Hắc Long thành Tề gia, một năm ròng rã qua đi nhưng chưa một ngày nào Tề Vưu từ bỏ ý định bắt giết cho bằng được Triệu Tử Phục.
Trảm thảo trừ căn, nguyên tắc này gã rõ ràng hơn ai hết.
Hôm nay gã để Triệu Tử Phục chạy thoát, ngày mai hắn sẽ thành một mối hoạ ngầm không thể lường trước.
Một ngày Triệu Tử Phục còn chưa chết thì gã không cách nào ăn ngon ngủ yên được.
Chỉ vì mối lo lắng xa xôi này, Tề Vưu đã phái người mai phục khắp nơi từ các quận thành Cửu Chân quận cho đến các trục đường chính dẫn đến Ứng Thiên Tông và Đoạn Trần Tự.
Gã sợ rằng Triệu Tử Phục sẽ tìm đến một trong những địa phương này lẩn trốn, trong tương lai khi tu hành đạt được thành tựu sẽ quay về báo thù, một chút cũng không dám lơ là.
Lúc này Tề Vưu ngồi dựa lưng trên ghế lớn thở dài một hơi, vung cánh tay to tướng xăm trổ kín mít nện mạnh xuống thành ghế quát:
- Đều là một lũ phế vật, tiếp tục tìm kiếm cho ta.
Dù có phải lục tung cái bắc phương này cũng nhất định phải tìm thấy hắn, giết chết hắn.
Nếu không mang đầu hắn về đây, các ngươi cũng không cần phải về nữa.
- Bẩm Tề thành chủ, có lẽ Triệu tử kia đã đến Ứng Thiên Tông rồi cũng nên.
Đối diện sự tức giận của Tề Vưu, một tên quan binh mạnh dạn nói lên suy đoán của mình, vô tình lại khiến sắc mặt Tề Vưu đã đen còn đen hơn.
Tề Vưu nghe xong hai tay day day thái dương, cơ hồ nói không nên lời.
Một lời này của tên hạ nhân dưới trướng đã nói trúng tim đen của gã, khiến cho gã nhất thời lâm vào trầm mặc.
- Điều ta lo lắng chăng lẽ đã thành hiện thực? Nhưng một năm vẫn không bắt được hắn, loại khả năng này quá lớn rồi.
Tề Vưu đăm chiêu suy nghĩ, cũng xác minh lời người này nói rất hợp lý.
Bởi vì nếu một năm qua Triệu Tử Phục còn ở Cửu Chân quận, không lý gì thủ hạ gã phái đi thăm dò nhiều như kiến cỏ lại chưa ai từng gặp qua.
Nếu hắn không có ở Cửu Chân quận, như vậy khả năng lớn nhất là đến Ứng Thiên Tông hoặc Đoạn Trần Tự, hoặc xa hơn là Hạ quốc.
Bất quá khả năng lớn nhất vẫn rơi vào Ứng Thiên Tông.
Đoán ra được là một chuyện, có phải như vậy không lại là chuyện khác.
Kể cả biết Triệu Tử Phục đã bái nhập Ứng Thiên Tông chăng nữa, muốn hạ thủ diệt trừ hậu hoạ cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Chính vì lo ngại chuyện này nên gã mới cho người mai phục ở nhiều con đường dẫn đến Ứng Thiên Tông hòng truy sát bằng được Triệu Tử Phục.
Chỉ không ngờ rằng kế hoạch gã dày công bày bố như thế mà rút cuộc vẫn để Triệu Tử Phục chạy thoát ngay dưới mí mắt của mình, lòng giận không thể tả.
Bất quá chịu rồi, dù gã có thực lực lớn hơn nữa cũng không dám cả gan làm loạn ở Ứng Thiên Tông.
Lỡ như để người của Ứng Thiên Tông phát hiện ra, lúc đó một cái thành chủ như gã e rằng cũng phải bỏ xuống rồi.
- Gửi thư cho người của chúng ta ở Ứng Thiên Tông, nói hắn ta chủ động thăm dò tin tức.
