũng trồi lên khỏi mắt đất, rơi vào tầm mắt của tất cả mọi người.

Đến bây giờ thì Mặc Nghiên mới đám khẳng định suy đoán của mình không lầm.

Tình hình càng trở nên trầm trọng khi Mặc Nghiên phát hiện ra có mấy người nữa cũng đã bị Bách Thực Bào vồ trúng rồi kéo xuống.

Mặc Nghiên biết rõ trong số đám người này không phải ai cũng có tu vi cường đại, mấy ngày qua khí lực đã hao tổn không ít, vừa nãy phải chiến đấu với thụ yêu, bây giờ còn gồng mình thu thập linh thảo, tu vi đã suy giảm rất trầm trọng rồi.

Một khi bị Bách Thực Bào nuốt chửng, như vậy hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Lại nói với tình trạng trước mắt, kể cả Mặc Nghiên cũng lực bất tòng tâm, vì căn bản không thể nào tấn công mục tiêu ở dưới mặt đất được.

Đám mộc yêu kia cũng không công kích theo quy luật cụ thể mà liên tục thay đổi vị trí tấn công, không cách nào dự đoán trước được, rất khó ngăn trở.
- Mặc sư huynh, mau cứ đệ với.
Một tên đệ tử mặt đã tái đi vì sợ hét toáng lên, thân thể đạp trên phi kiếm cũng lắc lư chao đảo, xem chừng tu vi khí lực đã không còn bao nhiêu, sợ rằng sắp rơi xuống bên dưới.

Một đám ba bốn chục đệ tử người bay cao kẻ bay thấp, người bay nhanh kẻ bay chậm, miệng không ngừng gào thét kêu cứu, chốc chốc đã loạn xì ngầu.

Lúc nãy thụ yêu đáng sợ một, lúc này Bách Thực Bào đáng sợ mười.

Dù sao thụ yêu cũng đứng yên một chỗ, ngay ra đó cho bọn họ tận mắt chứng kiến, còn đây Bách Thực Bào lại trốn dưới đầm lầy, còn biết di chuyển vị trí, căn bản không biết đường nào mà lần.
Phập phập mấy tiếng, lại có mấy đệ tử khí lực yếu vì bay quá thấp bị Bách Thực Bào vồ lấy, nuốt chửng.
- Tất cả bay cao hơn một chút, còn lại để ta lo liệu.
Mặc Nghiên hét lớn, một đoàn kiếm quang lại chia nhau phóng ra, tạo thành một chiếc lưới áp sát mặt đất.

Nghĩ tới nghĩ lui, Mặc Nghiên chỉ đành sử dụng phi kiếm tạo ra một tầng phong ấn ngăn cản sự tấn công bất ngờ của Bách Thực Bào.

Chỉ có cách đó mới tạm thời hạn chế được sự tấn công bất ngờ của Bách Thực Bào đối với những đệ tử đang phi hành phía trên.

Chỉ là khi bố trí xong, Mặc Nghiên mới nhận ra kiếm trận của hắn vẫn tồn tại sơ hở.

Số lượng phi kiếm hắn có khả năng khống chế có giới hạn, nhưng số lượng người cần yểm hộ khá đông, hơn nữa quỹ đạo di chuyển lại phân tán khiến cho kiếm quang không cách nào che chắn cho tất cả được.

Như vậy một khi Bách Thực Bào đồng loạt xông lên, chắc chắn sẽ có thêm người bị mất mạng.
- Những ai đủ năng lực nhanh tiến lên tiếp ứng.
Mặc Nghiên lạnh giọng quát lớn, ra lệnh cho những người còn đứng phía sau quan sát tìm biện pháp hỗ trợ.

Phá Thiên nhìn thấy phía xa có một đệ tử bị Bách Thực Bào chộp lấy, bất quá không biết hắn dùng cách gì đã đánh nổ Bách Thực Bào chui ra.


Bất quá lúc đi ra toàn thân đã bê bết huyết nhục, hai mắt đục ngầu, bước đi loạng choạng như say rượu.

Thấy một màn như vậy, những người phía sau không khỏi kinh hoàng, một số còn cảm thấy may mắn vì bản thân kiềm chế được lòng tham.

