Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
- ---------------------
Tin tức truyền ra, không khác gì một đợt tuyên truyền miễn phí, rất nhiều người ở Tiên giới còn buồn bực, tại sao chọn chỗ đó?
Rất nhiều người trước đó thậm chí chưa nghe nói qua thành Bất Khuyết.
Trong lúc nhất thời, thành Bất Khuyết được người người Tiên giới chú ý.
Lâm Uyên bởi vậy nhẹ nhàng thở ra, Chu Lỵ Khuyết Thành Thị Tấn tạm thời đặt trọng tâm làm việc vào trên tuần diễn, không để ý đến hắn nữa.
Hắn có thể cảm giác được, Chu Lỵ tựa hồ có hứng thú tìm tòi nghiên cứu đối với hắn, nếu không phải lúc trước xảy ra chuyện, hắn cũng đang một mực bị chú ý, nếu động đến Chu Lỵ sẽ rất dễ khiến cho người ta hoài nghi, hắn cơ hồ đã động sát cơ đối với Chu Lỵ...
Thành vệ thành Bất Khuyết cũng tiến vào thời kỳ bận rộn, hơi phát hiện dị thường sẽ trực tiếp bắt người, trước tiên bắt người lại, đợi tuần diễn qua rồi lại nói.
Đối mặt ánh mắt chú ý của các phương, Lạc Thiên Hà muốn mượn cơ hội chứng minh đến tất cả mọi người, hung sát liên tiếp xuất hiện trước đó chỉ là sự kiện ngẫu nhiên, không có nghĩa thành Bất Khuyết hắn chủ trì có vấn đề lớn gì, trong lúc tuần diễn, hắn thật không cho phép xảy ra bất kỳ ảnh hưởng gì đến sự kiện trọng đại sắp tới.
Trong lúc nhất thời, thế lực khắp nơi trong thành Bất Khuyết nhao nhao yên tĩnh, một vài đạo chích nhỏ cũng không thể không ẩn núp, đều biết lúc này mà có gì sẽ chạm đến vết thương của Lạc Thiên Hà, đến lúc đó không biết sẽ có hậu quả như thế nào...
Hoàng hôn, sau khi tan việc, Lâm Uyên cưỡi con lừa nhỏ một đường hóng gió chú ý thấy, ngay cả con đường vắng vẻ đều có thành vệ đang đóng quân, trên không thỉnh thoảng cũng thấy thành vệ bay qua tuần tra.
Căn cứ theo một vài tin đồn, thành vệ đã dốc toàn bộ lực lượng, trải rộng khắp nơi trong thành, ngay cả một vài khu vực ngày thường không có người ở cũng được bố trí nhân thủ. Trước khi tuần diễn kết thúc, tất cả thành vệ không được nghỉ ngơi, phòng thủ mọi thời tiết, mở to hai mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của thành Bất Khuyết.
Dưới loại tình huống này, đừng nói những người khác, ngay cả hắn cũng không thể lặng lẽ chạy chỗ này chạy chỗ kia, nếu không rất dễ bị phát hiện.
Bất quá chuyện này ảnh hưởng hắn không lớn, từ khi quyết định học La Khang An báo án thỉnh cầu bảo hộ, hắn đã muốn yên tĩnh.
- Oa, A Hành cũng sắp đến thành Bất Khuyết!
Lúc cưỡi con lừa nhỏ đến một đoạn đường đông đúc, Lâm Uyên thình lình nghe có người vui mừng hô to.
Một tiếng này làm hắn đột nhiên dừng xe, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám người đang tụ tập dưới một cây đại thụ, trên cây treo một tấm ảnh quảng cáo to lớn, phía trên in từng tuấn nam mỹ nữ. Trên ảnh quảng cáo, ảnh hình người phóng đại phía trước lại dễ thấy nhất, đều này hiển nhiên co nghĩa tiên tử nổi tiếng đến đây tham gia biểu diễn.
Lâm Uyên không có chen vào đám người, lái xe đi đến ven đường ngừng lại, nhìn chằm chằm vào ảnh quảng cáo, người gọi "A Hành" chính là một trong nữ tiên tử được in ở vị trí bắt mắt nhất trong ảnh, có thể thấy được địa vị của nàng như thế nào.
Dung nhan tuyệt mỹ, dáng vẻ dịu dàng động lòng người, có thể làm cho đông đảo chúng sinh thưởng thức, cũng trở thành một trong tiên tử cấp cao nhất, khen là tuyệt đại giai nhân cũng không quá đáng.
Đột nhiên có nhiều tiên tử tiến đến thành Bất Khuyết như vậy, toàn bộ bách tính thành Bất Khuyết tựa hồ cũng chút hưng phấn.
