Edit : ~Ngọc Hân~
Đang đi đến gần ngự hoa viên , nàng thầm nhíu mày bởi vì thấy có thấp thoáng của nàng Uyển Thanh kia , một tia chán ghét xẹt qua mắt nàng rồi biến mất không có dấu vết . Mạt không thay đổi đi lại gần nàng ( Uyển Thanh ) , nàng không thèm chào hỏi trực tiếp lướt qua luôn :
- Hôm nay hoàng hậu đi đâu vậy ?? __ Nàng ta vưa nói với giọng khinh bỉ không thèm che dấu cũng với hành động lấy một tay kéo nàng lại
- Vô lễ … Sao ngươi dám níu tay bản cung ?? Cha mẹ ngươi không dạy dỗ ngươi trong cung là phải kính trọng người bề trên à ?? __ Nói xong nàng cười nhếch mép , nói nhỏ vào tai ả :
- Nếu không đến cả cái mạng chó của ngươi cũng không còn đâu
- Ngươi , ngươi chỉ là một con hoàng hậu thất sủng mà thôi , có gì đâu mà ta phải giữ lễ với ngươi
- Vậy sao ?? _ Nói xong nàng cười gian xảo , nhún nngười xuống , nói :
- Thần thiếp tham kiến hoàng thượng , hoàng thượng vạn tuế , vạn tuế , vạn vạn tuế ạ !!!
Nàng ta khiếp sợ quay đầu lại , thì đã thấy hắn bùng bùng sát khí đướng đó , ánh mắt đỏ ngàu , chứng tỏ hắn đang rất tức giận
- Thần thiếp tham kiến hoàng thượng _ Thái độ nhu mì khác hẳn thái độ hùng hổ trước đó , tốc độ biến đổi vẻ mặt quả thật là rất nhanh đó . Trong lòng nagf ( UT ) đang thầm cầu nguyện rằng mong sao hoàng thượng không nhìn thấy cảnh lúc nãy , nếu không thì nàng hết chắc rồi .
Mọi người nói cả hoàng cung , nàng chính là người được sủng nhiều nhất nhưng chỉ có nàng mới biết hắn lạnh nhạt thế nào với nàng … Hằng đêm , hắn chỉ đến ngủ với nàng , khi nào cần phát tiết thì hắn mới sủng hạnh nàng nhưng nàng đều bị ngất đi thôi , có cảm nhận được khoái lạc gì đâu , mà hắn mỗi lần làm xong lại cho nàng một bát canh tránh thai va nhìn nàng uống hết rồi mới đi , trong lòng nàng mặc dù uất ức nhưng vẫn nhẫn nhịn không nói ra , nhưng bây giờ thì …
- Hoàng thượng , người sao có thể bênh ả tiện nhân này chứ , ả ta có gì tốt hơn thần thiếp ??? Mặt vừa xấu , tính cách yêu đuối , … trên người lại còn mang bệnh , người không nên gần gũi quá với nàng ta
Ả chưa nói hết thì đã nghe thấy tiếng *chát* thanh thúy vang lên . Thì ra là hắn đã tát vào má nàng kia trước khi ả nói thêm môỵ điều xấu gì nữa về nagf
Lúc này không chỉ ả ta sững sờ mà ngay cả nàng cũng sock nặng ….. hắn … hắn thực sự đã đánh Uyển Thanh - quý phi mà hắn sủng ái nhất … vì … nàng ư ??
Không , nàng nhất quyết không tin , chẳng phải đêm đầu tiên hắn đã cỏ nàng mà chạy lại chỗ ả hay sao ?? Bây giờ …
À , phải rồi , mình có thể đọc suy nghĩ của hắn mà . Nghĩ là làm , cô nhắm mắt lại , chuẩn bị hết tinh thần lực … thì bỗng nhiên có một sức lực nhấc bổng cô lên , mở mắt ra thì đập ngay vào mắt là khuôn mặt yêu nghiệt mị hoặc chúng sinh của hắn . Nhìn kỹ thì thấy hắn còn soái hơn cả hai ca ca của nàng ý nhỉ !!
Nhưng … tại sao hắn lại bế mình lên nhỉ ?? _ cô suy nghĩ trong đầu
- Không phải chúng ta nên đi ăn cơm sao ??
- không còn hứng thú nữa rồi , ta đưa nàng đi chơi , nàng muốn đi đâu ??
- Đi dạo phố đi _ Dạo trước nàng có cận vệ và quản gia riêng nên không cần đi mua sắm nhiều , bây giờ thì là hoàng hậu thất sủng rồi , có ai giúp đỡ đâu . Mặc dù nàng lười nhưng không phải việc gì cũng phải nhờ vả người giúp , mà nàng cũng muốn đi dạo chợ phố ở cổ đại một lần trước khi về thiên đình .
Ra đến cổng thành , thị vệ nhìn thấy hắn mặc thường phục , lại ngang nhiên đi cùng một cô gái che mạn ra khỏi cổng thành khi đã hết giờ rời thành thì tiến lên ngăn cản nhưng Lưu công công đã nhanh chóng đi lên phía trước , giơ lệnh bài , nói một vài câu vơi thị vệ , vậy là được đi qua dễ dàng .
Cánh cổng to lớn mở ra , những tia nắng chiếu vào hai người , tôn lên khí chất vương giả trên người họ . !!
--- ------ --------________________TẠM END_______________---- ------ ------ --------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...