Chỉ là đối với mệnh lệnh của Mặc Nghiên đưa ra, đám bọn họ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
- Hàn tiểu thư, trông chừng Tiểu Hành, để ta đi giúp một tay.
Tử Phục nói nhanh rồi cùng với đám người Đằng Thiếu Quân cũng lao như bay về phía xa.

Ở giữa đầm lầy, lúc này ba bốn chục đệ tử đang cật lực khống chế phi kiếm né tránh công kích của Bách Thực Bào càng lúc càng mãnh liệt.

Ở sát mặt đất, một tầng kiếm quang sắc bén lướt qua, có không ít Bách Thực Bào vừa xông lên khỏi mặt đất đã bị vô số phi kiếm cắt thành mảnh nhỏ, liều mạng chui xuống đất chạy trốn.
Mặc Nghiên khống chế phi kiếm, năm đệ tử nội môn cùng Đằng Thiếu Quân, Triệu Tử Phục và một số thế gia hậu duệ tu vi cao cũng tiến lên hỗ trợ những người khác lùi về vị trí an toàn.

Đằng Thiếu Quân tiếp cận một người, đang định đỡ người này lùi lại thì Bách Thực Bào ở dưới mặt đất vồ lên định bắt lấy hắn.

Đằng Thiếu Quân trừng mắt một cái, một quyền cường bạo đánh ra, Bách Thực Bào liền bị đánh thành một đám chất nhầy rơi xuống bên dưới.
- Quá mạnh rồi!
Nhìn cảnh này, Phá Thiên cũng cảm thấy vừa chán nản vừa buồn bã.

Thực lực của Đằng Thiếu Quân quá mạnh, đủ sức trấn áp một phương không sai.

Ngay cả đệ tử nội môn cũng không ai liều lĩnh cứu người như hắn, vậy mà hắn có thể ngang nhiên không sợ.

Mà nói cũng phải, da thịt như đồng sắt, đao kiếm đánh vào còn không ăn thua nữa là một đống gai nhọn kia.
- Mau, mau giúp bọn họ băng bó vết thương.
Nghe tiếng gọi, Phá Thiên và Tuyết Liên cùng nhau chạy tới chỗ tên đệ tử bị Bách Thực Bào đả thương, nhanh chóng kiểm tra thương thế của hắn.

Nhưng mới nhìn qua, cả hai liền biến sắc.

Vết thương do Bách Thực Bào gây ra không nặng, nhưng tốc độ lan tràn của vết thương cực nhanh.

Nhìn tốc độ thối rữa của da thịt xung quanh vết thương có thể xác định ngay rằng các gai nhọn của Bách Thực Bào có chứa kịch độc.

Loại kịch độc này khi thấm vào da thịt liền khiến cho da thịt bị thối rữa rồi chảy nhão ra thành nước, nếu không chữa trị kịp thời thì sẽ không chết vì độc tính phát tác mà chết vì máu thịt toàn thân hư thối.
- Nhanh dùng linh dược trị độc.
Tuyết Liên hoảng hốt lấy ra túi hỗn độn, lựa chọn loại linh dược phù hợp tạm thời áp chế độc tính.
- Ai có đan dược hay dược phấn trừ độc, mau mang lại đây.
Phá Thiên kinh hoàng hét lớn một câu, tức thì có mấy thân ảnh cắm đầu cắm cổ chạy tới, nhanh chóng lấy ra linh dược đưa cho hắn.


Mãi đến khi người này được cho uống đan dược trị độc, toàn thân được phủ một tầng dược phấn thì trạng thái của hắn mới đỡ đi phần nào.

Nhìn đối phương ngất lịm đi trong chiếc kén bột phấn màu trắng ngà, không chỉ Phá Thiên mà cả đám người bị thụ yêu đả thương lúc nãy vẫn chưa hết hoang mang lo sợ.
Đối phương thực lực mạnh như vậy còn bị Bách Thực Bào đánh thành cái bộ dạng này.