Khi đám người vẫn còn đang nghị luận ầm ĩ, Lâm Uyên nhìn chằm chằm A Hành trong ảnh quảng cáo, trong thời khắc trầm mặc quay đầu, ánh mắt chợt ngưng tụ, lại lần nữa từ từ quay đầu nhìn về phía bức ảnh, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía một cái tên trên bức ảnh —— Tuyết Lan!
Ánh mắt dò tìm bóng người trên ảnh, cuối cùng khóa chặt trên hình một nữ nhân có dung mạo diễm lệ ở ngay hàng thứ ba, không sai, không phải cùng tên, chính là Tuyết Lan kia.
Hắn trước kia khi trở về thành Bất Khuyết cũng không biết Tuyết Lan là ai, cũng nhờ thông tin từ miệng đám người Tào Lộ Bình mới biết, sau này mới chú ý, tim hiểu mới biết được Tuyết Lan kia dáng dấp ra sao.
Nhìn chằm chằm ảnh quảng cáo, yên lặng một hồi, sau đó quay đầu khởi động con lừa nhỏ, xuyên thẳng qua đầu đường, tiếp tục tiến lên, thần sắc bình tĩnh nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ đăm chiêu.
Trước đó, hắn cũng không để tuần diễn này trong lòng, chỉ ngoài ý muốn vì sao tuần diễn đại quy mô như vậy vừa diễn xong ở Tiên Đô đã đột nhiên đến lượt thành Bất Khuyết không đáng chú ý này.
Sau khi nhìn thấy thông tin Tuyết Lan sắp tới trên ảnh quảng cáo, hắn đại khái hiểu rõ, nếu như đoán không sai, lần tuần diễn đột nhiên xuất hiện ở đây chỉ sợ không đơn giản như vẻ bề ngoài, chỉ sợ động tĩnh lớn như vậy chỉ để yểm hộ một người.
Hắn đã từ miệng Triệu Nguyên Thần và Tào Lộ Bình biết được Tuyết Lan liên lụy đến âm mưu kế hoạch nào đó nhằm vào việc cạnh tranh đấu thầu Cự Linh Thần, về phần kế hoạch gì thì hắn không rõ, Triệu Nguyên Thần không biết, Tào Lộ Bình càng không biết.
Hắn cũng không có nghe được kế hoạch cụ thể là gì từ trong miệng Phan Lăng Vân, cho nên hắn cũng không có chú ý.
Hắn lúc ấy không thể biến mất quá lâu, hành tung cũng không nên lúc nào cũng quỷ dị, Phan Lăng Vân cò kè mặc cả khiến hắn không có kiên nhẫn, chuyện đấu thầu Cự Linh Thần thắng bại như thế nào, hắn đâu có để trong lòng, nên không có chút cố kỵ trực tiếp giết chết Phan Lăng Vân.
Những con đường có người hay tụ tập, người tựa hồ càng nhiều hơn so với lúc trước, hình như có người nơi khác cố ý chạy đến đây để xem tuần diễn kia, bởi vậy sẽ khiến đầu đường thỉnh thoảng xuất hiện việc ngăn chặn khám người.
Đứng ở đầu đường có thể nhìn thấy không ít người trên đường hết nhìn đông tới nhìn tây, hẳn là người bên ngoài, người địa phương sẽ không có loại cảm giác mới lạ này.
Địa phương hỗn loạn, cưỡi con lừa nhỏ gặp cũng không có bị kẹt quá, nhưng tốc độ có chút chậm, bốn phía đều có thành vệ từ trên cao nhìn xuống chằm chằm, thành vệ càng chú trọng quan sát những khu đông người.
Từ đầu đường chầm chậm xuyên thẳng qua, vẻ đăm chiêu trong mắt Lâm Uyên vẫn cò.
Hắn lưu lại hai người Ngũ Vi còn sống sau khi tiêu diệt hang ổ Tào Lộ Bình cũng có ý nhẹ nhắc nhở Tần Nghi một lần, theo lý thuyết hẳn có thể tra được trên đầu La Khang An. Chỉ cần biết được Tuyết Lan từ trong miệng La Khang An, mặc kệ Tần thị có biết kế hoạch hay không, hẳn sẽ vì Tuyết Lan đi vào đây mà cảnh giác, không biết Tần thị sẽ ứng phó như thế nào.
Có thể moi ra được đáp án mình muốn cần từ tên La Khang An lắm lời, nhưng hắn lại có một chút chần chờ, có chút không dám xác định La Khang An có thật thích Tuyết Lan này hay không.