Nếu phát hiện ra tên Triệu tử kia có mặt ở đó thì tìm cơ hội tiêu diệt.
Nhớ phải làm cho cẩn thận vào, dù có chết cũng không thể tiết lộ nửa chữ, hiểu chưa?
- Vâng, thuộc hạ hiểu rõ.
Trong chính điện Hàn gia phủ, vợ chồng Hàn thành chủ đang ngồi nói chuyện, Hàn phu nhân nói:
- Liên nhi nhà ta bây giờ chắc đã đến Ứng Thiên Tông rồi nhỉ, trong lòng thiếp có chút lo lắng.
Hàn thành chủ cho rằng vợ mình đang lo lắng cho an nguy của con gái, khẽ đưa cánh tay khoác lên bờ vai mảnh khảnh của vợ mình, nhỏ giọng trấn an:
- Nàng lo nghĩ nhiều rồi, Liên nhi nhà ta tu vi không hề yếu, đừng nói là người thường, dù cho là người luyện võ cũng khó chạm vào người nó, huống hồ nó đâu chỉ đi có một mình.
Với tính tình của nó, nó ăn hiếp người khác thì được chứ ai dám ăn hiếp nó cơ chứ.
Hàn phu nhân nghe lời này của chồng mình không những không bớt đi buồn bực, ngược lại còn cao giọng phàn nàn:
- Nếu nó đã vào Ứng Thiên Tông rồi thì tại sao không viết thư về cho thiếp? Cái con bé này, đủ lông đủ cánh rồi nên vừa rời khỏi nhà liền quên luôn mẫu thân như thiếp chứ gì?
Hàn phu nhân nói xong không kiềm chế được cảm xúc, hai tay che mặt sụt sịt than thở, nước mắt hoen mi, vừa buồn vừa giận.
Phải biết hai mẹ con từ nhỏ đến lớn sống cạnh nhau, Hàn thành chủ sớm tối đi công chuyện bên ngoài, Tuyết Liên vốn là chỗ dựa tinh thần lớn lao của bà.
Bây giờ Tuyết Liên đi xa, bà ở nhà lủi thủi có một mình, vừa nhớ vừa thương kèm thêm mấy phần lo lắng, tâm trạng càng lúc càng tệ.
Thậm chí khuôn mặt cũng xuất hiện vài nếp nhăn thật lớn.
Hàn thành chủ tự biết bản thân hiểu sai ý bà, chợt cảm thấy vô cùng khó xử, liền cất lời an ủi:
- Nàng đừng nói thế, kẻo lại oan ức cho nó.
Nó mới nhập môn, tự nhiên có rất nhiều việc phải làm.
Đâu phải nói đến bái sư, cứ dâng lễ vật lên là xong đâu.
Còn phải an bài nơi ăn chốn ở, làm quen bạn bè thầy cô nữa, nàng phải cho nó một chút thời gian chứ.
Nàng đừng lo lắng gì cả, nó lớn rồi, tự khắc biết nên làm gì.
Có lẽ vài hôm nữa nó sẽ gửi thư về cho nàng thôi.
Nó đi rồi, từ nay ta sẽ thay nó ở bên cạnh nàng, bầu bạn với nàng là được thôi mà.
- Chàng nói thế chứ có bao giờ giữ lời đâu, lần này lại tính lừa thiếp nữa chứ gì?
- Không, lần này là ta nói thật, ta thề.
Hàn thành chủ thề thốt cam đoan, Hàn phu nhân vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, bất quá buồn bã trong lòng cũng vơi đi phần nào.
Hàn phu nhân khẽ ngước mắt nhìn về xa xa, một giọt nước mắt lạnh tanh khẽ rơi ra từ viền mắt xuống váy.
Hôm nay đã là ngày thứ ba từ khi đại điển thu đồ kết thúc.
Trời vừa hừng đông, khi một lớp sương mù trắng dày còn lơ lửng giữa không trung, phảng phất một mùi thơm mát nhè nhẹ của linh thảo khiến cho ai cũng cảm thấy khoan khoái dễ chịu, hưng phấn vô cùng.
Xa xa mờ ảo có một đoàn người cùng nhau tiến lên núi, những đệ tử ngoại môn mới thu nhận của Ứng Thiên Tông ai nấy đều tự giác dậy sớm, còn chưa đến giờ đã tề tựu đông đủ, kết thành hàng dài lần lượt lên núi.
Đây là lần đầu tiên tông môn đưa ra mệnh lệnh triệu tập, bọn họ buộc phải có mặt để nghe các vị trưởng lão phân phó nhiệm vụ sắp tới.
Trong khoảng một trăm đệ tử mới nhập môn, tu vi thấp có cao có nhưng tựu chung ai nấy đều là người có tư chất vượt bậc, được lựa chọn hết sức cẩn thận.
Ở lưng chừng núi, Phá Thiên và Tuyết Liên không hẹn mà gặp, tiện đường sóng vai cùng đi.
Bất giác Tuyết Liên nhìn về phía nam nhân đeo mặt nạ đi bên cạnh Phá Thiên, ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu Hành, người này là ai, tại sao hắn lại đi cùng ngươi?
Sớm biết Phá Thiên và Hàn Tuyết Liên có quan hệ, ngay khi thấy sự có mặt của nàng Tử Phục đã cố tình lảng tránh, ấy vậy vẫn bị nàng nhìn ra.
Đang không biết giải thích thế nào thì Phá Thiên đứng cạnh đó đã lên tiếng đáp:
- À, ta quên chưa nói với ngươi.
Hắn là anh họ của ta, tên Tử Phục, mấy hôm trước cũng tới báo danh, tình cờ gặp thôi.
- Anh họ, sao trước đây ta chưa từng nghe ngươi nói qua?
- Có gì lạ đâu, anh chị em nhà ta có rất nhiều, ngươi làm sao biết hết được chứ.
Hơn nữa trước đây ngươi cũng đâu có hỏi.
- Ừ nhỉ.
Thôi bỏ qua chuyện đó đi, mau trả lời ta, ngươi làm cách nào được nhận làm đệ tử ngoại môn vậy?
- Chuyện kể ra dài lắm, sau này có cơ hội ta sẽ nói cho ngươi biết.
- Cũng được, bây giờ xem ra cũng không tiện cho lắm.
Cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa hai bên cứ thế kết thúc, ba người cẩn thận từng bước đặt chân lên thềm đá mà đi.
Nguyên lai mấy hôm trước Phá Thiên vì sợ bị Đằng Thiếu Quân phát hiện cho nên sau khi làm xong thủ tục cũng không đi tìm Tuyết Liên nói chuyện.
Tuyết Liên thân là nữ nhi lại càng không tiện chủ động tìm hắn.
Mãi cho đến hôm nay trên đường tình cờ gặp nhau mới có cơ hội giãi bày.
Chỉ là Triệu Tử Phục từ hôm đó đến giờ bộ dạng vẫn thế, dù cái nón đã bị hắn tháo xuống nhưng chiếc mặt nạ che nửa mặt thì không rời khỏi mặt hắn một giây một khắc nào.
Đôi lúc Phá Thiên còn tự hỏi lúc đi tắm đi ngủ đối phương có tháo nó xuống hay không.
Chuyện của Tử Phục hắn không biết nhiều, cũng chính vì không biết nhiều nên việc giải thích nghi vấn của Tuyết Liên nhất định sẽ gặp phải nhiều khó khăn.
Hơn nữa Tử Phục cứ đeo cái mặt nạ như vậy, người không quen biết chắc chắn sẽ nảy sinh tâm lý phòng bị.
Tuyết Liên cũng không ngoại lệ, hắn nói là một chuyện, làm cho nàng tin lại là chuyện khác.
Cũng may Tuyết Liên hình như không mấy để tâm đến mối quan hệ của hắn và nam tử đeo mặt nạ đi bên cạnh.
Nàng chỉ hơi ngạc nhiên về lý do tại sao Phá Thiên lại có thể đạt được yêu cầu khắt khe của Ứng Thiên Tông khi lựa chọn đệ tử mà thôi.
Theo nàng được biết Phá Thiên chưa tu luyện công pháp luyện khí, ngay cả hiểu biết về tu hành giới cũng không có bao nhiêu.
Hơn nữa một năm qua ở Hàn gia phủ cho thấy tư chất của hắn cũng không có gì hơn người, ngoài cách làm việc tương đối tỉ mỉ cẩn thận ra thì tất cả đều bình thường.
Một người như thế làm sao có thể được nhận làm đệ tử ngoại môn, thân phận xếp ngang hàng với những thế gia hậu duệ như nàng được? Nghĩ đến đây, Tuyết Liên chợt nhớ đến chuyện gì đó trong quá khứ, ánh mắt không khỏi dại ra.
- Chẳng lẽ nhờ tu luyện cuốn công pháp thiếu đầu hụt đuôi kia ư? Không thể nào.
Tuyết Liên tự hỏi mình, cũng không thể tìm ra lý do nào khác hợp lý hơn.
Chỉ là cuốn sách đó nàng đã xem qua, cơ bản không có gì để tu luyện cả.
Nếu dùng nó để nhen lửa nấu bếp xem chừng còn hợp lý hơn.
Ôm theo một đống hoài nghi, đến lúc mở miệng hỏi Phá Thiên thì hắn còn hẹn dịp khác, việc này khiến nàng buồn bực không thôi.
Tất nhiên nàng là người khôn ngoan, tự biết những sự tình kiểu này không tiện nói ở nơi đông người, tránh người khác nghe được lại thêm mắm dặm muối, tạo thêm phiền hà không đáng có.
Nhận thấy bản thân đã tụt lại ở phía cuối hàng, Tuyết Liên không hỏi thêm gì mà nhanh chân cùng đoàn người đi lên đỉnh núi.
Đường đi càng lên cao càng dốc, trời về mùa đông sương giá đọng trên mặt đá khiến nó vô cùng trơn trượt, chỉ cần không cẩn thận chút thôi là sẽ bị ngã chỏng vó.
Khó khăn lắm cả ba mới lên đến đỉnh núi, lúc này trời đã sáng hẳn.
- Tên kia hẳn là kẻ mấy hôm trước to tiếng ở đại điển thu đồ có phải không?
Phá Thiên nhỏ giọng hỏi, đồng thời chỉ tay về nơi Đằng Thiếu Quân đang đứng.
Đương nhiên hắn biết Đằng Thiếu Quân là ai, không những biết mà còn biết rất rõ.
Chỉ là hắn cần phải giả vờ sao cho giống thật.
Nếu hắn nói mình xuất thân ở Hắc Long thành mà lại biết thiếu chủ Thanh Long thành, đến kẻ ngốc cũng biết thân phận hắn hiện tại là bịa đặt.
- Đúng vậy, hắn là Đằng Thiếu Quân, con trai của thành chủ Thanh Long thành Đằng Thành Vương, Tuyết Liên đáp lời.
- Bên cạnh hắn chắc hẳn là con trai trưởng của Trần gia chủ Kim Long thành, Trần Bá Giang, Tử Phục cũng nói chen vào.
- Ngươi cũng biết hắn sao, Tuyết Liên hỏi?
- Đương nhiên ta biết, vậy ngươi làm sao biết tên họ Đằng kia?
- Ngày xưa cha hắn và cha ta có một vài lần gặp gỡ nói chuyện, lần nào cũng dẫn hắn theo nên ta mới biết.
Hắn tính tình rất kiêu ngạo, lại háo thắng, trước đây ta có cùng hắn so chiêu vài lần.
- Kết quả thì sao?
- Ta không có cách nào chiếm được thượng phong, Tuyết Liên hơi vô lực đáp.
- Theo ta biết thì tính tình tên họ Trần kia cũng tốt hơn là mấy, còn mấy tên phế vật ở bên cạnh bọn chúng chắc là đi theo nịnh hót kiếm chút lợi ích đây mà.
Trong lời nói của Tử Phục chứa đầy hàm ý giễu cợt và chê bai nhìn về phía đám thế gia hậu duệ tụ tập đằng xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...