Nếu đổi là người có tu vi yếu như bọn họ, trên thân còn mang thương thế, có phải đều chết mất xác rồi hay không?
Cả đám nuốt ực một ngụm nước bọt, vừa thấy đối phương đáng thương cũng vừa thấy đồng cảm cho chính mình.

Thấy đối phương đã rơi vào cảnh thập tử nhất sinh mà một tay vẫn nắm khư khư lấy túi hỗn độn, ai nấy đều chán chả buồn nói.
Không lâu sau thì mọi người đã được mang về vị trí an toàn.

Chỉ có điều trong số gần bốn chục mạng người đi lúc này chỉ còn khoảng một nửa là may mắn sống sót trở về.

Sau khi kiểm đếm số lượng một lượt, lần này có khoảng mười lăm đệ tử mất mạng.

Như vậy chỉ mới trải qua hai lần khảo hạch, số lượng đệ tử tham gia lịch luyện đã mất đi một phần tư.

Trong số này, đệ tử Kỳ Đan Điện thiệt hại nhiều nhất.

Cũng vì hiểu biết của bọn họ về linh dược là cao nhất, cho nên khi thấy Giáng Ma Thảo lòng tham cũng là lớn nhất, hăng say lao lên chiếm đoạt mà không để ý an nguy của chính mình, cuối cùng hai mươi người tham gia cũng chết mất mười người.

Thiên Cơ Điện không ai tham gia nên không thiệt hại gì, còn những điện khác thiệt hại không đáng kể.
Đáng thương nhất là các đệ tử Kỳ Đan Điện, người chết người bị thương không ít, ấy vậy số còn lại vẫn phải chạy đôn chạy đáo giúp người khác điều trị vết thương.
Một trận đổ máu nữa lại diễn ra, tinh thần ai nấy đều hoang mang tột độ.

Gần hai mươi đệ tử biến mất trong một ngày, điều này đối với bất kỳ ai cũng khó mà chấp nhận được.

Có người còn hoài nghi rằng chuyến lịch luyện này không còn là lịch luyện nữa, mà là đang lên chiến trường cùng với yêu ma liều mạng.

Lúc này trời đã về chiều, Mặc Nghiên gương mặt còn đen hơn đít nồi, tiến tới dìu từng người một tập trung lại một chỗ, thở dài chán nản nói:
- Các đệ trở về phía sau dựng trại dưỡng thương trước, để ta ở ngoài canh chừng.
Mọi người dìu nhau đến một hang đá, đốt lên vài đám lửa nhỏ, ngồi điều tức dưỡng thương.

Hoàng hôn nhuộm tím bầu trời, bi thương nhuộm tím lòng người, ai nấy đều trong tình trạng hết sức mệt mỏi.

Phá Thiên nhanh tay nhóm một đống lửa, cẩn thận lấy trong túi ra mấy mẩu lương khô đưa cho Tuyết Liên và Tử Phục.

Tuyết Liên nhìn Phá Thiên không có biểu cảm gì, tò mò hỏi:
- Hai ngươi tại sao không đi hái Giáng Ma Thảo, với thực lực của hai ngươi chắc chắn không thể bị Bách Thực Bào đả thương được?
Nghe hỏi, Phá Thiên cũng không trả lời, chỉ khẽ đảo mắt nhìn những người bị thương nằm ngổn ngang gần đó, không biết quyết định của mình là đúng hay sai.

Ngẫm nghĩ một lúc, Phá Thiên mới quay sang Tuyết Liên hỏi lại:
- Vậy tại sao ngươi không hái, với thực lực của ngươi chẳng phải cũng không phải sợ Bách Thực Bào sao?
Tuyết Liên mỉm cười đáp:
- Ta không cần lắm, tu vi của ta có Huyền Âm Thần Pháp trợ giúp, dù tu vi yếu hơn người khác lực lượng ta đánh ra cũng không thấp hơn so với bọn họ.

Hơn nữa bản thân ta cũng không thiếu Tiềm Linh Đan, không cần mạo hiểm vào những việc như vậy.


Nhưng ngươi thì khác, đột phá những tầng tiếp theo, Tiềm Linh Đan không thể thiếu được đâu, đây chính là một cái cơ duyên lớn đấy.
Nghe Tuyết Liên nói, Phá Thiên biết nàng đang nghĩ cho hắn.