Hắn vốn cho rằng lưu lại Ngũ Vi còn sống, Phan thị cùng Chu thị hẳn sẽ cảm thấy kế hoạch đã bại lộ, sẽ thay đổi, không nghĩ tới Tuyết Lan kia vẫn tới.
Vì sao lại thành dạng này, hắn không muốn truy đến cùng.
Hắn có thể đoán được đại khái, một trận biến cố sắp đến có liên quan trọng đại đến Tần thị, ai thắng thắng bại, rất khó liệu.
Nhưng điều hắn có thể làm chính là những vụ kia, lưu Ngũ Vi sống sót bởi vì áy náy với hành động với Tần Nghi năm đó nên làm ra hành vi không lý trí, lúc ấy thật không nên để ai còn sống.
Bây giờ, hắn sẽ không đột nhiên đến hỏi La Khang An có kể ra chuyện mình hâm mộ Tuyết Lan hay không, cũng sẽ không đi nhắc nhở Tần Nghi cẩn thận Tuyết Lan này.
Tần thị thắng thua chỉ là thất bại trên buôn bán, Tần thị sụp đổ, rất nhiều người còn có thể tìm ra một con đường mưu sinh lộ, có lẽ sẽ có số ít người mất mạng. Mà một khi hắn khiến cho bất kỳ người nào hoài nghi, một khi rút củ cải mang ra khỏi bùn, lúc đó có thể sẽ liên lụy đến sinh tử của rất nhiều rất nhiều người.
Rời khỏi đoạng đường đông đúc, Lâm Uyên tăng ga con lừa nhỏ, cũng ném ra sau đầu chuyện dính đến Tuyết Lan.
Vẫn là câu nói kia, sinh tử tồn vong của Tần thị không nằm trong lòng của hắn.
Sau khi trở lại Nhất Lưu quán, lại ngửi thấy mùi cháo quen thuộc, Trương Liệt Thần vẫn có bộ dáng như đang trông bảo bồi ngồi trước nồi cháo đang nấu kia.
Lâm Uyên dừng xe xong, đi đến bên cạnh bếp lò ngồi xuống, chỗ trống bên người Trương Liệt Thần nhường ra chính là lưu cho hắn.
Biết chỗ tốt của cháo, Lâm Uyên không còn lạnh nhạt như trước, lẳng lặng bồi tiếp Trương Liệt Thần chờ cháo nấu xong, hai người không thèm nói với nhau một câu, chỉ lặng lẽ chờ màn đêm buông xuống...
Phòng khách, La Khang An lười biếng trên ghế sa lon nhìn chằm chằm màn sáng đang trình chiếu phía trước, kênh đang phát sóng là Khuyết Thành Thị Tấn mà dưới tình huống bình thường sẽ không có người nào quan tâm, bên trong là Chu Lỵ, ánh mắt hắn đang chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Chu Lỵ trong màn sáng.
Qua mấy ngày nay tiếp xúc gần gũi cùng Chu Lỵ, hắn thật có cảm giác khác biệt với cô nàng này.
Bằng kinh nghiệm hiểu biết của mình đối với nữ nhân, hắn có thể cảm giác được Chu Lỵ không giống với những nữ nhân hắn biết, nếu như có thể, cô nàng cũng có thể là nữ nhân hắn nguyện ý cưới làm vợ.
Nhưng hắn rất tiếc hận, hắn đã lưu lại ấn tượng xấu trong lòng Chu Lỵ. Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, Chu Lỵ tiếp xúc cùng mình chỉ vì làm việc, giữ một khoảng cách trên quan hệ cá nhân.
Không biết có phải ảo giác của mình hay không, hắn cảm giác Chu Lỵ hình như càng cảm thấy hứng thú đối với gia hỏa Lâm Uyên không có gì vui thích kia, cái này sao có thể? Tên kia như một khúc gỗ, không có tình thú gì cả, làm sao Chu Lỵ có thể cảm thấy hứng thú đối với loại người này? Nhất định là ảo giác!
Làm hắn vui mừng là, gia hỏa như đầu gỗ rất rõ ràng không thích Chu Lỵ.
Gia Cát Man không mặc gì đi từ trong phòng bếp mang đồ ăn ra, đều là món La Khang An thích ăn.
Nhìn thấy La Khang An lười biếng nằm ở đó, không khỏi hiểu ý cười một tiếng, lúc bắt đầu khi theo đuổi nàng, hắn cũng không phải dạng này, ăn mặc chỉnh chu, đẹp trai, bây giờ chân chính lộ ra nguyên hình.
Bất quá đây là cảm giác Gia Cát Man nàng yêu thích, cảm giác thuộc về nhà nàng, trên mặt hiện ra vẻ hạnh phúc cùng ấm áp, quát to.
- Tốt rồi, mau dậy đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...