Dù sao hắn không chịu ngửa tay xin nàng ban cho Tiềm Linh Đan, như vậy cách đơn giản nhất có được chính là dùng Giáng Ma Thảo trực tiếp đổi lấy Tiềm Linh Đan từ các đệ tử Kỳ Đan Điện.

Nếu vừa nãy hắn liều mạng đi hái, có lẽ sẽ thu được một ít.

Nhưng đó là vì bây giờ khi đã biết được thực lực của Bách Thực Bào Tuyết Liên mới dám nói như thế.

Giả như lúc đó không phải Bách Thực Bào mà là một tồn tại nào đó nguy hiểm hơn thì sao, phải chăng lúc này nàng sẽ nói may mắn vì hắn không tham gia hay không? Lại nói bản thân hắn cũng không quá phụ thuộc đan dược, một viên Tiềm Linh Đan đang giữ trong người có thể dùng để đột phá tầng bốn, không nhất thiết lòng tham không đáy khi chưa biết rõ tốt xấu thiệt hơn thế nào.
- Tiểu Hành, mau trả lời ta, tại sao ngươi không đi?
- Ta à, ta không cần lắm.
Đáp gọn một câu, Phá Thiên gượng gạo nhìn về phía Tử Phục.

Tuyết Liên cũng nhìn qua Tử Phục, hỏi hắn:
- Thế còn ngươi thì sao, tại sao không đi hái?
Nghe Tuyết Liên hỏi, Tử Phục cười khổ một tiếng, bàn tay khẽ khàng lấy từ trong ngực áo ra ba bốn chiếc túi hỗn độn đặt xuống trước mặt.

Bên ánh lửa bập bùng, từ trong mấy chiếc túi bỗng có tử quang lập loè phát tán ra.

Bao nhiêu đó đã đủ chứng minh bên trong chứa rất nhiều Giáng Ma Thảo.

Hành động này của Tử Phục khiến Tuyết Liên và Phá Thiên nhất thời nín thở, bốn mắt tròn xoe như quả trứng gà, lại không biết nói gì cho phải.
- Làm sao ngươi có nhiều như vậy? Từ đầu đến cuối, ta có thấy ngươi đi hái lúc nào đâu?
Tuyết Liên kinh ngạc hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tử Phục, không dám tin những gì đang xảy ra trước mắt.

Phá Thiên không khác mấy, miệng ú ớ không nói thành tiếng, căn bản không biết Tử Phục làm sao có nhiều Giáng Ma Thảo như thế.
Đối diện trạng thái mông lung của hai người, Tử Phục bất đắc dĩ đáp:
- À, không có gì, chẳng qua tiện tay nhặt lấy mà thôi.

Dù sao cũng có nhiều người liều mạng để đổi lấy nó, ta cũng không thể không biết trân trọng mồ hôi xương máu của các sư huynh đệ đồng môn được.
Nghe đến đây, Phá Thiên và Tuyết Liên mới hiểu ra mọi chuyện.

Phá Thiên ồ lên một tiếng, vừa nghĩ lời này của Tử Phục không khỏi quá êm tai đi.

Thực tế là đi hôi của mà bị hắn nói thành trân trọng mồ hôi nước mắt của người khác.

Lúc nãy ai cũng biết có mười mấy người bị Bách Thực Bào tóm lấy, túi hỗn độn và mộc kiếm đều bị bỏ lại, một số khác thì bỏ của chạy lấy người.

Chẳng qua hai người không ngờ trong hoàn cảnh đó mà Tử Phục còn để ý đến cả chuyện này, không quản hiểm nguy đi nhặt lại chỗ Giáng Ma Thảo bị bỏ rơi kia.
Lại nói những người bị Bách Thực Bào nuốt chửng, ngay cả Mặc Nghiên cũng vô phương cứu giúp thì cỡ như Triệu Tử Phục cũng đành bó tay chịu trận mà thôi.

Có thể xuất thủ yểm hộ mọi người phi hành một đoạn đã là không tệ rồi.

Nhưng xem chừng một cái hỗ trợ này phần hậu lễ nhận được cũng không tệ lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui